Chồng Trước Có Độc - Chương 26

Tác giả: Khu Khu Nhất Nhật

Ngoại Truyện Về Bạch Ngôn Sơ
Anh muốn em được hạnh phúc, hãy để cho anh đảm nhận vai chính thất tình. Viết lại kịch tình, không nói gì phiêu bạc
——《Anh muốn em được hạnh phúc》
Đi ra khỏi cao ốc Hoa An, tôi cảm thấy bước chân có chút không thực. Giữa trưa mặt trời nắng gắt, chiếu lên tôi cơ hồ khó có thể mở mắt. Mồ hôi theo áo sơ mi trắng của tôi chảy xuống, thấm ra bên ngoài.
Tôi sẽ không quên lúc cha hấp hối nắm tay của tôi, dùng hết toàn lực nói ra một câu: "Bạch thị. . . . . . Nhờ cả vào con!"dienafknfleuydon
Công ty Bạch thị là tâm huyết cả đời của cha, nhưng bởi vì mấy năm qua buôn bán không khá, mới làm cho hao hụt tiền bạc, nhân viên lần lượt rời đi, cuối cùng gần như không thể hoạt động được nữa.
Tôi là con trai duy nhất của Bạch gia, cha dành cho tôi sự kỳ vọng rất cao. Nhưng, ông còn chưa kịp tự tay giao Bạch thị cho tôi, đã sớm buông tay ra đi
Vì Bạch thị, ông thật sự đã nỗ lực cả cuộc đời, thậm chí cả sinh mạng. Nhưng, bây giờ Bạch thị đang trên bờ vực thẳm, cũng suýt nữa bị người ác ý bên trong nội bộ thu mua.
Đang lúc tôi như bị mộng du đi xuống bậc thang thì giọng nói của một cô gái vang lên sau lưng tôi: " Bạch Ngôn Sơ! Đợi đã nào...!"
Lại là cô ấy? Đường Du Du?
Tôi đứng lại, cũng không quay đầu lại.
Rốt cuộc thì khi nào thì cô ấy mới có thể bỏ qua cho tôi?
Không nghe thấy tôi trả lời, cô ấy chạy đến trước mặt tôi, khuôn mặt tươi cười nói: "Bạch Ngôn Sơ, đừng đi! Sao anh tới đây cũng không gặp em một chút? Em đã chờ anh rất lâu!"
Thấy tôi cúi đầu không nói, cô lại nhíu chân mày xinh đẹp lại: "Sao vậy? Lại không vui à? Làm sao anh có vẻ như luôn có tâm sự nặng nề vậy?"
Tôi không nói. Cô ấy và tôi là người của hai thế giới. Cô là công chúa bảo bối trong thành vô ưu vô tư, mà tôi chỉ là một con chim ưng không có cánh để bay lượn. Nếu như mà tôi còn có thể là chim ưng thì đã tốt.
Cha đã nói qua, người đàn ông phải làm diều hâu. Mặc dù sẽ gặp phải mưa gió bão táp, nhưng trên bầu trời sẽ lưu lại vết tích nó đã từng bay lượn.
Cô ấy kéo tay của tôi, hạ thấp giọng, khẩn cầu tôi: "Bạch Ngôn Sơ, đi theo em được không? Em nói là, đi theo em ăn cơm trưa được không?"
Cô thật sự rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trơn bóng mê người, mắt to xinh đẹp phảng phất nét cười mê người.
Người theo đuổi cô ấy đầy cả con đường. Nhưng cô ấy yêu tôi, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi liền yêu tôi. Đây là do cô ấy nói.
Tôi biết cô ấy là bởi vì cô là em họ của Đặng Tử Mộ, bạn học thời đại học của tôi. Chúng tôi biết nhau qua một lần tụ họp, từ lần đó về sau, cô liền bắt đầu không ngừng xuất hiện ở trước mặt tôi.
"Ghê nha, lão Bạch! Em họ của tôi coi trọng cậu rồi !" Thời điểm Đặng Tử Mộ biết, cười gian với.
Tôi lại cau mày nói: " Em họ của cậu nhưng tớ không giải quyết được!"
Tôi và cô ấy không phải là người của một thế giới. Nội tâm của tôiquá vẹn toàn, đã không thể bao hàm được bất luận thứ gì tỏa sáng. Nhớ đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết suy luận của Nhật Bản, bên trong nhân vật chính có nói một câu "Tôi giống như hành tẩu (nghĩa là đi lại, nhưng ở đây mình nghĩ nên để nguyên thì hay hơn) ở trong đêm trắng.
"
Kể từ sau khi cha qua đời, kể từ khi Bạch thị xảy ra vấn đề, kể từ khi thời điểm tôi ý thức được tôi không thể vì cha và Bạch thị làm cái gì, trong thế giới của tôi liền sẽ không có tiền đồ.
Mà cô gái này, thế giới của cô là quá sang ngời, sáng ngời đến nỗi tôi không có cách nào đối mặt. So sánh với côấy, tôi chỉ biết phóng đại sự thống khổ cùng bất lực vô hạn của tôi.
Cô ấy không buồn không lo, tôi sầu khổ đan xen; cô ấy tiếng nói tiếng cười, tôi trầm mặc không nói ; cô ấy màu sắc sặc sỡ, tôi trắng bệch vô sắc. Đối lập mãnh liệt!
Những thứ cô ấy có tôi đều không có. Mà những thứ tôi có, cô ấy cũng không có.
