Kế Hoạch Sắc DụSắc mặt Bạch Ngôn Sơ trở nên lạnh lẽo, không nói tiếng nào, mà quay đầu tiếp tục đe dọa Kha Triết Nam, nói từng câu từng chữ, " Kha Triết Nam, đây là lần cuối cùng! Lần sau mà tôi nhìn thấy cậu đến gần cô ấy lần nữa, tôi sẽ khiến cho phòng làm việc mới của cậu không mở được!"
Từng câu từng chữ giống như đạn bắn vào kim loại vừa rõ ràng lại cứng rắn, rất có lực uy Hi*p. Kha Triết Nam cũng kích động, gầm nhẹ với anh: " Tại sao anh lại uy Hi*p tôi? Lần này tôi sẽ không sợ anh nữa đâu! Anh chỉ biết dùng thủ đoạn đê hèn, đồ vô sỉ!"
Bạch Ngôn Sơ cười lạnh: "Xem ra cậu rất muốn đánh nhau? Chẳng qua tôi khuyên cậu đừng nên xúc động quá."
Đúng lúc này, Du Du kéo mạnh cánh tay của anh bước nhanh ra ngoài, còn vẻ mặt Kha Triết Nam trở nên hoảng sợ ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người rời đi.
Du Du lôi Bạch Ngôn Sơ vào thang máy, sau đó khẽ thở một hơi nói: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Cho tới nay, anh rốt cuộc muốn như thế nào?
Bạch Ngôn Sơ nhìn cô, trong giọng nói không cho phản bác: " Du Du, chúng ta tái hôn đi!"
Chuyện cười? Anh muốn tái hôn? Chẳng lẽ trên đời này chỉ có anh là đàn ông sao?
Du Du cười lạnh: "Bây giờ không phải là thời gian nói đùa!"
"Anh thật sự rất nghiêm túc! Bởi vì, khi chúng ta tái hôn, đối với Đường gia, đối với em, đối với Hoa An đều là chuyện cực kỳ tốt!"
A, thì ra là cái lý do rách nát này à? Thua thiệt anh có thể nói ra được.
Du Du cười lạnh: "Cái tốt nhất chính là bị anh ђàภђ ђạ, đúng không?"
Thang máy đến gara ở tầng một, cô nhấn nút mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Ngôn Sơ đi ra theo nói: "Chuyện chúng ta tái hôn, cha em cũng muốn nhìn thấy, em nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ!"
Du Du không quay đầu lại nhìn anh, mà là lập tức đi về phía trước nói: "Anh có lấy cha của tôi ra thì cũng vô dụng thôi! Còn có. . . . . ." Cô xoay người chỉ vào anh cười hỏi, "Anh chuẩn bị đưa tôi trở về?" Nói xong, cố ý lộ ra một nụ cười quyến rũ giống như mèo.
Không đợi anh mở miệng, cô cũng rất bá đạo nói trước, "Tôi nói! Không cần uổng phí tâm cơ!" Cũng nhanh bước đi về phía trước, đi tìm xe của cô.
Cùng người đàn ông này so chiêu, ra chiêu tốc độ nhất định là phải chạy. Nếu không, rất khó chiếm ưu thế.
Bạch Ngôn Sơ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, liền theo sát, đưa tay phải đi ςướק chìa khóa xe trên tay cô. Anh ra tay lưu loát làm cô không thể lường trước được, vì vậy dễ dàng bị anh đoạt lấy chìa khóa xe.
Du Du hoa dung thất sắc, hô: "Trả cho tôi!"
Bạch Ngôn Sơ lộ ra vẻ mặt đầy ý cười: "Đi theo anh đi!" Nói xong liền dắt lấy tay của cô đi về phía trước.
Cô cười lạnh nói: "Đừng nhìn Bạch tiên sinh bộ dạng tuấn tú lịch sự, thì ra là cái tay cũng lợi hại như vậy!" Liền cố hết sức thoát khỏi anh. Nhưng anh giống như cố ý ngầm đấu đá cùng cô, cô càng dùng sức, anh lại càng dùng sức kéo cô thật chặt, cuối cùng làm cho tay của cô cũng đau đớn.
Gương mặt của cô bởi vì dùng sức mà đỏ ửng lên, lộ vẻ kiều diễm động lòng người. đôi môi mềm mại đỏ mọng bởi vì thở mà khẽ mở ra, nhìn giống như đòi hôn.
Trong lòng anh dâng lên một đợt sóng, liền trở tay ôm cô, tham lam áp lên đôi môi mềm mại đỏ mọng đó, tùy ý ʍúŧ gặm đòi lấy.
Du Du bị công kích bất ngờ nên không có phản ứng, hai tay vô lực rủ xuống ở giữa hai đùi, mặc anh hôn sâu. Đầu lưỡi của anh quấn quít lấy đầu lưỡi của cii, để cho cô không cách nào thở nổi.
Đột nhiên, cô nhắm mắt, hàm răng khẽ áp xuống dưới. Cắn ——
Bạch Ngôn Sơ cảm nhận được đầu lưỡi đau đớn, liền vội vàng buông cô ra, cau mày nói: "Sao lại cắn anh?"
Cô ngạo nghễ cười nói, "Đã có sắc lang, tại sao không thể có chó săn?" Rất nhanh sau đó từ trong túi áo của anh móc ra chìa khóa xe của mình, cười đắc ý, "Bạch tiên sinh, muốn cùng tôi tái hôn không phải một chuyện đơn giản! Nếu như khi cưới là tôi đưa ra quyết định, như vậy muốn kết hôn cũng phải làm cho tôi vui mừng mới được! Anh bây giờ, không có tư cách!"
Nói xong xoay người đi, không có quay đầu lại.
=== ====== ====== ====
Khi Du Du nói chuyện Bạch Ngôn Sơ đề xuất muốn tái hôn cho Từ Thi Thi thì làm hại cô thiếu chút nữa từ trên nệm yoga nằm xuống, nói: "Anh ta nói thật?"
Du Du cười lạnh: "Lý do của anh ta rất đường hoàng, nói là vì gia tộc, vì công ty, cũng vì tớ, tái hôn là lựa chọn tốt nhất!"
Từ Thi Thi cười than: "Cái này gọi là cầu hôn à? Không có hoa hồng cũng không có nhẫn kim cương, càng không có bữa tối dưới nến! Tớ nói này, Bạch Ngôn Sơ cũng thật là một bông hoa tuyệt thế! Dáng dấp của anh ta tốt như vậy, thế nào trong lòng lại quái dị như vậy? Tớ cảm thấy được anh ta hoàn toàn không hiểu lòng của phụ nữ a!"
Du Du tức giận nói: "Lúc trước anh ta chưa từng nói với tớ một câu dịu dàng, chứ đừng nói đến lời âu yếm! Tớ hiểu rõ ban đầu là tớ không có lòng tự trọng, mới một lòng muốn gả cho anh ta. Tớ của kiếp trước thật là quá ngu rồi!"
Từ Thi Thi nghe lời này, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Kiếp trước? Cậu nói cái gì?"
Du Du thế này mới ý thức được mình lỡ lời. Mình té xuống sau đó mới trùng sinh một lần nữa, cô chưa bao giờ nói qua với bất kỳ ai, bao gồm cả cha.
Cô vội vàng cười nói: "Không có gì, tớ nói nhầm, ha ha."
Từ Thi Thi gật đầu một cái: "Hay là thế này đi, nếu cậu còn có một chút tình cảm với anh ta, cũng có thể đồng ý với anh ta."
"Tớ đâu bị điên?" Du Du cười lạnh, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm bạn tốt của mình, "Vậy tại sao cậu không cùng anh họ của tớ tái hôn?"
"Tình huống của tớ với cậu khác nhau! Đặng Tử Mộ rõ ràng cũng không có gì đáng giá để tớ lưu luyến, người phụ nữ kia đã có thai với anh ta, mà anh ta vẫn chưa muốn cùng người ta kết hôn đấy! Tớ bây giờ hoài nghi, anh ta đối với cô Andy đó cũng không phải là thật lòng!"
Du Du giật mình. Cô vẫn thật không nghĩ tới anh họ của mình là một người như vậy.
Con ngươi Từ Thi Thi chợt lóe sáng, lại gần bên tai cô nói: "Thật ra thì, tớ cảm thấy được cậu đối với Bạch Ngôn Sơ có chút mẫn cảm quá mức rồi!"
"Cậu có ý gì?" Du Du cười lạnh.
"Thật ra thì, Bạch Ngôn Sơ cùng Đặng Tử Mộ không phải cùng một loại người, anh ta hẳn là không phải cái loại người không hề có nguyên tắc đó! Bí mật của Bạch Ngôn Sơ rất nhiều, nhưng điều này không có nghĩa anh ta hoàn toàn không có tình cảm với cậu! Đến bây giờ anh ta cũng không kết hôn cùng Giang Tâm Di, nguyên nhân là gì cậu không nghĩ tới sao? Còn nữa, cậu cứ như vậy nhận định bây giờ anh ta cùng Giang Tâm Di là quan hệ người tình sao? Cậu đã hỏi người bên cạnh anh ta chứng thật qua sao? Với lại. . . . . ."
Du Du híp mắt chỉ tay về khuôn mặt xinh đẹp của cô, cắt đứt nói: "Còn với lại nữa à? Cậu. . . . . . Cậu là thuyết khách mà Bạch Ngôn Sơ phái tới?"
Từ Thi Thi giả vờ giận: "Tớ là đang thay cậu phân tích, cậu không nghe thì thôi!"
Du Du dĩ nhiên rất muốn nghe tiếp, liền làm nũng nói: "Vậy cậu nói tiếp đi, bảo bối."
"Cha cậu tin tưởng anh ta như vậy, có thể thấy được anh ta thật sự chinh phục được cha của cậu. Một điểm này, cậu có thể nói anh ta che giấu rất đúng chỗ, cũng có thể nói anh ta đối với cha của cậu là trung thành. Nhưng, trước mắt , cha của cậu vẫn sẽ rất đồng ý cho cậu tái hôn đấy! Bởi vì, cha của cậu sẽ không giao con gái của mình trên tay một người mà ông ấy không tin."
Du Du ngẩng đầu nhìn Từ Thi Thi, nói: "Vậy phải thế nào mới có thể nhìn ra anh ta đối với cha của tớ, đối với công ty là trung thành, không có ý tưởng ích kỷ?"
Từ Thi Thi cười cười: " ớ muốn cậu tự mình nghĩ biện pháp đi dò xét, hơn nữa phải dùng não, còn phải dụng tâm!"
"Dùng não? Dụng tâm?"
"Cậu nếu rất muốn tìm hiểu, thì không thể đùa giỡn với anh ta. Nếu không, anh ta sẽ chỉ xem cậu như một đại tiểu thư, chỉ cần cậu cũng nghiêm túc thử dò xét anh ta, có lẽ anh ta sẽ lộ ra bộ mặt thật, bao gồm cả quan hệ của anh ta cùng Giang Tâm Di!"
Du Du không thể không bội phục tài nghệ phân tích của Từ Thi Thi, liền vui vẻ ôm cô nói: "Thì ra là cậu thông minh như vậy! Làm sao tớ lại không nghĩ như vậy?"
Từ Thi Thi than nhẹ: "Tớ kết hôn cùng Tử Mộ không có suy nghĩ cặn kẽ, cũng không cần biết chính xác tâm của một người đàn ông liền gả qua. Thật ra thì, giữa đàn ông và phụ nữ, không thể chỉ dựa vào cảm động và bị cảm động, yêu và bị yêu. Có một số việc, cần chúng ta tự mình phân tích, mới có thể bảo vệ mình tốt hơn, cũng không làm tổn thương người khác."
Du Du ngừng gật đầu. Dù có thế nào, cô cũng muốn nhìn thấu con người của Bạch Ngôn Sơ.
=== ====== ====== ===
Ở quảng trường Thế Kỷ, các cửa hàng tầm cỡ thế giới chính thức khai trương chào đón các thượng đế, những nhân viên cửa hàng chuyên nghiệp nở nụ cười khiến cho bọn họ nhìn thấy phải ૮ɦếƭ lặng. Chọn xong khăn lụa Du Du đi ra cửa hàng, chuẩn bị đi toilet.
Đều do trước khi ra cửa uống hơi nhiều cà phê.
Cô dĩ nhiên không có chú ý đến, đang lúc cô đi vào phòng vệ sinh, có một người phụ nữ đeo kính mát, mặc áo len xám tro chăm chú nhìn bóng lưng của cô.
Thời điểm đang rửa tay trước vòi nước, Du Du nghe âm thanh cửa phòng bị đẩy ra. Ngẩng đầu nhìn lên, một bóng dáng mặc áo len xám tro rảo bước đi vào.
Du Du mới đầu cũng không để ý người tiến vào là ai, dù sao nơi này là nơi công cộng, có người đi vào là bình thường. Khi người phụ nữ kia tháo kính mát xuống, Du Du mới quay đầu nhìn cô ta.
Giang Tâm Di.
Có lẽ là gần đây sinh con quá mệt nhọc, sắc mặt của cô ta so với trước kia tái nhợt hơn rất nhiều.
Du Du lạnh lùng nói: "Sao lại rãnh rỗi ra ngoài đi dạo như vậy? Đứa trẻ tốt chứ?"
Giang Tâm Di như linh hồn tới gần cô, hung hăng nói: "Đường Du Du, nếu như không phải là bởi vì cô, Ngôn Sơ cũng sẽ không bị thương! Nếu như không phải là bởi vì cô, anh ấy sẽ có nhiều thời gian đi theo tôi cùng Ny Ny hơn. Đều là cô! Cái người phụ nữ này sinh ra sẽ gieo họa người khác! Sinh ra sẽ ςướק đi đồ của người khác!"
Du Du căn bản không để ý tới, sửa lại tóc một chút chuẩn bị đi ra ngoài: "Có bệnh thì đi uống thuốc hoặc là gặp bác sĩ đi, đừng chạy đi ra bên ngoài để dọa người!"
Nhưng Giang Tâm Di bước nhanh lên phía trước dùng sức níu tay của cô lại, cười lạnh nói: "Muốn đi? Tôi hôm nay sẽ làm cho cô nói với tôi một tiếng thật xin lỗi!"
Nói với cô ta thật xin lỗi? Cái cô Giang Tâm Di này thật là hoàn toàn điên rồi! Ban đầu là người nào làm hại hôn nhân của cô tan vỡ?
Du Du cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, "Bệnh của cô cũng không nhẹ! Loại người như cô làm sao có thể nuôi dưỡng con cái được đây, không cần thận không khéo lại bồi dưỡng thành một người điên nữa!"
Ở thời điểm cô muốn hất ra tay, Giang Tâm Di cũng đã mất trí đẩy cô vào góc tường, trong miệng kêu lên thất thanh: "Tôi hận cô! Tôi hận cả nhà cô! Cả nhà cô đều không phải người tốt!"
Du Du vừa giãy giụa vừa nhìn dưới chân một chút, nói: "Cô buông tay! Cái người điên này! Biến thái!"
Cô rất nhanh bị đẩy đến góc tường, phần lưng ᴆụng phải rất đau. Vóc dáng Giang Tâm Di không lớn, nhưng sức lực lại rất lớn, chỉ có thể lý giải là do bây giờ cô ta đang mất lý trí.
Du Du rất muốn đẩy cô ta ra, nhưng một cái tay của cô ta đã hung hăng đặt lên cằm của cô. Du Du không muốn khuất phục, liền cố hết sức lắc lư mặt của mình.
Lúc này tại sao không ai đi vào toilet? Phải ૮ɦếƭ ư!
Giang Tâm Di dùng thêm sức, lấy tay cố định cằm của Du Du, mặt tiến đến gần mặt cô cắn răng nghiến lợi nói: "Nghe cho kỹ, cô có thứ gì thì tôi cũng phải có! Sẽ có một ngày tôi đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về tôi! Cả nhà cô cũng cẩn thận một chút!"
Du Du bị dồn vào đường cùng, liền nâng đầu gối trái của mình lên, đá vào chỗ hiểm của cô ta.
Cô đã sớm muốn làm như thế, hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được!
Cô rốt cuộc cũng đánh trúng vị trí đó của con tiện nhân! Thật thoải mái!
Giang Tâm Di bị công kích đau đến sắc mặt trắng bệch, lập tức buông lỏng tay, ngồi xổm xuống ՐêՈ Րỉ.
Du Du lạnh lùng quát khẽ: "Chớ chọc tôi! Nếu không cô sẽ hối hận!"
Giang Tâm Di chậm rãi đứng lên, cắn răng thật chặt, cực nhanh xoay người mở cửa rồi biến mất, tựa như ma quỷ.
Du Du mãnh liệt vỗ иgự¢ thở gấp, sau đó chống tay vào bồn rửa ho khan. Khóe mắt nóng lên, trong đầu cũng ong ong.
Giang Tâm Di lại dám theo đuôi mình, lại dám động thủ với mình! Cái này làm sao cô có thể dễ dàng tha thứ?
Cô Đường Du Du trùng sinh một lần, sao lại có thể bị vũ nhục như vậy?
Toàn thân phát run, cô cầm điện thoại di động lên, hung hăng nhấn một dãy số.
Bên kia người đàn ông trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Du đè nén xúc động muốn khóc, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: " Bạch Ngôn Sơ, tôi cảnh cáo anh, nói Giang Tâm Di không cần làm chuyện khiến cho người khác chán ghét. Nếu không, tôi muốn cô ta đi gặp quỷ đi!"
Không đợi người đàn ông bên kia trả lời, liền"Cộp" một tiếng cúp điện thoại.
Sửa lại tóc mai một chút, cô ngẩng đầu lên ưỡn thẳng lưng đi ra ngoài.
Đi vài bước, trong đầu cô vang vọng những lời mà Giang Tâm Di vừa mới nói. Cô ta nói "Hận cả nhà cô", "Cả nhà cô nên cẩn thận một chút" là có ý gì?
Chẳng lẽ cô ta thật sự bị bệnh tâm thần?
=== ====== ====== ======
Ba giờ chiều, khi Du Du mỉm cười, bước chân đi vào trụ sở chính của Hoa An thì tất cả mọi người tranh nhau chào hỏi cùng cô.
Hôm nay Đường Hạc Lễ gần như đi một vòng trong công ty, với lại hôm nay là đại hội cổ đông mỗi thàng tổ chức một lần nên ông phải có mặt.
Du Du trực tiếp đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc, gõ cửa. Bên trong truyền tới một giọng đàn ông: "Vào đi."
Sau khi đẩy cửa tiến vào, cô cười tươi rạng rỡ: "Bạch tiên sinh, quấy rầy! Ảnh hưởng tới công việc của anh thật là ngại quá."
Trước đó Cô không có gọi điện thoại tới.
Bạch Ngôn Sơ chậm rãi buông cây 乃út máy trên tay, trên mặt hiện lên kinh ngạc, sau đó mới khẽ nhếch môi mỏng cười: "Đường tiểu thư, nếu là tới thay mặt tổng giám đốc thị sát công việc, tôi vô cùng hoan nghênh."
Sóng mắt Du Du lóe lên, vẫn cười đến mê người như cũ: "Bạch tiên sinh thật là một ngày kiếm tỷ bạc a, thời điểm thích hợp cũng muốn thả lỏng một chút a!"
Dứt lời, cô định ngồi ở một góc trên bàn làm việc của anh. Cái tư thế này, mang theo vẻ hấp dẫn mơ hồ.
" Du Du." Bạch Ngôn Sơ rốt cuộc đứng dậy, cúi đầu nhìn cô dịu dàng hỏi, "Em có chuyện tìm anh?"
Theo góc độ như vậy nhìn xuống, cái cổ trắng muốt của cô đều thu hết vào mắt anh, nếu anh lại gần một chút, chóp mũi sẽ chạm phải tai của cô, thậm chí có thể hôn cô.
Nhưng Du Du vẫn không di chuyển, mà là luôn cùng anh duy trì cái tư thế có chút mập mờ này, ngẩng đầu đón ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn mời Bạch tiên sinh tối mai tám giờ ở Rose¬mar¬ry cùng đi ăn tối, có thể không?"
Bạch Ngôn Sơ tiến lại gần bên tai cô cười nói: "Phần thành ý này anh rất hài lòng, anh sẽ dành thời gian để có mặt! Cám ơn!"
Du Du cười một tiếng, sau đó đứng lên: "Cám ơn! Tám giờ tối mai!"
Bạch Ngôn Sơ gật đầu: "Được!"
Du Du mở cửa nhẹ nhàng phất tay từ biệt với anh. Ra cửa vào thang máy, đợi cánh cửa kia chậm rãi khép lại thì cô liền cười lầm bầm lầu bầu: " Bạch Ngôn Sơ, chờ xem! Tôi sẽ khiến anh nói tất cả cho tôi biết."
Trong màu bạc của thang máy, mơ hồ xuất hiện hình dáng tuyệt vời của cô.
=== ====== ====
Buổi tối gần tám giờ, Du Du mặc lễ phục Versace màu tím ngồi ngay ngắn ở một góc của Rose¬mar¬ry, lật thực đơn.
Bạch Ngôn Sơ không phải đề nghị tái hôn sao? Tối nay cô chính là muốn nói cho anh ta biết, anh ta có thể có cơ hội. Nhưng, quyền chủ động là ở trên tay cô.
Trang điểm vừa phải, không diêm dúa lẳng lơ, nhưng lại có chút cám dỗ. Chỉ cần cười nhạt, phong tình vô hạn liền tự nhiên tỏa ra, điên đảo chúng sinh.
Đi lên con đường sắc dụ này, cô cũng là bất đắc dĩ. Dù sao, không thử một lần tuyệt đối không biết có thể thành công hay không.
Nhạc jazz truyền khắp cả phòng ăn, cũng làm cho suy nghĩ của Du Du dần dần trở lại hai năm trước. Khi đó, lần đầu tiên chính thức hẹn hò của cô và Bạch Ngôn Sơ là tại nơi này. Ban đầu cái gương mặt kiêu căng lạnh lùng kia, đến nay còn khắc sâu vào một góc trí nhớ của cô......
Anh của thời điểm đó, không hề đặt cô vào trong mắt. Mà cô, khi nào cũng làm bộ tội nghiệp khát vọng lấy được cái nhìn chăm chú của anh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng Bạch Ngôn Sơ vẫn chưa có xuất hiện. Du Du hít một hơi, sau đó bưng một ly nước chanh lên uống vài hớp.
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đi tới, hỏi: "Đường tiểu thư, không cần chút thức ăn sao?"
Cô khoát tay chặn lại: "Tạm thời không cần, khi nào cần tôi sẽ bảo cậu."
Nhân viên phục vụ không thể làm gì khác hơn là lui ra.
Du Du nhìn lại đồng hồ một chút, thời gian đã là tám giờ 15 phút.
Bạch Ngôn Sơ tới trễ. Hay là, anh căn bản sẽ không tới?
Tối nay anh đang đùa bỡn sự chịu đựng của cô sao?
=== ====== =====
Tám giờ hai mươi lăm phút tối, bên trong nơi ở của Giang Tâm Di.
Trong phòng ngủ Giang Tâm Di nằm ngửa mặt trên giường. Ánh mắt sưng đỏ trống rỗng, mặt trắng bệch giống như người ૮ɦếƭ. Mà dì của cô ta nửa quỳ trước giường, khóc khẽ.
Bạch Ngôn Sơ không nói một lời nhìn về phía cửa sổ sát đất, bóng đêm tràn ngập một bên mặt lạnh lùng của anh. Nhưng nét lạnh lùng bướng bỉnh trên khuôn mặt của anh, lại bị che đi bởi vẻ tức giận.
"Ngôn Sơ." Dì của Giang Tâm Di ngừng khóc, nhìn anh nói, "Cậu đừng so đo cùng nó! Nó là do tức giận nhất thời kia mới như vậy, cậu tha thứ cho nó được không?"
Bạch Ngôn Sơ đi qua, khom lưng cúi người, nhìn người phụ nữ tái nhợt ở trên giường, trầm giọng lại nói: "Đều tại anh vẫn dung túng em quá nhiều, nên em luôn lấy cái ૮ɦếƭ uy Hi*p anh! Về sau em mà như vậy nữa, đừng trách anh vô tình."
Giang Tâm Di như cương thi nằm ở trên giường, cũng chưa hề động đậy. Gương mặt cũng không có biến sắc, không biết có nghe anh nói hay không.
Tối nay dì của Giang Tâm Di gọi điện thoại cho Bạch Ngôn Sơ, nói Giang Tâm Di gần đây bị bệnh mất ngủ nghiêm trọng, liên tục sử dụng thuốc ngủ mấy ngày sau nhưng vẫn không có cải thiện. Vì vậy, cảm xúc không tốt cô ta liền nháo nhào đòi nhảy lầu, dì bị dọa sợ, liền vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Ngôn Sơ tới cứu.
Bạch Ngôn Sơ nói tiếp, "Về sau đừng làm chuyện như vậy nữa, làm anh sợ! Bằng không, anh sẽ không tiếp tục giúp em, đây là lần cuối cùng, nhớ lấy!"
Khóe mắt của Giang Tâm Di lúc này mới rơi lệ.
Dì của cô ta nức nở nói: "Niếp Niếp sẽ nhớ lấy, sẽ nhớ lấy!"
Bạch Ngôn Sơ lúc này mới ngồi thẳng, đến bên giường, lạnh nhạt nói với dì của cô ta: "Dì Bình, tốt nhất dì nên chăm sóc cô ấy thậtt cẩn thận, làm chút đồ cho cô ấy ăn. Tôi đi trước."
Đôi môi khô nứt nẻ của Giang Tâm Di lúc này mở ra, lại không thể phát ra âm thanh.
Điện thoại của Bạch Ngôn Sơ ở trong túi áo vang lên, anh lấy ra nghe bằng tốc độ nhanh nhất: "A lô?"
Bên kia là giọng nói kiêu ngạo của phụ nữ: "Bạch tiên sinh, anh thất hứa, như vậy anh lại cách xa sự tin tưởng của tôi một bước dài nữa rồi! Bái bai!"
" Du Du!" Anh vội vàng kêu lên, nhưng kia bên đã kiên quyết cúp điện thoại.
Vẻ mặt lạnh lùng, hắn sâu kín thở dài, sau đó cất điện thoại di động, xoay người đi về phía cửa chính rời đi.
Anh muốn lập tức đi một chỗ, mặc dù chưa chắc cô sẽ ở nơi đó.
Đi ô tô như bay đến trước cửa Rose¬mar¬ry, anh lập tức xuống xe, đẩy cửa ra đi vào.
Người phục vụ mặc Tuxedo vội vàng tiến lên đón hỏi: "Tiên sinh, ngài có hẹn trước không?"
Nhà hàng Tây này không có hẹn trước thì không cách nào đi vào dùng cơm.
"Tôi tìm người!" Bạch Ngôn Sơ nói ngắn gọn.
Nhân viên tạp vụ nở nụ cười ấm áp: "Ưmh? Xin hỏi các vị hẹn lúc mấy giờ?"
"Tám giờ!"
Có lẽ là cảm thấy thời gian đã qua tương đối lâu, nhân viên tạp vụ cười nói: "Chúng tôi có thể giúp anh check xem người có còn ở đó hay không?"
Bạch Ngôn Sơ đã nhìn quanh nhà hàng Tây một lần, nói: "Không cần, cám ơn."
Trước ánh mắt có chút tiếc nuối của nhân viên phục vụ, anh nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài.
Cô không đợi mình, đi trước rồi. Cho nên, tối nay anh là người thất hứa.
Bạch Ngôn Sơ yên lặng đứng ở trước cửa, mày kiếm nhíu lại. Gió đêm vù vù thổi qua, thổi qua áo của anh. Bên cạnh hai cô gái trẻ tuổi đi qua, không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt si mê.
Anh cầm điện thoại di động lên, nhấn một dãy số. Nhưng, bên kia vẫn không ai nghe máy.
Cuối cùng anh nhắn vào hộp thư thoại: "Đường Du Du, em thật sự độc ác như vậy? Chỉ là, nếu đây là trò chơi mà em bày ra, anh sẽ chơi tới cùng!"
Nói xong, cất điện thoại di động rồi lên chiếc Bentley, lái đi.
=== ====== ====== ===
Lúc chín giờ tối. đường lớn St. Mary ở Hương thành ánh đèn sáng chói, đông nghịt, hơi thở phồn hoa của đô thị lúc vào đêm bắt đầu tỏa ra.
Du Du đã tới dưới lầu của cao ốc Vạn Đức. Cô ngửa đầu nhìn cửa sổ ở tầng 15, phát hiện vẫn sáng đèn, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Phía trên kia là văn phòng mới của Kha Triết Nam.
Chắc chắn sẽ có một người như thế, ở tại thời điểm mà mình mất mác cho mình một tia sáng, soi sáng linh hồn lạnh lẽo của cô.
Kha Triết Nam chính là người như vậy.
Cô cắn cắn môi, vị son môi có mùi quýt xông vào đầu lưỡi. Cô nhấc chân lên, đi vào thang máy.
Đến tầng 15, phía tây có lo¬go bảng hiệu viết dòng chữ "Dream". Cô nhấn chuông cửa, chuông cửa vang lên ba lần mới có người ra mở cửa.
Gương mặt tuấn tú mệt mỏi của Kha Triết Nam lộ ra: "Sao vậy? Lúc này rồi còn tới?
Cảm xúc của Du Du quả thật rất kích động, nói: "Tới thăm cậu một chút!" Liền sải bước đi vào.
"Cậu làm sao vậy? Người nào chọc giận cậu rồi hả?" Kha Triết Nam nghiêng mặt nhìn cô hỏi.
Thấy cô không nói, hắn lập tức bừng tỉnh hiểu ra: "A, cậu lại gặp Bạch Ngôn Sơ rồi hả?" Sau đó bắt đầu lo lắng, "Tớ không phải đã bảo cậu không được gặp anh ta sao?"
Du Du nín nhịn đầy một bụng liền muốn phát tiết, hét lên với hắn: "Cậu cho rằng tớ muốn gặp anh ta à? Nếu không phải vì thử dò xét anh ta, nếu không phải là muốn biết chân tướng, tớ sao lại phải đi gặp anh ta!
"
Kha Triết Nam thấy cô tức giận, cũng không dám hỏi nữa, nói: "Muốn uống cái gì? Đồ của tớ ở chỗ này so với chỗ trước kia phong phú hơn nhiều!"
Du Du bĩu môi, hung hăng liếc hắn một cái: "Tớ muốn ngủ!" Nói xong liền trực tiếp đi về phía căn phòng lớn ở bên trong, nơi đó là phòng nghỉ ngơi của hắn.
Kha Triết Nam vội vàng hô: "Cậu chắc chắn muốn ở chỗ này qua đêm? Này!" Vẫn không quên đuổi theo.
Du Du một tay đặt lên trên cửa, nhìn lướt qua bên trong, gật đầu một cái: "Ga giường mới đổi? Không thành vấn đề, tớ có thể ngủ!"
Kha Triết Nam đã đứng ở sau lưng cô, cười hỏi: "Cậu thật sự muốn qua đêm? Không sợ sao?" Câu cuối cùng kia hắn còn mở to hai mắt.
"Sợ cái gì? Sợ cậu? Được chưa!" Du Du cười lạnh. Sau đó cô chỉ ghế sa lon bên kia, "Cậu ngủ ở nơi đó!"
Vẻ mặt Kha Triết Nam thất vọng: "Cậu thật là bá đạo!"
Du Du trợn mắt: "Mất hứng à? Vậy thì tớ đi!"
Thế nhưng hắn lại kéo cô lại, "Tớ ngủ trên sàn nhà cũng được! Chỉ cần cậu vui vẻ!"
Đang lúc này, cô lại lập tức dùng sức ôm lấy hắn, mặt dán vào trước иgự¢ hắn.
Tim của hắn bắt đầu đập kịch liệt, cô có thể cảm thấy. Trên người hắn nhàn nhạt mùi nước hoa hương cam quýt, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Hắn ôn nhu hỏi: "Cậu cãi nhau với Bạch Ngôn Sơ, đúng không?"
Tay cũng không dám sờ vào mặt cô. Mặc dù, hắn rất muốn.
Trong иgự¢ của hắn, giọng nói của Du Du hàm chứa một tia lo lắng: "Tớ không phải vì Bạch Ngôn Sơ. Nhưng, tớ nhất định phải nhìn thấu anh ta. Không chỉ là vì tớ, càng vì cha tớ cùng Hoa An. Nhưng tớ cảm thấy rất mệt mỏi, tớ không biết bước kế tiếp nên đi như thế nào."
Hắn hỏi: "Vậy cậu tính toán buông tha?"
Cô ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, "Tớ không thể buông tha! Coi như bỏ ra bất cứ giá nào, tớ đều muốn thăm dò ra bộ mặt thật của Bạch Ngôn Sơ, tớ sẽ không để cho cuộc đời tớ hồ đồ nữa. Tiểu Nam, tớ cũng không muốn cùng anh ta có bất kỳ tình cảm nào, mà là tớ muốn chứng minh một chuyện. Tớ rất rõ ràng, tớ cùng anh ta không thể trở lại như lúc từ đầu nữa rồi."
Kha Triết Nam ngắm nhìn khuôn mặt của cô, "Tớ sẽ đứng ở một bên người này. Nhưng, tớ sợ cậu sẽ càng lún sâu."
Du Du ngẩng đầu lên, xoa xoa khóe mắt nói: "Thôi, tớ nên trở về thôi! Không thể quấy rầy cậu."
Thế nhưng hắn lại bĩu môi không vui: "Cậu cho rằng nơi này của tớ là trạm thu nhận sủng vật? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à? Tối nay ở lại đi!"