Chồng Trước Có Độc - Chương 30

Tác giả: Khu Khu Nhất Nhật

Sau khi tan việc, Du Du lái xe về nhà cô. Cha gọi cô tối mai về nhà ăn một bữa cơm, cô mơ hồ cảm thấy được điều gì đó, cũng không khỏi có chút phiền lòng.
Bạch Ngôn Sơ đề xuất việc tái hôn, có lẽ đã sớm nói qua với cha. Mà về phía cha, cũng cảm thấy bất mãn với chuyện ly hôn của cô. Cho nên, hai người bọn họ có phải đã đạt thành nhất trí, liền chờ buộc cô đi vào khuôn khổ?
Đây là chuyện gì! Cô làm sao có thể mặc cho bọn họ xử trí đây?
Điện thoại di động reo lên, cô cúi đầu nhìn qua. Phía trên màn hình hiện lên tên của Bạch Ngôn Sơ.
Tối qua anh có nhắn thoại cho cô, nhưng cô vẫn chưa hồi âm lại. Tại sao cô phải hồi âm chứ? Hiện giờ anh nói muốn tái hôn, cô muốn rèn luyện cho tính chịu đựng của anh!
Lần này, quyền chủ động cô phải nắm giữ về tay mình!
Tiếng chuông không ngừng vang lên, cô không chịu nổi nữa tức giận nhận điện thoại: "Này, Bạch tiên sinh, không phải anh đang bận sao?"
Người đàn ông bên kia dùng giọng nói trầm thấp trước sau như một nói: "Du Du, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, anh không có kịp thời chạy tới. Nhưng mà đến lúc anh tới, em đã đi rồi."
Du Du châm chọc nói: "Như vậy không hiệu quả gì mà anh không thấy lãng phí thời gian sao? Bạch tiên sinh, thời gian anh dành để nói câu này, chắc hẳn cổ phiếu của Hoa An đã tăng giá hơn nhiều?"
Bạch Ngôn Sơ nói: "Tối mai về nhà chúng ta nói chuyện!"
Du Du cười lạnh: "Tôi không nói tôi sẽ về nhà!"
Bạch Ngôn Sơ cười ha ha: "Em không về, lão gia tử sẽ rất buồn bực. Em cứ theo đó mà làm." Liền cúp điện thoại.
Du Du cắn môi, hung hăng quẹo tay lái ở khúc quanh, lái vào gara.
Sau khi bước vào nhà, cô nhìn thấy một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi trên ghế salon uống trà, còn Chị Tiên đang cầm máy hút bụi dọn dẹp sàn nhà.
Niên thúc?
Du Du vội vàng tiến lên: "Niên thúc? Sao ngài lại tới đây?"
Ông ấy không phải phải chăm sóc cha mình sao? Sao lại đặc biệt tới tìm mình thế này?
Niên thúc nhìn cô, cười nói: "Du Du,ta vội vàng nói với cha cháu, nói là eo ta không thoải mái muốn tìm bác sĩ Đông Y để khám. Thật ra thì ta muốn tới tìm con!"
Du Du đột nhiên ý thức được Niên thúc hẳn là có chuyện quan trọng cần nói với mình, liền ngồi xuống ghế salon nói: "Niên thúc, hôm nay ngài đường xa tới đây như vậy, không biết là có việc gì?"
"Có chuyện, hơn nữa những chuyện này ta vẫn luôn muốn nói với cháu." Niên thúc khẽ than thở, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng không yên, "Ta rất lo lắng cho tương lai của Đường gia và Hoa An! Cho nên, ta muốn bàn bạc với cháu về chuyện này."
Du Du ngẩn ra, rơi vào trạng thái trầm tư. Chuyện như vậy, Niên thúc đã đề cập tới nhiều lần. Nhưng trịnh trọng nhắc tới như hôm nay, là lần đầu.
"Ngài có phải đã chú ý tới chuyện gì đó không?"
Niên thúc hỏi: "Bạch Ngôn Sơ có nói với cháu về chuyện tái hôn không?"
Du Du cảm thấy kinh ngạc, nói: "Làm sao ngài biết?"
"Cha cháu nói cho ta. Ông ấy còn nói, nếu hai người bọn cháu có thể tái hợp, ông ấy rất đồng ý!"
Du Du đứng bật dậy, hỏi: "Cha cháu thật sự nói như vậy?"
Quả nhiên cha chờ đợi mình tái hôn với Bạch Ngôn Sơ?
"Du Du, ta không biết trước mắt cháu có tâm tình gì đối với Bạch Ngôn Sơ. Nhưng, ta đề nghị, đối mặt với nhân vật thần bí Bạch Ngôn Sơ này, chúng ta phải có cái nhìn xa hơn!"
Du Du cảm thấy nghi ngờ: "Vậy chúng ta nên làm như thế nào?"
"Gặp gỡ cậu ta!" Niên thúc nói.
Cái gì? Du Du quả thật không ngờ Niên thúc sẽ nói thế.
Cô đã sống lại một lần, mục đích chính là không muốn có bất kỳ dây mơ rễ má gì với người đàn ông đó nữa.
Niên thúc lại cười: "Để ta phân tích cho cháu."
Du Du cảm thấy mặt mình nóng lên, cũng đành im lặng nghe ông giải thích.
"T rước mắt Bạch Ngôn Sơ đang nắm giữ mạch sống của Hoa An. Tuy nói quyền quyết định cuối cùng vẫn còn ở trong tay cha cháu, nhưng cháu lại là phụ nữ, cho tới nay cha cháu cũng không giao quyền hành gì ở công ty cho cháu! Cho nên, chồng của cháu mới là đối tượng ông ấy cần lưu ý! Bạch Ngôn Sơ đã làm chồng cháu, vừa lúc lại có thực lực như vậy, liền thuận nước đẩy thuyền lấy được sự tin tưởng và ưu ái của cha cháu. Nhưng, Bạch Ngôn Sơ là người hay quỷ ta không dám khẳng định. Chúng ta không ngoại trừ ý đồ cậu ta muốn tách Bạch thị độc lập một lần nữa, mua lại số cổ phần ban đầu bị cha cháu mua! Hơn nữa, cậu ta thật sự rất có dã tâm, cậu ta vừa đi lên đã giúp cha cháu lấy được vài mảnh đất, dành được nhiều hạng mục lớn. Ý đồ của cậu ta rốt cuộc là gì? Không thể không khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi!"
Du Du không khỏi cảm thấy run rẩy: "Bạch Ngôn Sơ thật sự nghĩ như vậy?"
Niên thúc than nhẹ: "Đó chỉ là suy đoán của ta! Ta dù sao cũng là người từng trải, trải qua bao thăng trầm rồi, tương đối có phòng bị. Cháu là phụ nữ, không hiểu rõ về hiểm ác chốn thương trường, cho nên ta khuyên cháu nên chú ý nhiều một chút, thử dò xét ý đồ của Bạch Ngôn Sơ xem sao."
"Vậy rốt cuộc cháu phải làm gì?"
Niên thúc hơi suy tư, trầm trầm nói: "Lợi dụng sức quyến rũ và mưu tính của cháu, khiến Bạch Ngôn Sơ động lòng với cháu, sau đó hóa giải đề phòng đối với cháu, chá tìm cơ hội lúc cậu ta thật lòng nhất, xem ý đồ thực sự của cậu ta đối với Hoa An! Phương pháp tốt nhất là, đồng ý quay lại với cậu ta. Dĩ nhiên, cuối cùng cháu có thể tìm cơ hội vứt bỏ cậu ta!"
Vứt bỏ anh?
Toàn thân Du Du chấn động. Cái Niên thúc nói chẳng phải là mỹ nhân kế sao?
Niên thúc nói tiếp: "Du Du, Bạch Ngôn Sơ muốn tái hôn với cháu, là vì muốn tạo dựng hình tượng trong lòng công chúng, muốn chứng tỏ cậu ta trước sau trung thành với Đường gia! Cháu liền thuận tay đẩy thuyền, đồng ý cho cậu ta một cơ hội, để cho cậu ta nếm thử một chút ngon ngọt, đợi chúng ta biết toàn bộ ý đồ của cậu ta, rút người ra cũng không muộn!"
Du Du ấn trán, cảm thấy đáy lòng quay cuồng không thôi.
Số mệnh lại một lần nữa an bài mình đến gần người đàn ông mà kiếp trước mình tránh không kịp, yêu ghét lẫn lộn ấy.
Tại sao?
"Cháu cứ suy nghĩ đi! Vì cha cháu, vì cơ nghiệp Đường gia, cháu không thể khoanh tay đứng nhìn."
Niên thúc nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Du Du lúc này mới hoàn hồn, nhớ phải ra tiễn Niên thúc về, đi ra đến bên ngoài thì nhìn thấy Niên thúc cười nói: "Diễn trò phải diễn cho trót! Ta phải đi lấy chút thuốc bắc mang về, tránh cho ba cháu hoài nghi ta."
Gừng càng già càng cay! Trong lòng Du Du thầm nói.
=== ====== ====== ===
Bảy giờ tối, dinh thự Đường Gia.
Du Du cười híp mắt đấm lưng cho Đường Hạc Lễ, còn hỏi: "Quốc vương bệ hạ, thoải mái không?"
"Thoải mái! Quả thực là hưởng thụ cấp quốc tế!" Đường hạc lễ tươi cười nói.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Niên thúc mặt nặng nề đi tới, nói với Đường Hạc Lễ: "Lão gia, Hoàng Cảnh Tư tới."
Đường Hạc Lễ có chút ngẩn ra, nói: "Cho ông ấy vào đi!"
Du Du cũng sửng sốt: "Cha, bác Hoàng tới làm gì?"
Chẳng lẽ liên quan tới vụ việc cô bị bắt cóc lần trước?
Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên tóc bạch kim đeo kính đi vào, mặc Tây phục màu xanh xám, lưng thẳng, ánh mắt khỏe mạnh có hồn.
Ông ấy chính là cảnh sát cấp cao nhất khu thành Tây ở Hương thành Hoàng Cảnh Tư, cũng là bạn tốt nhiều năm của Đường Hạc Lễ.
Đường Hạc Lễ vội vàng cười chào hỏi: "A Hoàng, sao tối nay lại rảnh rỗi như vậy? Sáng sớm muốn mời ông ra ngoài uống trà ôn lại chuyện cũ, lại sợ ông bận rộn quá!"
Hoàng Cảnh Tư cười nhạt: "Hạc Lễ, có chuyện này tôi muốn hỏi ông." Sau đó liếc nhìn Du Du, "Du Du càng ngày càng đẹp ra rồi nhỉ!"
Du Du cười điềm đạm: "Bác Hoàng, cháu vẫn thường xuyên nhớ tới bác."
Đường Hạc Lễ nháy mắt với con gái, ý nói cô đi lên lầu. Du Du hiểu ý, chuẩn bị đi về phía cầu thang. Nhưng, Hoàng Cảnh Tư lại nói: "Du Du, chờ một chút! Có lẽ bác có chuyện muốn hỏi cháu."
"A Hoàng, chuyện gì à?" Đường Hạc Lễ vẫn trấn tĩnh.
"Hạc Lễ, tôi vốn định gọi ngươi tới đây! Nhưng, tôi thấy mình vẫn nên đến đây trước để hỏi ông! Giống như tâm sự giữa những ông bạn già lâu năm, hi vọng ông không giấu giếm tôi điều gì!"
Đường Hạc Lễ nở nụ cười: "Nhìn ông đi, chuyện gì mà thần bí như vậy!"
Nhưng trong lòng ông không khỏi trở nên khẩn trương.
"Gần đây Đông Hưng có một nguồn băng phiến vận chuyển bằng đường biển, vận chuyển đến nội địa! Chúng tôi đã theo đuôi vụ này mất mấy tháng. Hạc Lễ, trước đó có phải Đông Hưng tới tìm ông nói gì hay không?" Hoàng Cảnh Tư trầm giọng hỏi.
Đường Hạc Lễ cười ha ha: "Từ trước đến nay tôi không quan tâm tới những chuyện này! Ai nha, A Hoàng, ông không phải hoài nghi tôi giúp xã hội đen vận chuyển hàng trắng chứ?"
"Tôi không có nói như vậy. Nhưng, tôi muốn nghe ông nói thật!" Cảnh sát luôn giỏi về việc lấy lùi làm tiến.
"Lời nói thật chính là tôi không biết gì hết."
Hoàng Cảnh Tư nhìn sang Du Du, dọa cô giật mình. Bị cảnh sát nhìn chăm chú như vậy, thật đúng là không phải chuyện tốt, mặc dù người nọ là bạn tốt của cha mình.
Hoàng Cảnh Tư cười cười: "Có phải Du Du từng bị bắt cóc hay không? Đầu tháng trước! Là người của Đông Hưng làm phải không?"
Nụ cười của ông ấy thật là đáng sợ.
Du Du nuốt nước miếng một cái, bất lực liếc nhìn sang cha.
"A Hoàng, rốt cuộc tối nay ông muốn gì?" Đường Hạc Lễ bắt đầu không vui, xoay người lại nói.
Hoàng Cảnh Tư cũng không yếu thế: "Bằng hữu lâu năm, chuyện lớn là con gái ông bị bắt cóc, sao lại không nói cho tôi? Tôi coi Du Du như cháu gái mình!"
Du Du nhắm mắt lại. Trời ạ, cảnh sát lại biết chuyện mình bị bắt cóc!
Thì ra là bắt cóc mình là người của Đông Hưng! Chẳng lẽ cha thật sự chọc vào xã hội đen?
Đường Hạc Lễ kích động: "Cảnh sát các ông nếu quan tâm tới người dân như vậy, tại sao không bắt những tên hắc bang kia lại đi? Mấy tổ chức này suốt ngày náo loạn, các ông bắt được bọn hắn chưa? Ông có thời gian tới thăm tôi, sao không dành mà đi bắt Trần Hổ đi?"
Du Du nín thở, thật sự rất sợ cha và bác Hoàng cãi nhau. Dù sao hai người cũng là bạn bè lâu năm, cãi nhau cũng không phải là chuyện đáng ăn mừng gì phải không?
Khó trách trong tiểu thuyết hay phim điện ảnh đều nói, cảnh sát quá am hiểu để tạo bầu không khí không vui.
Hoàng Cảnh Tư than thở, chậm giọng lại nói: "Hạc Lễ, tôi biết ông tức giận! Chuyện đối đầu với hắc bang không phải ngày một ngày hay, mỗi ngày chúng tôi đều đang cố gắng! Nhưng, tôi không hy vọng thấy có người trợ giúp Hắc bang làm chuyện phi pháp! Nếu ông thật sự biết điều gì, nhất định phải nói cho tôi biết!"
Sau đó ông ấy lại nhìn sang Du Du, nói: "Du Du, cháu không hi vọng người cha mà cháu yêu quý nhất sẽ lừa gạt mình đúng không?"
Du Du ngạc nhiên, liếc nhìn ông, sau đó lại liếc nhìn cha mình.
Hình cảnh giàu kinh nghiệm, am hiểu nhất kích phá phòng tuyến trong lòng của mọi người.
"Cha. . . . . ." Trong lòng cô sợ hãi, khẽ nói.
"A Hoàng!" Đường Hạc Lễ hung hăng gầm nhẹ. Mồ hôi hột chảy đầy trên gương mặt ông, ông hít một hơi, dùng giọng cầu khẩn nói, "Mấy ngày nữa tôi sẽ tới tìm ông! Bây giờ ông về đi được không?"
Hoàng Cảnh Tư khẽ mỉm cười: "Tốt! Cám ơn ông, Hạc Lễ!" Liền xoay người đi về phía cửa chính.
Đang lúc này, ở cửa truyền tới một giọng nói lành lạnh: "Hoàng sir tới đây?"
Hoàng Cảnh Tư cũng chào hỏi: "Bạch tiên sinh đã trở lại? Tôi xin cáo từ trước!"
Bạch Ngôn Sơ đi vào, hỏi: "Cảnh sát đã tìm tới cửa rồi sao?"
Du Du nhìn cha vịn tay vào ghế salon rồi chống người ngồi xuống, hỏi người đàn ông đang đi tới: "Bạch Ngôn Sơ, nói cho tôi biết! Người bắt cóc tôi có phải người của tổ chức hắc bang hay không?"
"Đúng!" Bạch Ngôn Sơ đáp.
"Nhưng tại sao mấy người lại gạt tôi?" Du Du ra sức chất vấn.
Bạch Ngôn Sơ ngắm nhìn con ngươi tràn ngập vẻ nghi ngờ của cô, nói: "Có một số việc, không phải biết được càng nhiều sẽ càng tốt!"
"A Sơ!" Đường Hạc Lễ thở dài, nói, "Chúng ta ăn cơm đi!"
Du Du ức chế không ngăn nổi nội tâm đang kích thích, kéo cánh tay của cha run giọng hỏi: "Cha, cha còn muốn gạt con sao? Có phải cha ᴆụng vào người của Đông Hưng, bọn họ muốn đối phó với cha cho nên mới bắt cóc con? Phải hay không? Cha, không phải cha vẫn luôn buôn bán làm ăn hợp pháp sao? Mới vừa rồi bác Hoàng tìm cha có phải là do. . . . . ."
Lúc này Bạch Ngôn Sơ cắt đứt lời cô: "Du Du, em như vậy là ép buộc cha rồi, có nghĩ qua trong lòng ông ấy nghĩ như thế nào sao? Ông ấy là người bảo vệ em nhất, ông ấy là người yêu em nhất! Chuyện ông ấy đang làm đều có lý do của ông!"
Du Du lại hung hăng kêu lên: "Anh câm miệng! Tôi nói chuyện với cha tôi, không đến phiên người ngoài chen vào!"
Đường Hạc Lễ ho khan.
Du Du bỗng nhiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói: "Bạch Ngôn Sơ, anh quản cho tốt chính mình đi! Cha tôi giao công ty cho anh quản lý, nếu anh có mưu đồ bất chính, chọc phải người của hắc bang phá hủy công ty! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng hít một hơi, nhếch môi cười: "Du Du,em quả thật đã trưởng thành rôi."
"Cám ơn đã khen!" Du Du ngạo nghễ nói.
Đường Hạc Lễ đứng lên, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: "Hôm nay rốt cuộc là bị sao vâyh? Ăn cơm ăn cơm! Những chuyện này sau này không nên nói tới nữa!"
=== ====== ======
Sau khi ăn cơm tối xong, Bạch Ngôn Sơ lại bị Đường Hạc Lễ kêu vào thư phòng.
Nơi này chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ, hình dạng bên mặt của Đường Hạc Lễ giống như ngọn núi, chiếu rọi ở trên vách tường.
Bạch Ngôn Sơ khẽ nói: "Lão gia tử, có nên nói chân tướng sự việc cho Du Du biết?"
Đường Hạc Lễ buồn bã thở dài: "A Sơ, tính tình con gái ta rất cố chấp, con bé muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm được, sẽ không xem nhẹ bỏ qua! Thật ra thì, trong lòng con bé vẫn canh cánh chuyện bị bắt cóc, rất muốn tìm được chân tướng! Nếu con bé biết, ta là vì nó bị bắt cóc nên mới đồng ý cho tổ chức hắc bang mượn bến tàu, con bé sẽ nhìn ta như thế nào? Nhìn người mà mình thương yêu nhất như thế nào? Con bé sẽ coi ta như trợ giúp cho phần tử phạm tội sao?"
"Nhưng, cô ấy biết mình bị ngài lừa dối cũng không phải chuyện tốt! Nói ra chân tướng cho cô ấy biết, để cho cô ấy biết ngài vì bảo vệ cô ấy, mới làm chuyện vi phạm pháp luật này. Con nghĩ, Du Du sẽ tha thứ."
"A Sơ, ta đã già." Đường Hạc Lễ thở dài lần nữa, "Hoa An là tâm huyết cả đời ta, ta hi vọng nó càng ngày càng huy hoàng. Ta hiểu biết rõ, con có thể giúp ta. Nhưng, ta cũng biết rõ, công ty trên dưới có rất nhiều kín đáo phê bình con! Thậm chí ở trong căn nhà này, cũng có người hoài nghi con!
Hơn nữa, bây giờ ta có thể nhìn ra được, Du Du cũng bắt đầu hoài nghi con!" Nói xong ông liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh.
Tác giả có lời muốn nói: thật ra thì ta thật sự rất thích nhân vật người cha này, cũng rất dụng tâm để tạo ra ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc