Sóng Gió Nổi LênEditor: Nam Cung Nguyệt
Beta-er: Cẩm Tú.
Cô cho là anh nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng anh chỉ cười nhẹ. Cô sửng sốt, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Bị cắn còn cười được, anh thật đúng là không bình thường.
Bạch Ngôn Sơ chỉ ngón tay hướng lên trên lầu: “Em nên đi ngủ rồi, đi đi!”
Du Du lại tức giận nói: “Anh không đi tôi làm sao dám đi ngủ? Mau cút đi!”
Anh nhìn cô chằm chằm, trong vẻ tươi cười đó lại có chút gì đó nguy hiểm làm cô không dám nhìn thẳng: “Em có ý gì?”
Cô đỏ mặt quát: “Anh khốn kiếp! Anh còn dám làm loạn, tôi nhất định không khách khí với anh!” Nói xong, đá một cước trên đùi phải của anh.
Cô cảm thấy mình lại muốn thua rồi, trong lòng không khỏi buồn bực phiền não. Cùng anh cứng đối cứng là không thể nào, bởi vì một khi anh thật sự tức giận, cô có làm thế nào cũng vô ích. Nhớ tới đêm kia anh mạnh mẽ áp đảo mình, cô thật sự cảm thấy sợ anh.
Nhưng anh lại không chịu đi, cô nên làm sao bây giờ?
Được, nhịn anh thêm một lần nữa, cùng lắm là cô khóa chặt cửa, không để cho tên lang sói đi vào. Cô khẽ cắn răng, lết thân đi lên lầu.
Bạch Ngôn Sơ lại còn nhắc nhở: “Nhớ khóa cửa cho chặt!”
Vào trong phòng ngủ, Du Du không quên khóa trái cửa. Bạch Ngôn Sơ trước mắt đối với cô mà nói, chính là một con sói nguy hiểm, cho nên không được qua loa.
Cô thật sự rất mệt mỏi, nằm xuống đi ngủ.
Chẳng biết tại sao, sau khi nằm xuống lại cảm thấy không buồn ngủ, trở mình mấy lần. Bạch Ngôn Sơ, tối nay rốt cuộc anh có rời đi hay không?
Anh lại xuất hiện ở trước mắt mình, rốt cuộc là vì cái gì?
Anh vẫn không kết hôn cùng Giang Tâm Di, là vì cái gì?
Càng nghĩ càng loạn, trong đầu như có hang ngàn sợi dây đan xen rối loạn chằng chịt. Cô ngồi dậy bật đèn, gãi gãi đầu.
Cái giường này, anh và cô từng lăn lộn trên này vô số lần. Nhưng cô quên mất bắt đầu từ khi nào, anh càng ngày càng ít ngủ ở trên chiếc giường này, cô cũng càng ngày càng thường xuyên ngủ một mình.
Đêm dài không tiếng động, cô lại nghe thấy tiếng nhịp tim của mình.
Sau khi cô trùng sinh chính là vì để cho mình vui vẻ hơn, thế nhưng sẽ có lúc đột nhiên cô cảm thấy có chút hoảng hốt: Tiếp tục như vậy có vui vẻ hơn không? Tránh né anh sẽ vui vẻ sao? Đối địch với anh sẽ vui vẻ sao?
Tại sao mỗi lần anh xuất hiện, cô luôn cảm thấy tim mình đập mãnh liệt?
Cô vẫn thích anh?
Cô bị cái ý niệm này ép cho nổi điên, trong cơn tức giận lại tiếp tục nằm xuống giường.
=== ====== ====== ====
Hôm sau tỉnh lại, Du Du mới phát hiện ra mình bình an vượt qua cả đêm. Không có người đàn ông xấu xa cạy khóa cửa vào phòng.
Tối hôm qua Bạch Ngôn Sơ đã đi hay là vẫn ở lại đây?
Sửa sang lại mái tóc rối, xuống giường mở cửa. Bên ngoài, chị Tiên đang đứng lau khung ảnh Ⱡồ₦g kính ở trên tường, nghe tiếng động xoay người lại cười nói: “Tiểu thư, cô đã tỉnh?”
“Ừ, cái đó, Bạch Ngôn Sơ đâu?” Du Du hơi đắn đo một lát, rốt cuộc vẫn hỏi.
Chị Tiên “A” một tiếng, sau đó nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”Sau đó lại dời ánh mắt xuống dưới chân của cô kêu lên, “Dưới chân của cô có gì kìa!”
Du Du bị chị Tiên làm hoảng sợ, liền vội vàng cúi đầu. Bên cạnh đôi dép lê xinh xắn, có đặt một hộp trang sức màu xanh đậm.
Trong sự kinh ngạc, cô vội vàng khom lưng cầm cái hộp lên, thì ra là đá quý Tiffany. Đáy lòng phát run, vội vàng mở ra, bên trong hộp được bọc nhung đỏ, giữa đó là một cái lắc tay nạm kim cương
Cái lắc tay này cô rất quen thuộc. Ba tháng trước thời điểm cô còn chưa trùng sinh có nhìn thấy trên tạp chí Fashion Magazine, chạy đi hỏi Bạch Ngôn Sơ khi đó vẫn là chồng của cô: “Đẹp không?”
Anh nhanh chóng liếc qua, nhanh chóng trả lời: “Tạm được.”
Nhưng thời điểm đó cái lắc tay này ở Hương thành vẫn chưa bán. Đời trước cô vẫn luôn lưu ý tin về cái lắc tay này, nhưng mãi vẫn chưa thấy nó được đưa ra thị trường.
Quá nhiều nghi vấn mơ hồ mắc kẹt lại trong đầu cô, làm cho cô không thể suy nghĩ thêm được gì nữa.
Chị Tiên nhìn sang, cười nói: “Vật này không tệ a! Là Bạch tiên sinh tặng đấy!”
Không thể tiếp thu được từ Bạch Ngôn Sơ! Du Du rốt cuộc cũng khôi phục lại ý thức tỉnh táo.
Anh làm cái này gọi là lấy lòng? Muốn chơi trò mập mờ? Nghĩ muốn đổi khẩu vị? Lại còn định làm theo câu nói cũ rich kia”Mất đi mới biết quý trọng.”
Không thể bị lung lay. Đời này cô sống tỉnh táo và khôn ngoan hơn, không thể dẫm vào vết xe đổ ở kiếp trước. Viên đạn bọc đường và con dao bọc hoa hồng sắc bén này, cô phải tránh né mới được.
Cô quyết định nhận lấy lễ vật này, chống mắt lên nhìn tiếp theo Bạch Ngôn Sơ sẽ làm gì?
Đời này, cô sẽ cùng anh chơi chiến tranh tâm lý một lần!
=== ====== =======
Hôm nay là thứ bảy, cho nên không cần đi làm. Cô rửa mặt xong, đột nhiên nghĩ tới Từ Thi Thi, liền vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho cô ấy.
Từ Thi Thi nói: “Không cần lo lắng cho tớ, tớ không sao.”
“Tên Bạch Ngôn Sơ kia luôn xen vào việc của người khác, ngay cả chuyện cậu trở về cũng muốn nói cho cha mẹ của cậu biết.”
Từ Thi Thi chỉ cười cười: “Tớ cho là không phải Bạch Ngôn Sơ làm. Anh ta làm như vậy cũng không có lợi gì, hơn nữa, anh ta không có quan hệ gì với cha mẹ của tớ!”
“Vậy đã xảy ra chuyện gì?”“Ba tớ có nhiều thuộc hạ như vậy, làm sao ngay cả tớ cũng không trông nổi? Bọn họ nhất định là đã sớm cho người đi theo tớ tới New Zealand rồi! Nhất cử nhất động của tớ có lẽ họ đã sớm nắm trong lòng bàn tay rồi! Dù sao hiện tại tớ cũng đã về nhà, sống ở đâu thì yên ở đấy thôi!”
Du Du không thể làm gì khác hơn là nói: “Được rồi! Vậy cậu bảo trọng.”
Hôm nay thật là bận rộn. Du Du lên hai kế hoạch sau đó lại viết hai phương án, sau khi hết bận đã hơn sáu giờ.
Nhân duyên của Du Du tại công ty rất tốt, tất cả mọi người đều thích chơi cùng cô. Mấy ngày trước cô còn mời mấy người đồng nghiệp trở về nhà cô ăn lẩu.
Đã là cuối mùa thu, trời tối rất nhanh, nhiệt độ giảm đi rất nhiều so ban ngày. Du Du lái xe thì cảm thấy cả người phát rét.
Chẳng lẽ hôm nay mặc ít quá? Hay là cô bị cảm lạnh rồi?
Sáng sớm hôm nay sau khi rời giường lúc rửa mặt có hắt xì mấy cái, khi đi đến công ty giọng nói cũng có chút khàn khàn. Có lẽ, cô thật sự bị cảm rồi.
Sau khi về đến nhà, cảm thấy cả người như nhũn ra, hoa cả mắt, ngay cả cơm tối cũng không muốn ăn liền lên giường ngủ. Chị Tiên cũng không biết rốt cuộc cô bị sao, cũng không dám quấy rầy cô, đi vào phòng bếp chuẩn bị những thứ khác đợi cô ngủ dậy rồi xuống ăn.
Du Du nằm ở trên giường, cảm thấy lúc lạnh lúc nóng, toàn thân cũng không có một chút sức nào. Sau khi nhắm mắt, cảm thấy bắt đầu đau đầu, cổ họng cũng đau. Thật sự rất khó chịu, cô đứng dậy xuống giường uống nước.
Đang lúc này, có người gõ cửa, cô đặt cốc nước xuống, vô lực kêu lên: “Vào đi!”
Chị Tiên có phải cầm thứ gì lên cho cô ăn hay không?
Thế nhưng không phải là chị Tiên, mà là giọng nói của Kha Triết Nam: “Ê? Cậu làm sao vậy? Về nhà liền vào phòng ngủ?”
“Cậu không có nhìn ra tớ không thoải mái sao?” Du Du tức giận nói, sau đó liền vén chăn lên chui vào bên trong nằm.
Kha Triết Nam ngẩn người, liền tiến lên phía trước cúi người xuống nhìn cô một chút, sau đó lại sờ lên trán của cô nói: “Không phải chứ? Sốt thật rồi hả? Có hơi nóng!”
Du Du cười khổ: “Thật sao?” Sau đó cũng để tay lên trán của mình. Quả nhiên, nóng hơn một chút so với bình thường.
Kha Triết Nam thay cô sửa lại chăn một chút nói: “Tớ đi nhờ chị Tiên làm cháo trắng cho cậu, ăn xong uống thuốc rồi ngủ một giấc chắc sẽ đỡ hơn.”
Du Du ho khan mấy tiếng, nói: “Cổ họng của tớ rất đau!”
“Uống nhiều nước!” Hắn rót cho cô nửa ly nước ấm, đưa cho cô.
Du Du mềm nhũn hỏi: “Tiểu Nam, làm sao cậu biết mà tới đây?”
Hắn thần bí cười nói: “A, tớ chỉ muốn xem Bạch Ngôn Sơ có tới quấy rầy cậu hay không?”
Du Du đột nhiên cảm thấy trước mắt bắt đầu mơ hồ, sợ hãi vội vàng nắm lấy tay áo của hắn nói: “Hỏng bét! Tớ không nhìn thấy gì cả......”
Cái ly cũng rơi xuống đất. Cô chỉ cảm thấy đầu nặng nề, thật choáng váng, trước mắt mơ hồ không nhìn thấy gì cả, sau đó vô lực nhắm mắt lại.
Kha Triết Nam lo lắng vỗ nhẹ mặt của cô, tự nhủ: “Nóng đến ngất đi? ૮ɦếƭ rồi!” Sau đó liền nhanh chóng mở cửa đi gọi chị Tiên.
Lúc Du Du đang mê man ngủ, tỉnh dậy thì phát hiện mình vẫn nằm ở trên giường, mà tay phải lại có chút đau. Quay đầu nhìn, thì ra là đang truyền dịch. Ngẩng đầu lên, một cái bình chứa dịch đang đơn điệu nhỏ từng giọt nước xuống cái ống trong suốt.
Thật là một ngày xui xẻo! Cô còn nhớ ngày mai còn có một phần kế hoạch chưa có viết!
Nhưng tình huống như vậy, đoán chừng cũng chỉ có thể xin nghỉ việc.
Bên ngoài lại có tiếng nói chuỵện, cẩn thận lắng nghe, có vẻ như đang cãi vã.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kha Triết Nam không phải vừa nãy vẫn còn ở đây sao? Hiện giờ ở đâu rồi?
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên hói đầu mỉm cười đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Du Du, con cảm thấy thế nào?”
Đây là bác sĩ gia đình của Đường gia, bác sĩ Tạ. Xem ra, mình thật sự bị cảm, ông ấy cũng phải qua đây.
Du Du cảm thấy mình vẫn đang rất yếu, nói: “Con cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cổ họng có chút đau.”
Bác sĩ Tạ nói: “Con bị trúng gió, cộng thêm gần đây không có nghỉ ngơi tốt, nên mới bị cảm. Nhưng không có việc gì, bác sẽ cho con đơn thuốc, con uống mấy ngày là khỏe. Chú ý nghỉ ngơi nhiều. Uống nhiều nước!”
Du Du gật đầu một cái, cười nói: “Lại phải làm phiền bác!”
Lúc này, cô nhìn thấy trước cửa có hai người đàn ông lại gần. Đi đầu là Bạch Ngôn Sơ, phía sau là Kha Triết Nam vẻ mặt không phục.
Rất rõ ràng, Bạch Ngôn Sơ vừa hù dọa Tiểu Nam.
“Du Du, hiện tại em thấy như thế nào?” Người đàn ông tiến vào trước trầm giọng hỏi.
Du Du nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không ૮ɦếƭ được.”
Mình đã trùng sinh, bệnh cảm vặt này thì làm sao ђàภђ ђạ được mình?
Kha Triết Nam cuối cùng đi tới trước mặt Bạch Ngôn Sơ, lạnh lùng nói: “Du Du cần nghỉ ngơi, anh còn không mau đi ra ngoài?”
Bạch Ngôn Sơ lại tràn đầy khinh thường liếc xéo hắn, thốt ra một câu lạnh lẽo: “Biết như thế còn không mau rời đi?”
“Tôi nói anh rời đi! Bạch Ngôn Sơ, anh không có tư cách ở chỗ này quấy rầy Du Du!” Kha Triết Nam tức giận, cổ cũng nổi lên gân xanh.
“Chẳng lẽ cậu lại có tư cách?” Ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ lại bắt đầu lạnh lẽo rồi, tương đối dọa người.
Bác sĩ Tạ rốt cuộc nói: “Hai vị tiên sinh! Hai vị nhường nhau một bước đi! Du Du cần nghỉ ngơi! Tất cả hãy ra ngoài đi!”
Nói xong, ông đưa hai người đàn ông đang cãi nhau này đi ra ngoài.
Du Du phiền lòng nằm ở trên giường. Tại sao bị bệnh cũng không yên? Tại sao Bạch Ngôn Sơ lại tới? Còn nữa, anh sẽ đối xử với Tiểu Nam như thế nào?
Đáng tiếc bây giờ thân thể cô yếu ớt, không có biện pháp đứng dậy để ý tới những chuyện kia.
Sau khi nhắm mắt lại, cô liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Ở dưới lầu, Kha Triết Nam vẫn còn canh cánh trong lòng nói với Bạch Ngôn Sơ: "Tại sao anh luôn quấy rầy cô ấy? Anh đã ly hôn với cô ấy!"
"Đó là việc của tôi, tôi thích làm như thế nào thì làm thế ấy." Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói
"Tôi sẽ không để cho anh làm đau lòng cô ấy! Anh trước kia đối với cô ấy như thế nào, trong lòng chắc hẳn anh biết rất rõ!"
"Kha nhị thiếu, cậu nên về nhà! Trở về quá muộn, anh của cậu sẽ lo lắng."
Kha Triết Nam nghe xong lời này, hận không thể hét lên: "Anh đừng lấy anh của tôi ra dọa tôi! Tối nay tôi muốn ở lại chăm sóc cho Du Du!"
Bạch Ngôn Sơ cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi tới ghế sô pha ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn đồng hồ đeo tay
Kha Triết Nam còn chưa buông tha, tiếp tục đi tới trước mặt anh hung hăng nói: " Bạch Ngôn Sơ! Anh còn không đi Du Du sẽ nổi giận! Bây giờ cô ấy bị bệnh, chẳng lẽ anh ngay cả bệnh nhân cũng không bỏ qua sao?"
Bạch Ngôn Sơ thậm chí còn không them ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ cười lạnh nói: "Ba mẹ của cậu không có dạy cậu, nói quá nhiều sẽ rước họa vào thân sao? Xem ra, giáo dục của nhà cậu rất có vấn đề!"
Mặc dù giọng nói của anh rất nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn cứng rắn. Một giây kế tiếp sắp sửa xảy ra cái gì, không ai sẽ biết.
Nhưng, Kha Triết Nam đã bị lời nói sắc bén của anh chọc giận, liền tiến lên một bước níu lấy cổ áo của anh, quát: "Anh chửi tôi là được, lại dám chửi nhà tôi!"
Bạch Ngôn Sơ không nhanh không chậm nhìn Kha Triết Nam đang tức giận đùng đùng, cười nói: "Trước tiên cậu buông tay ra đã! Tôi không thích bắt nạt trẻ con!"
Kha Triết Nam thẹn quá hoaá giận, liền nắm tay trái lại thành quả đấm hướng tới mặt anh. Bạch Ngôn Sơ mặt không đổi sắc nhanh nhẹn đưa tay lên, nắm cổ tay trái hắn thật chặt.
Anh hơi mím môi, nụ cười âm u lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run. Kha Triết Nam cảm thấy cánh tay trái của mình đau nhức, liền nhỏ giọng ՐêՈ Րỉ
Bạch Ngôn Sơ vẫn không có nới lỏng tay, thậm chí còn âm trầm cười một tiếng: " Cánh tay của Kha nhị thiếu thật mềm mại, quả nhiên là cánh tay của nghệ thuật gia a!"
Kha Triết Nam khổ sở nhắm mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ thất bại.
Đột nhiên ánh mắt Bạch Ngôn Sơ trở nên rét lạnh, giữ chặt tay của Kha Triết Nam, sau đó dùng lực hắn đẩy ra ngoài. Kha Triết Nam bị đẩy ra, gần như nằm sấp ở trên thảm.
"Trẻ con không nên đánh nhau! Rất nguy hiểm!" Bạch Ngôn Sơ quơ quơ cánh tay của mình, lạnh lùng nói.
Kha Triết Nam gắt gao cắn môi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rơi đầy trên mặt hắn. Hắn hung hăng đấm lên mặt đất, bò dậy, phủi bụi bặm dính trên quần.
Bạch Ngôn Sơ cũng không nhìn hắn, mà là cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay của mình nói: "Không tiễn!"
Kha Triết Nam cúi thấp đầu đi ra cửa chính, Tiễn Cường đứng ở một bên giống như một pho tượng điêu khắc không nhúc nhích.
"Bạch tiên sinh, ngài......" Đợi sau khi người đi, hắn rốt cuộc cẩn thận hỏi người đàn ông ngạo mạn đang ngồi trên ghế sa lon, "Tối nay ngài không đi sao?"
Bạch Ngôn Sơ ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời: "Đúng."
=== ====== =====
Khi Du Du tỉnh lại lần nữa, cảm thấy rất khát nước, vô thức liếm đôi môi khô khốc. Lúc này, đột nhiên một giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu vang lên: "Đã tỉnh rồi hả? Uống nước đi!"
Anh? Anh vẫn còn ở đây?
Du Du cố gắng mở mắt, liền nhìn thấy đôi con ngươi tĩnh mịch. Nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đôi con ngươi với vẻ lạnh lẽo dọa người, bất chợt hiện lên trong đầu cô, làm cho cả người cô run lên.
Cô được anh đỡ ngồi dậy, sợ hãi hỏi, " Anh? Anh vẫn còn chưa đi?"
Cô đã hết sốt rồi, nhưng cả người cô vẫn không có sức. Mà kim truyền dịch trên tay cũng đã bị rút ra.
Anh thấy cô không lạnh nhạt nói với mình, liền ôn hòa cười nói: "Hiện tại thấy thoải mái hơn chưa?"
Cô cúi đầu: "Ừ".
Thứ nhất là cô ngã bệnh đã không còn sức, thứ hai là cô quả thật có chút sợ anh.
Có lẽ, đối với anh, cô vẫn có quá nhiều chuyện muốn biết, quá nhiều bí ẩn cần được tháo gỡ. Càng như vậy, sự sợ hãi của cô đối với anh càng tăng thêm.
"Uống nước đi! Nhanh nào." Bạch Ngôn Sơ cầm cái cốc hình thỏ con của cô lên, giơ lên đến bên miệng cô.
Cô không có thói quen để anh chăm sóc cô, liền cười xấu hổ nói: "Tôi tự mình uống." Liền bưng cốc lên uống.
Uống hết nước xong, Bạch Ngôn Sơ lại bưng lên một bát cháo trắng nhiệt độ vừa vặn lên mép giường, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều, nói: "Du Du ăn đi!"
Du Du nhìn bát cháo trắng một cái, cau mày: "Nhạt nhẽo như thế thì làm sao ăn?"
Trong quá khứ cô rất ít khi ăn cháo, trừ phi bị cảm. Nhưng lần này đúng là bị cảm rồi, không ăn không được.
Bạch Ngôn Sơ rất tự giác nói: "Phía dưới có thức ăn nguội, tôi cầm một đĩa lên cho em."
Du Du thấy anh cẩn thận chăm sóc hiếm thấy, có cảm giác thấp thỏm bất an. Trong lúc bất chợt liền nghĩ tới số tiền của cái lắc tay kia, trên mặt có chút ửng hồng.
Lòng của phụ nữ luôn dễ dàng bị đánh trúng.
Bạch Ngôn Sơ đi xuống sau một phút lại đi lên, bưng một đĩa dưa chua xào nhỏ, cười nói: "Ăn đi! Cái này đậm vị hơn."
"Đúng rồi, Tiểu Nam đâu? Đi rồi sao?" Du Du nhỏ giọng hỏi, mắt không nhìn anh.
Bạch Ngôn Sơ nghe như thế, mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng nói: "Bị anh đuổi đi rồi."
Du Du nghe xong, bị dọa sợ đến gần như nhảy dựng lên: "Anh đánh cậu ấy phải không?
Cái gì mà "Đuổi"? Rõ ràng trọng điểm là "Đánh" mà không phải là "Đuổi"? Anh rõ ràng đã động tay động chân? Sao anh lại có thể hèn hạ như vậy!
Bạch Ngôn Sơ cầm thìa múc cháo lên, đưa đến bên miệng cô nói: "Không phải chuyện của em. Ăn đi!"
"Tôi không ăn! Anh nói cho tôi biết Tiểu Nam có phải bị anh đánh hay không?" Du Du nhất quyết không buông.
Lúc nào thì anh trở nên тһô Ьạᴏ như vậy? Trước kia anh là người đàn ông lịch sự, nhưng kể từ khi làm Tổng giám đốc công ty, anh càng ngày càng có khí thế hơn, dần dần anh hình như anh không đặt bất cứ kẻ nào ở trong mắt.
Cha càng khen anh, càng tin tưởng anh, anh hình như lại càng ngang ngược, thậm chí còn có khuynh hướng độc tài.
"Cậu ta đáng giá để em phải như vậy sao?" Bạch Ngôn Sơ cũng không vui, đặt bát cháo trắng xuống.
Du Du nhìn anh, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt. Có lẽ là người bệnh nên cảm xúc yếu ớt, cô định khóc, xoay người lại không để ý tới anh.
Bạch Ngôn Sơ sửa lại chăn cho cô, tận lực dùng giọng dỗ dành nói: "Này, đừng khóc! Anh không có đánh cậu ta."
Cô vẫn khóc, còn dùng chăn che mặt lại.
Dáng vẻ cô như vậy, có vẻ càng thêm khả ái và dịu dàng. Hoa lê đẫm mưa, vừa thấy đã thương. trong lòng Bạch Ngôn Sơ chấn động, liền không nhịn được vén chăn lên, khẽ nói: "Ngốc nghếch, em khóc cái gì? Không phải anh không đánh nhau cùng với bạn nhỏ của em sao?"
Du Du kêu lên: "Không cho anh gọi cậu ấy là bạn nhỏ!"
"Em bảo vệ cho cậu ta như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Em thích cậu ta?" Bạch Ngôn Sơ buông cô ra, anh dùng ánh mắt lạnh lùng đe dọa nhìn cô hỏi.
Du Du nổi giận, nhưng lại khổ nổi không còn sức tức giận, không thể làm gì khác hơn là cười khổ: "Anh buông tay, tôi thích người nào không có quan hệ gì với anh! Dù sao chúng ta đã ly hôn!"
Ai ngờ anh lại hung hăng Ϧóþ tay cô một cái, giống như cái kềm kềm chặt cánh tay cô, rất đau làm cô phải hô to một tiếng: " Bạch Ngôn Sơ khốn kiếp!"
Anh buông cô ra, cười xấu xa: "Xem ở em bị sốt cao, thật không ngoan. Chỉ là về sau không được nói về tên tiểu tử kia nữa, nghe tên của cậu ta làm anh thấy tức giận."
"Này, anh đang ghen?" Du Du nằm xuống, cười cười với anh.
Anh gật đầu, cười nhẹ: "Được rồi! Coi như là anh ghen. Dù sao, bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh em, anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Dọn dẹp? Du Du lại hung hăng nói: "Anh không có tư cách ghen! Biến, tôi muốn đi ngủ!"
Bạch Ngôn Sơ lại bắt đầu ra lệnh: "Em còn chưa có ăn xong cháo trắng. Ngồi dậy!"
"Phiền ૮ɦếƭ! Tôi không ăn!" Du Du lại bắt đầu tức giận.
Đối mặt với bệnh nhân, dịu dàng một chút không được sao? Nếu là Kha Triết Nam ở lại thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ cười hì hì dụ dỗ cô ăn.
Bạch Ngôn Sơ cho tới bây giờ cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt đối với cô, thậm chí ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không có chút dịu dàng.
Bởi vì anh không yêu cô
Lòng lại cảm thấy chua xót, cô lại muốn chảy nước mắt, nhưng cố cắn môi nhẫn nhịn. Bạch Ngôn Sơ thấy cô lại muốn khóc, tay cầm bát cháo trắng, nhỏ giọng nói: "Ăn đi, chịu chút nữa ăn dưa chua, khẩu vị sẽ tốt hơn một chút."
Du Du đột nhiên nảy ra một ý, châm chọc hỏi: " Bạch Ngôn Sơ, thời điểm anh chăm sóc phụ nữ có thai cũng như vậy hay sao?"
Bạch Ngôn Sơ đột nhiên trầm mặt xuống, đặt bát cháo xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Tên biến thái ૮ɦếƭ tiệt! Du Du thầm mắng trong lòng. Vừa nhắc tới người phụ nữ kia vẻ mặt liền thay đổi, đúng là trong lòng có quỷ mà! Còn nói ghen, đúng là bịa đặt lung tung!
Đường Du Du, trận chiến này thật căng thẳng, ngươi phải cố gắng chịu đựng! Cô thầm nói ở trong lòng.
Cô nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, tranh thủ hồi phục sớm một chút để có tinh thần đấu với tiện nhân, đấu với Bạch Ngôn Sơ!
=== ====== =======
Ăn cháo trắng, uống thuốc xong, Du Du mồ hôi chảy khắp người. Ra mồ hôi xong cô cảm thấy thân thể dính dính nhớt nhớt, liền bò xuống giường muốn đi tắm.
Nhưng vừa xuống giường lập tức cảm thấy hoa mắt, phải đỡ vào mép giường đứng yên mấy giây mới bình thường trở lại.
Lúc này, cửa mở ra. Bạch Ngôn Sơ lại đi vào.
"Sao lại xuống giường?" Anh vẫn dùng giọng điệu không có chút tình cảm hỏi.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: "Đi tắm! Ra mồ hôi không cần đi tắm ư?"
Anh tiến lên, đỡ cô nói: "Anh giúp em."
Mặt cô đỏ lên, hất tay ra nói: "Anh giúp tôi cái gì?"
"Giúp em ૮ởเ φµầɳ áo, hoặc cũng có thể là giúp em lau người!" Anh lại gần cô, đưa tay khoác lên trên vai cô mờ ám cười nói.
Mặt cô nóng lên, tim đập rộn ràng, liền quay đầu lại khẽ nói: "Anh chỉ biết bày trò! Tối nay tôi bị bệnh, nếu như anh dám làm loạn thì anh còn không bằng cầm thú!"
Cô thực sự muốn cầu xin anh nhanh đi đi! Tối nay cô thật sự không còn sức cùng anh dây dưa nữa.
Thế nhưng anh lại lôi cô đi tới phòng tắm, nói: "Sao em lại sợ tôi như vậy? Cái nên nhìn tôi đều nhìn rồi, nên sờ vào tôi cũng sờ qua rồi."
Cô hất tay anh lần nữa, kêu lên: "Tôi không cho phép anh nói lung tung!" Vừa chỉ chỉ bên kia, "Đi mở nước."
Anh cười cười, liền đi qua mở nước thay cô. Nghe tiếng nước xả trong bồn tắm, Du Du cảm thấy có chút khẩn trương, liền níu chặt cổ áo ngủ của mình.
Anh nhìn cô cười cười. Cô căn bản đoán không ra anh cười cái gì, liền phiền não: "Cười cái gì? Đồ vô lại không có lương tâm, tôi bị bệnh lại còn cười?" Nói xong, cô lại cảm thấy đau họng, liền ho khù khụ.