Cô ấy lại còn gọi tôi theo cô? Tại sao cô ấy có thể quá đáng như vậy? Cô ấy không biết thế giới này chỉ có thối nát cùng bất đắc dĩ thôi ư?
Tôi cười lạnh. Ở chung với cô ấy, quả thực là lãng phí thời gian của tôi.
Vì vậy, tôi cự tuyệt: "Thật xin lỗi, Đường tiểu thư! Tôi không rảnh!" dienafknfleuydon
"Vậy anh. . . . . . Anh ngày mai sẽ tới tìm cha em sao?" Cô ấy hiển nhiên không biết trong lòng tôi đang suy nghĩ gì, liền cẩn thận hỏi.
Cô ấy quan tâm là tôi sẽ không còn xuất hiện trước mặt cô.
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nois, "Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh! Đợi đã nào...!"
Tôi vừa quay đầu lại, thấy là trợ lý Lưu Chí Á của Đường Hạc Lễ đi về phía tôi. Ông ta đi tới trước mặt của tôi, cười cười: "Bạch tiên sinh, Đường tiên sinh mời ngài đi lên. Mới vừa rồi ông ấy đang bận, không có lưu ý đến việc ngài tới!"
Trong lòng tôi cười nhạt: Thật sao?
Mới vừa rồi tôi chờ hai tiếng đồng hồ, nhưng thư ký vẫn nói với tôi: Tổng giám đốc cả ngày đều không rảnh.
Chiêu chi tắc lai huy chi tắc khứ, đây chính là tác phong của chủ tịch Đại Tập Đoàn sao?
Cô gái bên cạnh tôi vội vàng hỏi Lưu Chí Á: "Trợ lý Lưu, cha tôi có đáp ứng việc Ngôn Sơ ở lại Hoa An công tác hay không?"
Lưu Chí Á nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, cười cười: "Ừ, có thể!"
"Thật tốt quá! Ngôn Sơ, anh rốt cuộc có thể ở lại làm việc bên cạnh cha của em rồi!" Cô nhất thời vui mừng lại kéo tay của tôi, lắc lắc.
Thật ra thì tôi cũng không chán ghét cô gái này, nhiều hơn hết là tôi không biết làm sao để đối mặt với cô ấy. Cô ấy luôn làm cho tôi tay chân luống cuống, cô ấy sẽ hoàn toàn phá vỡ tiết tấu của tôi.
Lần trước cô ấy sống ૮ɦếƭ lôi kéo tôi đi tới một quán bar nào đó. Sau khi đi vào, tôi liền chưa thể thích ứng với tiếng nhạc ầm ĩ ở bên trong, liền tìm một góc ngồi xuống.
Du Du ngồi xuống cùng với tôi, vẫn hỏi tôi thế nào? Tôi không ngẩng đầu lên trả lời cô.
Lúc còn đi học tôi rất ít đi đến quán bar và mấy nơi tiêu khiển. Cha mẹ quản giáo tôi rất nghiêm, không cho phép tôi dính những vào những thói quen xấu kia. Tôi học hút thuốc lá cũng là từ khi biết công ty gặp vấn đề, sau đó cha lại ngã bệnh.
Vậy coi như đây là lần đầu tiên tôi với cô ấy hẹn hò phải không?
Du Du là loại không bao giờ buông tha. Cô ấy sẽ luôn luôn đuổi theo tôi, sau đó ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, nói to: "Bạch Ngôn Sơ, em thích anh!"
Tôi làm bộ không nghe thấy, cô sẽ nghiêng đầu nháy mắt mấy cái, cười hỏi: "Anh có nghe thấy không?"
Thường thường cuối cùng đều là một câu "Thật xin lỗi, tôi rất vội!" Mới có thể đổi lấy sự im lặng.
Nhưng sau đó tôi mới biết, khi đó mới là thời điểm cô cười vui vẻ nhất.
=== ====== =====
Trải qua ba ngày ba đêm suy tính, tôi cùng mẹ rốt cuộc cũng thống nhất: Đồng ý cho Hoa An mua lại 70% cổ phần của Bạch thị, để cho Bạch thị sát nhập vào Hoa An
Mặc dù có chỗ không giống với nguyện vọng cuối cùng của cha, nhưng tôi đã không còn con đường khác để lựa chọn. Nhờ vả Đường Hạc Lễ có lẽ là con đường tốt nhất đối với tôi.
Tối thiểu, ở tang lễ vắng ngắt của cha, ông ta đã mang theo thành ý tới đưa tiễn.
Nhưng, Đường Hạc Lễ có một điều kiện: Cưới con gái của ông ta, Đường Du Du.
Ông ta nói với tôi như vậy: "Cưới con gái của ta thì ta sẽ không bạc đãi cậu...cậu cũng nhìn ra được, nó vô cùng thích cậu. Chỉ cần cậu nguyện ý đối xử tốt với nó, ta liền cho cậu đi đến làm ở công ty của ta! Cậu có tài năng, có năng lực, ta đã nhìn ra!"
Hồi lâu tôi không nói tiếng nào, trong phòng làm việc hoa lệ của tổng giám đốc, một bầu không khí nặng nề bao trùm lên.
Giọng điệu của Đường Hạc Lễ đột nhiên nghiêm túc: "Ngôn Sơ, con gái của ta chẳng lẽ không bằng Tiểu Minh Tinh đó hay sao?"
Ông ta làm sao biết chuyện của tôi và Tâm Di?
Giang Tâm Di là bạn gái cũ của tôi, tôi và cô ấy đã chia tay hai năm. Khi tôi mười lăm tuổi cùng cha mẹ chuyển tới Hương thành, ngẫu nhiên biết Tâm Di và họ hàng của cô ấy. Cha mẹ của cô ấy ૮ɦếƭ sớm, cô ấy cùng họ hàng sống với nhau.
Chúng tôi rất nhanh trở thành bạn tốt.
Trước đêm tôi đi học đại học ở nước Mĩ, cô ấy tới tìm tôi, tặng cho tôi một cái khăn quàng cổ mà cô ấy làm cho tôi. Sau đó, chúng tôi nắm tay nhau thật chặt. Chúng tôi cứ như vậy chính thức lui tới.
Thời điểm đó Tâm Di là một cô gái dịu dàng, đối với tôi cũng rất tốt. Chúng tôi nhất định giữ liên lạc bằng thư từ.
Khi được nghỉ Lễ Giáng Sinh, tôi trở về Hương thành một chuyến.
Ngày đó gần tối tôi đi trường đại học nghệ thuật mà Tâm Di đang học để đợi cô ấy, lại thấy cô mặc váy lộ иgự¢, trên mặt trang điểm xinh đẹp, cùng một người đàn ông đi giày Tây lên một chiếc Lamborghini.
Thời khắc kia tôi phát giác, Tâm Di để cho tôi một cảm giác rất xa lạ.
Tôi như người mất hồn trong hai ngày. Sau đó, cô ấy tới tìm tôi, nói: " Ngôn Sơ, em đã dự thi vào ban diễn ở đài truyền hình! Đã qua vòng đấu loại, cuối tuần có thể vào trận chung kết rồi!"
Thì ra là cô muốn vào Giới Giải Trí. Tôi không có phản đối, bởi vì tôi biết, cô ấy muốn được sống sung sướng.
Tâm Di càng ngày càng thường xuyên đi với những thiếu gia lái xe thể thao kia, mỗi lần đều say khướt trở về, có lúc thậm chí còn đi qua đêm. Những chuyện này đều là bạn học của cô ấy nói cho tôi biết.
Mà khi đó, công ty của cha tôi đã gặp phải nguy cơ càng ngày càng lớn. Tôi vừa muốn học xong, lại vừa muốn gánh vác cho công ty của cha. Mà chuyện của Tâm Di cũng khiến cho tôi cảm thấy rất phiền não.
Thời điểm trường học được nghỉ, tôi lại bay trở về Hương thành. Khi đó, Tâm Di đã vào lớp diễn dự bị của đài truyền hình, rất nhanh sẽ có thể chính thức đóng phim.
Tôi hẹn cô ấy ra ngoài, cô ấy trang điểm xinh đẹp. Tôi không thích phụ nữ trang điểm đậm như vậy.
"Ngôn Sơ, quần áo của em có đẹp không? Mua ở quảng trường Thái Cổ đấy! Đây là lần đầu tiên em mặc đồ đắt tiền như vậy!"
Nghe giọng điệu hào hứng của cô, tôi lại lạnh nhạt nói: "Tâm Di, em thay đổi rồi."
"A?" Cô ấy sửng sốt
"Tâm Di, chúng ta có lẽ không thích hợp, chia tay đi!" Tôi không khỏi nhớ lại tình cảnh mùa đông năm ngoái khi tôi đưa cô ấy về nhà để ra mắt cha mẹ. Mẹ không quá thích Tâm Di, sau khi cô đi ra liền nói với tôi, "Ánh mắt của đứa bé này tương đối phức tạp."
Tâm Di kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cười lạnh: "Anh cũng chê em không sạch sẽ phải không? Anh cũng cảm thấy em làm chuyện không đúng đắn với những người đàn ông kia phải không? Bạch Ngôn Sơ, sao anh lại có thể nhìn em như vậy?"
Tôi chỉ nói một câu: "Tâm Di, hãy bảo trọng! Bảo vệ mình thật tốt!"
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Cô cầm lên nhìn, không có nhận.
"Anh đi trước!" Tôi đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi bước ra khỏi quán bar.
"Giang Tâm Di! Cô thật lớn mật! Lại dám không nghe điện thoại tôi!" Tôi mới vừa bước đi, liền nghe được bên kia một người đàn ông thô lỗ kêu lên.
"Thật xin lỗi! Hoàng thiếu, tôi. . . . . ." Tâm Di bắt đầu giải thích.
Cái người gọi là Hoàng thiếu đột nhiên gọi tôi lại: "Người đàn ông kia là ai ? Này! Mày không được đi! Khốn kiếp!" Lại quát lên, "Bắt hắn lại!"
Tôi vội vàng gia tăng tốc độ đi ra đường phố đối diện. Nhưng, tôi không thành công liền bị hai người đàn ông trẻ tuổi hung hăng níu lại, đấm đá.
Tâm Di khóc cầu xin tha thứ: "Hoàng thiếu gia! Thả anh ấy đi! Anh ấy, chỉ là hàng xóm của tôi mà thôi! Bỏ qua cho anh ấy đi!"
Tôi bị đè xuống dưới sàn nhà lạnh như băng, bụng và иgự¢ không ngừng bị đá nên hô hấp dần trở nên khó khăn, suy nghĩ cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Đang bị người đá vào bả vai một cước thì một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên: "Dám ở phố của tao giương oai! Các người để mặt lão tử ở đâu hả!"
Đau đớn trên cơ thể tôi biến mất. Tôi dùng sức mở mắt ra, thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn dễ dàng túm lấy hai tên kia, đẩy ra. Một tiểu đệ sau lưng hắn tay chân nhanh nhạy, đá trúng иgự¢ của một người trong đó.
Bên kia Hoàng thiếu gia đột nhiên kêu lên: "Này! Rút thôi! Đi mau!"
Tôi được đỡ dậy. Đứng lên quả thực là rất hoa mắt. Người đã cứu tôi cúi đầu nhìn tôi, cười cười: "Hình như đã gặp cậu ở đâu rồi! Cậu là người bên Long Phong sao?"
Tôi sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh mắt của hắn sắc bén, da hơi đen, khí thế hơn người, nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi lại có vẻ thân thiện.
Thật ra thì tôi không phải người của "Long phong", tôi chỉ là trong lúc vô tình đã cứu được một mạng của vợ lão đại Long Phong Cảnh Nhạc Thiên là Mary. Mà lúc đó Mary vẫn chưa gả cho Cảnh lão đại, là nữ sát thủ từ Việt Nam vượt biên đến Hương thành. Cho nên, vợ chồng Cảnh Nhạc Thiên vẫn luôn đối đãi với tôi như ân nhân của họ.
Sau đó người đàn ông đó gọi thuộc hạ đưa tôi tới bệnh viên. Sau này tôi mới biết, hắn tên là Tiễn Cường, là người của "Đông Hưng", quản ba con đường ở đoạn này.
Mà tôi cùng Tâm Di cứ như vậy hoàn toàn chia tay. Tôi không tiếp tục nghe ngóng tin tức của cô ấy, về sau lại nghe nói cô ấy cũng đã nhận được vài vai diendanlqđ diễn, mặc dù đều là vai phụ, nhưng cuối cùng cũng được hiện mặt rồi. Dĩ nhiên, lời đồn đại về cô ấy cũng càng ngày càng nhiều.
Hôn lễ của tôi và Đường Du Du được cử hành trên du thuyền bên bờ biển. Đêm tân hôn, đúng ra tôi nên ở trong phòng tân hôn cùng cô vợ mới cưới của mình trải qua một đêm mặn nồng. Nhưng, đêm đó sau khi các vị khách mời ra về hết, một mình tôi ngồi ở trong phòng khách, một bước cũng không vào phòng tân hôn.
Du Du chưa hề đi ra hỏi thăm tôi, các người làm cũng không dám quấy rầy tôi. Sau đó, tôi ngủ quên trên ghế sofa.
Mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng như tuyết. Du Du cúi đầu xuống, có chút không vui mừng trề môi hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
Tối hôm qua tôi lạnh nhạt cô ấy cả đêm. Cô ấy mất hứng là chuyện rất bình thường.
Nhưng, tôi không muốn ngủ cùng một người phụ nữ tôi không hiểu rõ, càng không muốn cùng cô ấy thân thiết. Mặc dù, tôi còn chưa làm loại chuyện đó với bất kỳ người phụ nữ nào.
Người đàn ông cả ngày chỉ nghĩ đến làm sao để chấn chỉnh lại công ty của gia tộc, làm sao để tâm suy nghĩ đến những chuyện mơ mơ màng màng kia?
Cô tới gần, đưa tay ra ôm lấy tôi: "Ngôn Sơ, chúng ta. . . . . . Chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?"
Nhìn khuôn mặt tràn đầy thẹn thùng và mong đợi của cô ấy, tôi lại lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, cha em giao rất nhiều việc cho anh! Sợ rằng anh không có thời gian đi tuần trăng mật."
Sau ngày cưới một ngày, Đường Hạc Lễ đưa tôi đến công ty, nói: "Hôm nay con sẽ chính thức thay mặt ta làm tổng giám đốc Hoa An."
Cái gì Ông ấy nói tôi thay mặt ông làm tổng giám đốc Hoa An?
Gừng càng già càng cay. Thật ra thì ông ấy chỉ đơn giản dò xét tôi có dụng tâm gì với ông ấy hay không. Bạch thị đã bị ông ấy thu mua, thật ra thì ông ấy mới là cổ đông lớn nhất của Bạch thị. Mà tôi, chẳng qua chỉ là một tùy tùng mặc ông ấy sai khiến mà thôi.
"Ta không có con gái, Du Du là phụ nữ, chuyện trên thương trường con bé không hiểu. Cho nên, con rể ta chính là người nối nghiệp tốt nhất! Ta cho con thời gian thử việc là ba tháng, nếu trong thời gian này con thuận lợi giúp ta giải quyết một chuyện, con có thể chính thức ngồi lên vị trí tổng giám đốc Hoa An!"
Nhiệm vụ mà ông ấy giao cho tôi, chính là đi đấu thầu ba bến tàu ở bờ Hồng Thạch phía Tây.
Có lẽ trời cũng muốn giúp tôi. Sau khi tìm hiểu rõ ràng, mới biết đối thủ lớn nhất là "Long Phong" , bọn họ cũng muốn mua ba bến tàu này. Chị Mary biết tình huống của tôi, không nói hai lời đã khiến cho chồng mình nhường lại bến tàu cho tôi.
Trong buổi đấu thầu, tôi đại diện cho Hoa An dễ dàng dành được bến tàu ở bờ Hồng Thạch, cũng đã lấy được chút tín nhiệm của Đường lão gia.
Khi tôi giao giấy trúng thầu cho Đường Hạc Lễ khi đó thì ông mới vui mừng gật đầu: "Người trẻ tuổi thật sự cũng giỏi lắm!" Sau đó ông ấy vỗ vỗ vào bả vai của tôi, "Con rất giống ta năm đó! Làm việc kiên quyết, cũng biết dùng đầu óc! Ta thích phong cách của con, hãy làm cho thật tốt nhé!"
Tôi thuận lợi ngồi lên vị trí tổng giám đốc Hoa An. Nhưng, mấy cổ đông của Hoa An lại bắt đầu oán thán.
Bọn họ ghen ghét một người ngoài như tôi lại được ngồi lên vị trí cao nhất của Hoa An. Thứ nhất là tôi trẻ hơn, thứ hai là tôi lại dễ dàng được Đường Hạc Lễ ưu ái như vậy, bọn họ có chút không phục.
Tôi chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, nếu trời cao cho tôi cơ hội, sao tôi lại phải lùi bước? Một ngày nào đó, tôi sẽ làm tốt hơn cả Đường Hạc Lễ, tốt hơn cả cha tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm về được đôi cánh của chính mình, rốt cuộc tôi cũng có thể giương cánh bay cao trong phút chốc
Tiễn Cường cư nhiên chạy đến Hoa An xin việc. Nhưng, người của bộ phận nhân sự sau khi biết hắn có dính líu tới hắc bang liền từ chối hắn. Hắn tới xin tôi cho hắn một cơ hội, làm vệ sĩ hoặc lái xe cũng được.
Tôi đã lưu lại người đàn ông đã từng cứu mình, để cho hắn làm lái xe của tôi, cũng thuận tiện giúp tôi xử lý một ít chuyện đơn giản. Tiễn Cường là một người làm người ta cảm thấy yên tâm, cẩn thận ít lời, phản ứng nhanh nhẹn. Thật ra thì trong hắc đạo không có cái gọi là người tốt người xấu, chỉ có người ngoan độc và người không đủ ngoan độc.
Nhìn chung toàn bộ thế giới, kỳ thật đều như nhau.
Có một đêm, mấy vị cổ đông mời tôi đi uống rượu, tôi có chút do dự nhưng vẫn đến. Sau khi tiến vào, phát hiện một trong số các đại cổ đông của công ty Diệp Đổng ngồi ở đó, hắn nhìn thấy tôi đi vào, ôn hoà cười : "Mời ngồi, Bạch tổng."
Tôi vừa nhìn vị trí của tôi. Hắn lại có thể bảo tôi ngồi bên cạnh thư ký của hắn?
Nếu tôi theo lời ngồi xuống, liền đại biểu cho việc tôi đã nhận thua.
Tôi cười nhạt: "Thật xin lỗi, mọi người cứ từ từ uống! Tôi đi trước, còn phải trở về xử lý một chút việc."
Kể từ sau khi làm Tổng giám đốc, đêm nào tôi cũng làm việc đến khuya mới về. Trong đoạn thời gian đó, trừ công việc ra, tôi không cảm thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác.
Bao gồm cả phụ nữ.
Thời điểm tôi đang xoay người rời đi, Diệp Đổng hung hăng vỗ bàn một cái, quát lên: "Nơi này không phải công ty, cậu cho rằng cậu chính là Tổng giám đốc à? Lúc tôi bắt đầu lăn lộn trong thương trường, cậu vẫn còn ngậm bình sữa đấy! Cậu đi lên như thế nào, cho là chúng tôi không biết hả? Cưới con gái của Đường Hạc Lễ, liền muốn bò lên trên đầu chúng tôi!"
Tôi cắn răng, không phản bác.
"Các anh xem đi, cậu ta bán mình có khác gì con vịt đâu chứ? Cậu ta bán chính mình, mới đổi lấy công ty của cha cậu ta bình an! Nếu không, công ty cha cậu ta đã sớm bị người khác thu mua rồi! Cũng may, con gái của Đường lão gia nguyện ý cho cậu ta lên, cậu ta mới có ngày hôm nay! Ha ha ha. . . . . ."
Đám người kia cũng cười ha hả. Tiếng cười bén nhọn quanh quẩn ở bên tai tôi, giống như ma quỷ hung hăng ngang ngược.
Diệp Đổng phất tay một cái nói: "Chúng ta đi!" Sau đó liền dẫn một đám người rời khỏi phòng bao.
Tôi đã quên mất đêm đó mình trở về Hồng viên như thế nào. Sau khi kết hôn, tôi và Du Du sống ở nơi này, nghe nói đây là biệt thự mẹ cô ấy để lại cho cô ấy trước khi ૮ɦếƭ.
Sau khi về đến nhà, tôi gần như là loạng choạng đi lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Sau khi cưới một tháng, tôi chưa bao giờ ngủ trong căn phòng này. Bởi vì tôi không muốn đối mặt với người phụ nữ kia, không biết làm sao mở miệng nói chuyện với cô, người phụ nữ gọi là vợ tôi đó.
Cô ấy mặc bộ váy ngủ tơ tằm màu tím, ngồi ở trên mép giường cắt tỉa tóc. Mái tóc dài đen bóng hơi xoăn khoác lên bờ vai sang bóng trắng muốt, váy ngủ bọc lại đường cong uyển chuyển lả lướt của cô.
Cô ấy thật là đẹp, đẹp làm cho người ta không cách nào thở nổi, giống như bức điêu khắc bằng thủy tinh. Lần đầu tiên tôi tỉ mỉ đánh giá cô ấy như vậy, trong đầu trì trệ.
Nhưng, cô ấy chỉ là xinh đẹp mà thôi. Tôi sẽ không yêu cô ấy, sẽ không.
Đều là vì người phụ nữ này, mới làm cho tôi bị người ngoài cho là bán mình để ngồi lên vị trí tổng giám đốc của Hoa An.
Đúng ra tôi nên hận cô ấy.
"Anh...Anh trở vê?" Nhìn thấy người một tháng nay đêm không về nhà đột nhiên xuất hiện, Du Du rất kinh ngạc, liền đỏ mặt hỏi.
Tôi hít một hơi thật sâu, kế tiếp lần đầu tiên tôi làm chuyện điên cuồng тһô Ьạᴏ đó.
Tôi tiến lên một bước ấn cô ấy nằm xuống giường. Cô ấy "A" một tiếng, mặt đỏ giống như chảy máu, sau đó nhắm mắt lại thở gấp gáp.
Cô ấy như vậy càng làm tôi mất đi lý trí. Tiếng cười châm chọc của đám người Diệp Đổng như vang vọng bên tai, tôi muốn tìm một cái gì đó để xua tan đi nội tâm phiền muộn bị khuất nhục (áp bức và lăng nhục) của tôi.
Người phụ nữ bị tôi giữ chặt thở dốc liên tiếp, đôi môi hé mở, tựa hồ như đang mời mọc. Đầu óc của tôi là một mảnh trống không, tam hạ lưỡng hạ kéo váy ngủ của cô ấy xuống.
Thân thể xinh đẹp mỹ lệ của phụ nữ được phơi bày hoàn toàn trước mắt tôi.
Máu trong người tôi ngưng lưu thông, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một giọng nói tà ác đang kêu gọi tôi, làm cho tôi không cách nào tỉnh táo được.
Sâu trong thân thể có cảm giác muốn được phóng thích mãnh liệt, lần đầu tiên tôi có cảm giác nóng nảy khó nói này, mặt cũng có chút đỏ ửng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được Dụς ∀ọηg đàn ông đang tàn sát mãnh liệt trong cơ thể mình.
Người phụ nữ dưới người tôi, tôi muốn chiếm đoạt cô ây!
Tôi không cách nào nhẫn nại mình, rốt cuộc cũng cởi uần áo của mình ra, để cho vật nóng rực tràn đầy Dụς ∀ọηg hung hang ra vào giữa hai chân cô ấy.
Thật ra thì lúc đi vào tôi cũng rất đau. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này. Trước kia lúc tôi và Tâm Di yêu nhau, giới hạn cũng chỉ tới ôm hôn. Thật ra thì khi đó tôi hôn cũng rất cứng nhắc.
Nhưng tôi biết người phụ nữ dưới người mình còn đau hơn tôi, bởi vì khi chúng tôi luận động chỗ đó khô khốc ma sát rất khó chịu. Mà tôi hoàn toàn không có lý trí, chỉ một lòng nghĩ buông thả Dụς ∀ọηg điên cuồng trong cơ thể. Tôi hung hăng dùng sức đâm vào, càng như vậy mặc dù tôi càng đau, mà mà Dụς ∀ọηg nóng rực ở bên trong lại dần dần được phóng thích. . . . . .
Du Du kêu khóc "Đừng! Không cần" , ở dưới người tôi khổ sở vùng vẫy. Mà tôi dần dần đã không nghe được cô ấy đang gọi cái gì, bởi vì tôi cảm thấy cô ấy càng kêu khóc, nơi đó lại càng ʍúŧ chặt vật nóng rực của tôi.
Dần dần, tôi cảm thấy càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng có cảm giác sảng khoái.
Tôi vẫn như cũ không ngừng luận động trên cơ thể cô ấy, lần lượt ra vào tận sâu trong cơ thể cô. Cô ấy khóc khẽ cầu xin tha thứ, cuối cùng lại ôm chặt lưng tôi. Móng tay của cô ấy cào qua tấm lưng trần của tôi, tôi nhịn đau khẽ rên, một lần cuối cùng hung hăng đâm vào nơi mềm mại của cô.
Cô thảm thiết hét lên một tiếng, nhắm hai mắt lại. Tôi thở gấp cô ấy rút lui khỏi người cô ấy, mới nhìn đến giữa hai chân cô thê thảm không nỡ nhìn, chất lỏng đỏ nhạt chảy xuống.
Máu. Tôi nhìn thấy trên ga giường có vết máu, màu đỏ nhạt giống như hoa đào.
Trong phút chốc, trong lòng tôi trào lên một loại tư vị phức tạp. Tôi không dám nhìn vết máu trên ga giường nữa, liền rời khỏi giường.
Cả người Du Du co quắp, trong miệng phát ra tiếng khóc yếu ớt.
Tôi vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa rồi trở lại, lên giường ngủ thi*p đi. Có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện như vậy tôi không có kinh nghiệm, cảm thấy tiêu hao rất nhiều thể lực, liền ngủ thật say.
Người phụ nữ sau lưng dừng khóc thút thít từ lúc nào, tôi không biết.
Thật ra thì tôi vẫn luôn muốn nói câu xin lỗi với Du Du, nhưng tính cách cao ngạo lại làm cho tôi không có cách nào mở miệng. Sau lần đó, tôi càng ngày càng có khát vọng chinh phục được thân thể cô ấy.
Làn da sang bóng cùng với cơ thể mềm mại của cô ấy, làm cho tôi chìm vào vực sâu của Dụς ∀ọηg. Tôi không biết tôi có yêu cô ấy hay không, mà tôi lại càng ngày càng thích chiếm đoạt lấy thân thể của cô ấy. Tôi biết rõ tâm lý của tôi có chút không bình thường, mà tôi cũng không cách nào để ức chế ý nghĩ của mình.
Mặc kệ cô ấy có nguyện ý hay không, trong lúc kích thích tôi sẽ luôn đè cô ấy dưới người tôi. Mặc kệ là ở trên bàn trong thư phòng, hay là đêm khuya trên ghế salon trong phòng khách không người, hoặc là ở trên mặt thảm phòng ngủ hay trong bồn tắm, tôi điên cuồng liên tục tiến vào thân thể của cô ấy.
Mà khi đó, Giang Tâm Di lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt tôi. Cô ấy trở nên quyến rũ hơn nhiều, hiển nhiên là do hiểu biết sâu rộng.
"Không tệ! Tổng giám đốc Hoa An, con rể cuả Đường Hạc Lễ! Bây giờ anh đúng là thành Đại Hồng Nhân rồi!" Cô ấy nhìn tôi yêu mị cười một tiếng.
Cô ấy nhất định là có chuyện mới đến tìm tôi.
Quả nhiên, cô ấy nói với tôi: "Ngôn Sơ, em mang thai! Anh phải giúp em!"
"Cha đứa bé là ai?" Tôi hỏi.
Cô ấy ghé vào tai tôi, khẽ nói ra một cái tên.
Là hắn! Cả người tôi khẽ run.
Lúc đó tôi quả thật không nghĩ tới, đứa bé trong bụng Giang Tâm Di, sẽ ảnh hưởng như thế nào tới cuộc sống của tôi và cả hôn nhân của tôi với Du Du nữa?
"Vì sao tôi phải giúp cô?" Tôi cười hỏi.
Giang Tâm Di lấy ra một quyển nhật ký màu đen, đưa cho tôi: "Anh đọc quyển nhật lý mẹ em viết lúc còn sống đi! Anh nhất định phải giúp em, nếu không, em sẽ gây khó dễ cho anh."
Tôi yên lặng đọc xong quyển nhật ký không tính là dày kia, cơ hồ sợ hết hồn hết vía.
Xem ra, tôi không đồng ý giúp cô ấy, là không thể nào.
Bởi vì tôi không thể để cho chuyện đó xảy ra.
Vì vậy, tôi và Tâm Di lập một hiệp nghị bí mật. Không có thêm một người thứ ba nào biết về bản hiệp nghị đó.
Đầu tiên, phải để cho đứa bé của cô ấy sinh ra thuận lợi.
Đường Hạc Lễ tựa hồ như đang khảo nghiệm tôi, những chuyện giao cho tôi cũng càng ngày càng có tính khiêu chiến. Cuối cùng tôi có thể xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, Đường Hạc Lễ càng ngày càng tin tưởng tôi, nhiều lần ở đại hội cổ đông khen ngợi tôi.
Nhưng ông ấy không ngờ điều đó sẽ như ném vào người tôi một quả bom.
Có một đêm, nội bộ công ty tổ chức tiệc rượu. Tôi và Du Du cùng nhau xuất hiện.
Tình cảm giữa tôi với cô ấy vẫn không phải ở trạng thái tốt. Trừ ở trên giường, tôi với cô ấy gần như không có nói chuyện. Đêm đó là lần đầu tiên hai chúng tôi xuất hiện cùng nhau trước mặt công chúng.
Gần đây cô ấy càng ngày càng e ngại tôi, cũng càng ngày càng không nở nụ cười với tôi. Với lại, chuyện tôi thi thoảng gặp mặt Giang Tâm Di, làm cho cô ấy bộc phát cơn ghen. Đêm nào cô ấy cũng cãi nhau với tôi, còn khóc nháo qua mấy lần. Tôi vẫn chịu đựng, lười giải thích với cô ấy.
Tôi phải giải thích thế nào? Tôi và Giang Tâm Di có một hiệp nghị bí mật, cái này có thể giải thích với cô ấy sao? Cô ấy có tin hay không?
Tiệc rượu tiến hành được một nửa thì tôi gặp được Diệp Đổng đang đi tới. Tôi thấy tia cười lạnh trên mặt hắn, liền cố ý làm bộ như không thấy hắn.
Diệp Đổng nói với Du Du: "Du Du! Cháu càng ngày càng xinh đẹp! Xem ra, Bạch tổng rất biết chăm sóc cháu!"
Mặt Du Du biến sắc, miễn cưỡng cười nói: "Cám ơn bác Diệp!"
Diệp đổng cuối cùng cũng chuyển hướng về phía tôi, đi tới giơ ly rượu lên nói: "Người trẻ tuổi, làm rất tốt! Nếu trước khi lên thuyền mua vé bổ sung, vậy thì phải càng thêm quý trọng cơ hội không dễ có này! Không cần luôn luôn phải tỏ vẻ cao cao tại thượng như thế! Đã làm rồi, lại còn muốn lập đền thờ, cần gì chứ?"
Bên cạnh sắc mặt Du Du đã tái xanh, sợ hãi nói: "Bác Diệp, ngài đang nói gì đấy?"
Tôi kéo cô ấy sang một bên, cuối cùng xoay người nhìn lão già tán tận lương tâm đó nói: "Tôi muốn lập đền thờ của tôi, ngài quản được sao?"
"Ha ha, vậy là thừa nhận?" Diệp Đổng hả hê nở nụ cười.
Tôi cười lạnh: "Chẳng qua tôi cho là, ngài già rồi, cũng nên vào núi rừng mà ẩn cư đi thôi! Nơi đó có vẻ thích hợp với ngài, bởi vì ngài không có cách nào khai thông cùng với nhân loại."
Diệp Đổng nghe xong, mắng một câu "Khốn kiếp", dưới tình thế cấp bách liền giơ điện thoại di động lên ném về phía tôi.
Thời điểm điện thoại di động đáng lẽ sẽ trúng vào tôi, tôi thấy được bóng hình ở bên cạnh lập tức lao lên che chắn trước mặt tôi.
Điện thoại di động "Cộp" một tiếng nện vào trán của cô ấy, cô ấy kêu lên một tiếng, sau đó đầu tựa vào trên vai tôi.
Tôi hoàn toàn run sợ. Không ngờ người kia sẽ động thủ thật, càng không có nghĩ tới việc Du Du sẽ che chắn cho tôi.
Người xung quang tiến lại hỏi thăm: "Đường tiểu thư! Cô không sao chứ?"
Du Du ấn tay lên trán, nói: "Hơi chóng mặt ."
Tôi cắn răng, hít thở sâu một hơi, lập tức đưa tay bế ngang cô lên, sải bước rời khỏi tiệc rượu.
Đêm đó, Du Du bị thương ngủ say sưa, tôi lại cả đêm không ngủ . Ngồi ở mép giường, tôi ngắm nhìn người phụ nữ đang ngủ say.
Lúc ngủ yên tĩnh như trẻ con, làm cho đáy lòng tôi nổi lên một đợt sóng.
Thật xin lỗi. Cám ơn em.
Trong lòng tôi nói.
Không kìm hãm được, tôi cúi người xuống, dịu dàng hôn lên bờ môi mềm mại của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi hôn cô ấy dịu dàng như vậy. Có lẽ cô ấy đang mơ một giấc mộng đẹp phải không? Nếu không sao có thể ngủ một cách xinh đẹp như vậy?
Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã thiếu nợ cô ấy rất nhiều, cảm thấy hổ thẹn với cô ấy rất nhiều. Tâm tư của tôi luôn nghĩ về chuyện khác, cho nên chưa bao giờ từng nghiêm túc suy nghĩ đến cảm thụ của cô ấy.
Thật ra thì cô ấy đã sớm lặng lẽ chiếm một vị trí trong lòng tôi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi nói với cô ấy một câu: "Cám ơn em."
Mặt cô ấy đỏ lên, nhưng không có nói gì.
Trong lúc bất chợt tôi rất muốn ôm chặt cô ấy. Nhưng, sau vài giây nhẫn nại, cuối cùng tôi cũng không làm chuyện đó.
=== ====== ====== =========
Tôi không hề nghĩ tới, chuyện sẽ càng ngày càng không phát triển theo ý muốn.
Tâm Di cư nhiên nhịn không được nội tâm nóng nảy, sau lưng tôi đi tìm Du Du. Nghe nói, cô ấy còn chỉ thẳng vào mặt Du Du mà mắng, mắng vô cùng khó nghe.
Du Du rốt cuộc cũng biết chuyện Tâm Di mang thai.
Cho nên, đêm đó cô ấy gấp rút gọi tôi về nhà, nói muốn ly hôn.
Một đêm kia, tôi cảm thấy như cô ấy đã thay đổi thành một người khác. Thật ra thì cho tới bây giờ, tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ không hiểu: đến tột cùng là nguyên nhân gì, làm cho cô ấy thay đổi đến như vậy? Giống như cô ấy đã biến đổi linh hồn vậy.
Lần đầu tiên cô ấy dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói chuyện với tôi, đây là lần đầu tiên dám kiên quyết phản bác tôi , đây là lần đầu tiên nói "Không" với tôi.
Cô ấy không còn là người muốn nhìn tôi vui vẻ, sợ tôi tức giận nữa rồi. Cô ấy lại có thể dùng biện pháp ép bức tôi ly hôn, cầm mảnh thủy tinh vỡ lên cố gắng cắt cổ tay. Tôi không thể để cho cô ấy làm chuyện điên rồ đó, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Nếu tôi nợ cô ấy một phần ân tình, như vậy có thể coi như là tôi tạm thời trả lại cho cô ấy tự do? Đồng ý ly hôn, coi như là một chút bồi thường đối với cô ấy.
Tôi nhất định muốn cô ấy trở lại.
=== ====== =========
Đêm làm xong thủ tục ly dị, tôi ngồi ở trong phòng làm việc hút thuốc lá. Đây là buổi tối đầu tiên tôi cho cô ấy tự do.
Khói tắt, tôi cũng vậy dựa vào ghế ngủ thi*p đi.
Tôi nằm mơ. Mơ thấy tôi cùng Du Du cùng nhau tản bộ dưới bầu trời đầy sao, hai chúng tôi tay trong tay, nhỏ giọng cười nói.
Tôi cúi đầu, hôn lên môi cô ấy, rất lâu. Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đều đã tóc bạc đầu đầy.
Mặc dù, đây là một giấc mộng đẹp ở kiếp này của tôi. Nhưng tôi sẽ dùng khoảng thời gian còn lại, đi bắt chặt tia sáng còn sót lại này.
Du Du, em là của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc