Một Nhà Ba Người Năm 2010 đã tới, Thượng Hải sắp tổ chức Hội Chợ Quốc Tế, cả thành phố cùng đón chào sự kiện lớn ấy, trang trí đổi mới hoàn toàn. Xe điện ngầm tuyến thứ mười bắt đầu được đưa vào sử dụng, nhà tôi cũng tăng giá, phần lớn các xe taxi đều đổi sang Touran, ngồi cũng thoải mái hơn, thế nhưng cũng tăng tiền lên, buổi sáng là 12 tệ còn ban đêm lên 16 tệ, mấy căn nhà lầu trong khu vực gần hội chợ đều đã được sơn phết lại trông như mới, có điều bên trong cũng xập xệ hết cả rồi.
Nhân dân Thượng Hải bắt đầu mặc kệ có phải giờ tan tầm hay không, đều chen chúc nhau như cá mòi xếp lớp trên xe buýt, trên tàu điện ngầm, như đàn kiến dọn nhà bị chặn lại bởi dòng xe cộ đông đúc, tuy mệt nhưng cũng rất vui.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ. Nhà trẻ tan học lúc bốn giờ, tôi đến hơi muộn, nhìn thấy làn đường bên cạnh bắt đầu thưa dần, vội vàng xoay tay lái. Xe nhỏ thật là tốt, cực kì linh hoạt.
Chiếc Mini Copper Clubman màu đỏ này là quà sinh nhật năm ngoái Khang Duật tặng tôi, một là để tôi tiện đi lại, hai là lúc anh phải bay đi xa, có cái để tôi đưa đón Cách Cách đi nhà trẻ. Mua xe là thế, nhưng thi lấy bằng lái mới thật là khốn khổ, ngoài trừ thi viết, những cái khác đều trượt, tôi phải thi ba lần mới qua.
Sau khi có bằng lái, Khang Duật để tôi tự chọn xe cho mình, dù sao cũng làm ở bộ phận phục vụ khách hàng của một hãng ô tô, cũng có chút hiểu biết về xe cộ.
Lại nghĩ trong nhà vừa mới thay chiếc SUV chạy việt dã xong, nếu mua thêm một chiếc nữa thì cũng hơi phí, mua một chiếc xe con thì tốt hơn. Tôi thật bối rối. Thật ra tôi vốn thích Mini Cooper, nó là chiếc xe trong mơ của tôi đấy. Vẻ ngoài vừa thời thượng lại còn rất đẹp, thao tác cũng đơn giản, đổi hướng nhẹ nhàng, lốp chống nổ, nói nó tốt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng mà… quan điểm của xã hội đúng là hại người.
Cái xe tốt vô tội đến là thế, bị gán là chiếc chuyên dành cho vợ bé.
Buồn ૮ɦếƭ mất…
Tôi hơi chùn bước.
Khang Duật biết tôi thích, giấu tôi mà đặt một xe nhập khẩu nguyên chiếc, đặt trước một tháng, vừa đúng ngày sinh nhật tôi thì hàng đến, anh lái xe đưa về.
Khi nhìn thấy chiếc xe, mắt tôi sáng rỡ, ngây ngốc sờ trên lại sờ dưới, thật sự rất đẹp, thích quá đi mất.
Nhưng đến khi tới đuôi xe, trên cửa chắn gió có dán kính cách nhiệt 3M, tôi đờ cả người.
Tác dụng của các dòng chữ này là nhằm nhắc nhở những xe sau thông cảm cho người mới vừa lái, hoặc thắng xe một khoảng an toàn.
Xe của tôi bị dán năm chữ cực lớn – ‘Chị đây là vợ cả!’
Chảy mồ hôi hột…
***
Sau đó, tôi lái chiếc xe có năm chữ kia đi làm, tụi đồng nghiệp trong công ty thấy được, trừng lồi cả mắt. Nhưng đến khi có một cấp trên của tôi nhìn thấy, cảm thấy rất hứng thú, ai ngờ lại hỏi tôi. Tôi bảo là do chồng tôi nghĩ ra, ông ta thích thú hỏi, có thể nhờ chồng cô nghĩ cho tôi một cái được không.
Tôi nhìn xe ông ta, chiếc Santana của Wolkswagen Thượng Hải.
Dù gì ông chủ này cũng kiếm được hai mươi vạn một năm, nhưng lại hơi có vấn đề thần kinh, lúc nào cũng ám ảnh mình sẽ bị hại, vừa muốn khoe của, nhưng sợ gặp chuyện, lại thêm sĩ diện, nói chung là người thuộc hành tinh con rùa điển hình.
Nhìn ông ta mỗi ngày đến năn nỉ, tôi đành đồng ý, tan giờ về nhà hỏi Khang Duật, có muốn giúp ông ta không.
Khang Duật nghĩ một lúc, múa 乃út, cho tôi vài chữ.
‘Khiêm tốn là sự phô trương nhất.’
Tôi đổ mồ hôi…
Tôi mang tờ giấy nhỏ mà Khang Duật viết đưa lên cho cấp trên, ông ta xúc động đến mức xin nghỉ phép mà đi tìm ngay một nơi chuyên làm, ngày hôm sau xe của ông liền dán ngay mấy chữ ấy, còn tặng riêng cho tôi một chai rượu vang đỏ, bảo tôi mang về cám ơn Khang Duật.
Ôi, quả nhiên là người vũ trụ, thật không giống người thường.
***
Cũng phải ba mươi phút sau, gần năm giờ, tôi mới tới nhà trẻ, đỗ xe an toàn, khóa kĩ cửa, vội vàng chạy vào trong.
“Mẹ, mẹ lại đến muộn!”
Cách Cách ba tuổi đang bạnh chân, hai tay khoanh иgự¢, giận dỗi nhìn tôi.
“Mẹ xin lỗi, xin lỗi nhé. Mẹ bị kẹt xe trên đường. Con dọn đồ xong chưa?” – Tôi chắp tay xin lỗi.
Con bé chu môi – “Xong từ sớm luôn rồi, con còn tự đi vệ sinh nữa!”
Tôi xoa đầu con – “Cách Cách ngoan quá, đúng là mẹ sai rồi, hôm nay mẹ mua chocolate cho con nhé!”
Thời gian trôi qua thật nhanh, Cách Cách đã được ba tuổi, mặt xinh da trắng, ai gặp cũng thích, càng ngày càng giống Khang Duật. Theo như lời đám chị em của tôi, nhỡ có ngày nào tôi để lạc mất con, nếu mà được người biết Khang Duật nhìn thấy, chắc chắc sẽ tự khắc đưa con bé về nhà tôi ngay.
Đổ mồ hôi hột với tụi nó, giống y như tạc gì chứ, sao chẳng nhắc tới tôi một tiếng, lại còn để lạc mất con, tôi có ngớ ngẩn thế đâu.
“Thế cũng được!” – Con bé có vẻ vui hơn.
“Vậy… mình đi thôi ha, hôm nay là sinh nhật papa, mẹ còn phải đi lấy bánh gateau đặt trước nữa nè!” – Tôi nắm bàn tay nhỏ xíu của con. Cách Cách ngoan ngoãn nắm tay tôi, trèo lên xe, tự giác cài dây an toàn.
Vào tiệm bánh ngọt Nghi Chi gần nhà, tôi đứng bên quầy, chờ nhân viên lấy bánh.
Cách Cách dán mắt vào dãy bánh trong tủ kính, tay vẫn đang cầm li chocolate tôi vừa mua, nhìn một hồi lâu, con bé kéo váy tôi, chỉ vào một bánh gateau dâu tây lớn – “Mẹ, Cách Cách cũng muốn ăn bánh gateau. Con muốn cái này nè, cái lớn này nè.”
Tôi đáp – “Không được đâu con, bánh đó chỉ dành cho ngày sinh nhật mà thôi!”
Cách Cách liền trả lời – “Thế thì ngày mai là sinh nhật của con đó!”
“Ai bảo thế? Con mẹ sinh mà còn xạo mẹ nữa hả?” – Tôi choáng.
Cách Cách chu miệng – “Ứ ừ! Nếu chỉ có papa sinh con thôi thì được rồi!”
“…” – Papa sinh thì ra thì có quyền nói xạo mẹ à?
Tôi không nói gì.
***
Về tới nhà, tôi đặt bánh xuống, vội vàng vào bếp nấu cơm. Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi của Khang Duật, trước khi anh về tôi phải chuẩn bị một bữa tối thật ngon lành nóng sốt mới được.
“Mẹ ơi, bao giờ papa về?” – Cách Cách ôm 乃úp bê vào phòng bếp hỏi tôi.
Con bé từ nhỏ đã rất bám bố.
“Tám giờ đó con, Cách Cách ngoan, để mẹ nấu cơm, con vào phòng khách chơi đi!”
Nghe phải đến tám giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có – “Vậy là còn lâu ơi là lâu!”
“Đã vài ngày rồi, con nhớ papa như thế, chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa thôi, nhanh mà!” – Tôi vừa hầm xương vừa trả lời.
Cách Cách gục gặc đầu, ôm 乃úp bê vào phòng khách, nhưng trong miệng còn lẩm bẩm – “Không biết papa có mua Teletubbies cho con không nữa!”
Thế ra, con bé nhớ Teletubbies thì có!
Đúng tám giờ, Khang Duật về nhà. Vừa nghe tiếng mở cửa, Cách Cách liền quăng con 乃úp bê trong tay chạy ngay về phía cửa – “Papa~~ Papa~~!”
Khang Duật vừa bước vào, thấy con gái mừng rỡ đón mình như thế, cười to, liền bỏ hành lí xuống ôm Cách Cách vào lòng – “Cách Cách, cục cưng của papa!”
“Papa, papa, Cách Cách nhớ papa lắm! Nhớ ơi là nhớ, nhớ quá chừng luôn! Cách Cách nhớ papa đến gầy rộc cả người!” – Cách Cách ôm cổ Khang Duật nói lớn.
Đây là con bé tự nghĩ ra thôi, mới hôm trước kiểm tra sức khỏe ở nhà trẻ, rõ ràng tăng thêm 1kg.
“Để papa coi nào!” – Khang Duật xoa má con gái, nhìn ngắm – “Quả là gầy thật!”
“Đúng đó, đúng đó! Cách Cách nhớ papa lắm, nhớ đến gầy luôn!”
Tôi đứng một bên trợn tròn mắt, giả vờ như không thấy gì.
Khang Duật bế con gái đến bên tôi, hôn. Tôi thấy rất hạnh phúc, rõ ràng là trong lòng anh, tôi và con gái đều quan trọng như nhau, định nói chúc mừng sinh nhật.
Cách Cách ghen tị phụng phịu – “Papa, sao papa không hôn Cách Cách trước? Mẹ không nhớ papa, mẹ béo lên đó! Sáng nay khi cân mẹ nói thế mà.”
Tôi bị con bé nói như thế chỉ biết đấm иgự¢.
Khang Duật nghe xong, lập tức hôn ngay lên má Cách Cách.
Cách Cách được bố hôn nên cười ha hả mãi không dứt, cũng hôn lên má Khang Duật.
Cả hai người này đều xem tôi như không khí thế à.
Con thỏ ranh này!
Sau khi ăn cơm, Cách Cách ầm ĩ muốn nhận quà. Đương nhiên là Khang Duật không quên mua Teletubbies cho con gái rượu rồi, Cách Cách vui vẻ đến cơm cũng không ăn, ôm 乃úp bê tung tăng khắp phòng.
Khang Duật mua một chiếc váy công chúa bằng voan. Lần này anh đi Milan, quả là cái nôi của thời trang, trang phục trẻ em cũng xinh đến phải trầm trồ.
Cách Cách nhìn thấy, không thèm Teletubbies nữa, ôm váy về phòng mình thay vào.
“Sao anh mua nhiều đồ cho con thế, quần áo con bé nhiều lắm rồi đấy!” – Tôi không nhịn được than trách.
“Con lớn nhanh mà!” – Khang Duật đưa cho tôi một lí do mà chỉ anh thấy hợp lí.
Tôi trợn tròn, chẳng qua anh chiều con quá mà thôi.
Cách Cách tự mặc đồ, nhưng không kéo được khóa sau lưng. Khang Duật giúp, con bé tung váy xoay vòng vòng – “Cách Cách xinh không papa?”
“Xinh, Cách Cách là xinh nhất!” – Khang Duật khen.
Cách Cách cười híp cả mắt, tiếp tục tung váy xoay tròn, trở về phòng, lúc sau mang một chiếc nón rộng vàng màu trắng Khang Duật mua lần trước chạy ra.
“Papa có thấy như vầy Cách Cách càng dễ thương, càng xinh xắn không?”
Khang Duật buông đũa, bế Cách Cách lên – “Đúng thế, xinh hơn, dễ thương hơn!”
Cách Cách cười khoái chí, lát sau, đột nhiên lại nói – “May quá là may, con không giống mẹ, con giống papa!”
Tôi nghe xong, phát buồn trong lòng, bẻ đôi chiếc đũa.
Đây là ý gì, ý gì chứ hả!
Đau lòng quá đi mất!!
***
Cơm nước, tắm rửa xong, Khang Duật ngồi trên ghế sô pha ghi chép nhật kí bay. Sau khi tôi làm xong bài thuyết trình cho cuộc họp công ty ngày mai ở thư phòng, quay lại phòng khách, thấy Cách Cách đang xem ‘Cừu vui vẻ và sói xám’. Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ hơn.
“Cách Cách, ngủ thôi con, mai phải đi học nữa!”
Cách Cách đang chăm chú xem phim, không nghe thấy.
Tôi đi trước mặt con, đứng chắn trước TV – “Không xem nữa, về phòng ngủ ngay!”
Cách Cách liếc tôi, liếc xong ngoảnh đầu sang Khang Duật…
Đừng nói là tôi không biết con bé nghĩ gì trong đầu, liền nhanh chân bước tới, chặn Khang Duật lại – “Bây giờ thì papa cũng không làm gì được đâu!”
Khang Duật ở sau tôi nói vào – “Miểu Miểu, cứ để con xem…”
“Anh im ngay!” – Tôi quay đầu hung dữ trừng anh, sao có thể chiều con đến cỡ này chứ.
Khang Duật không nói gì, tiếp tục ghi chép nhật kí bay.
Cách Cách nhìn tôi đăm chiêu, một lát sau, đảo mắt, ôm chân tôi nói – “Mẹ thật là xinh đẹp! Mẹ là người đẹp nhất trên đời! Đẹp nhất nhất trên đời… Không có ai bằng hết. Trong lòng Cách Cách, mẹ là đẹp nhất, đẹp nhất nhất luôn!”
Đúng là nịnh hót trắng trợn.
Thấy tôi không trả lời, con bé càng hào hứng – “Mẹ, Cách Cách giống mẹ nên mới xinh như thế. Mẹ, mẹ gả cho papa thật là tiếc! Sao mẹ lại gả cho papa chứ! Thật không có mắt nhìn!”
Bát cháo này bị đá đến là xa.
Khang Duật không làm được gì, ngồi trên ghế ho sù sụ.
Tôi bị nó nịnh đến không biết làm gì – “Được rồi, vậy xem một lát nữa thôi đó nha, chút thôi đấy!”
“Mẹ, con yêu mẹ!” – Con bé ôm chân tôi, sau đó ngồi trên chiếc ghế hình dâu tây tiếp tục xem.
Sáng hôm sau, tôi hỏi lại, thế con giống ai?
Mặt nó trắng bệch, tôi liếc nó một cái, ôm Khang Duật đang định đưa con đi nhà trẻ – “Cách Cách giống papa!”
Tay nắm chặt, nước mắt rưng rưng.
***
Gả cho phi công thì tốt chỗ nào? Đây là vấn đề tôi luôn trăn trở, cũng là câu mà đám bạn luôn hỏi.
Tốt? Tốt sao? Tốt chỗ nào? Là có một ông chồng mặt mũi đẹp trai, dáng vẻ mạnh mẽ, khí thế oai hùng sao?? Không có việc gì làm thì lâu lâu dắt đi dạo một vòng cho người ta thèm chơi à? Hay, vì là phi công quốc tế nên mỗi lần đi công tác trở về đều có quà ngoại? Phúc lợi cao? Lương lậu nhiều?
Liệt kê ra, tôi thừa nhận rằng, đây đúng là mẫu người khiến mọi phụ nữ đều yêu thích, nhưng mà, trừ những điều đó ra, cũng còn nhiều khuyết điểm lắm.
Thứ nhất, tai nạn. Tuy nói máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất, nhưng mà nhỡ có xảy ra chuyện, thì tỉ lệ tử vong cũng rất cao.
Nói đến đó, tôi đúng là mắc chứng tâm thần vì quá mẫn cảm với thời tiết. Vừa nghe tiếng sét là liền thấp thỏm lo lắng không yên. Có khi nửa đêm, tôi bị ác mộng làm giật mình. Không chỉ lo buồn vô cớ thôi, tuy biết là an toàn nhưng không thể yên lòng.
Tôi từng nảy ra một ý nghĩ rất dở hơi, đó là chạy đến mọi nơi thờ Phật, mang tất cả những bùa hộ mệnh về bắt Khang Duật đem theo. Nhưng mà như thế là không được, nếu mà làm vậy thì có khi Khang Duật làm thế sẽ bị đuổi xuống máy bay vì vượt quá trọng lượng quy định mất.
Thứ hai, thời gian. Mỗi lần chuyến bay quốc tế đều mất từ năm đến hơn mười ngày, Khang Duật và kết hôn với nhau được bốn năm, nhưng là thời gian xa cách hơn một nửa. May mà tôi có rất nhiều chị em, bạn bè, có thể dùng tình bạn để bù đắp những nỗi cô đơn khi anh vắng nhà.
Thứ ba, tiếp viên hàng không. Cái này thì xem như là tôi bụng dạ hẹp hòi vậy. Bởi vì tôi luôn cho rằng những tiếp viên hàng không bên cạnh Khang Duật xinh hơn, dáng đẹp hơn mình, lại cùng làm việc với nhau, anh lại đẹp trai như thế, trong lòng khó mà không có vướng mắc. Tuy tôi tin tưởng Khang Duật, nhưng mà… nhưng mà… Phụ nữ quả thật luôn quan tâm đến chuyện này, không hẹp hòi không phải phụ nữ.
***
Chủ nhật, Khang Duật phải bay đến thành phố được mệnh danh là kiệt tác của thượng đế – Firenze. Tôi ở nhà chăm Cách Cách. Sau khi con bé ngủ trưa xong, thấy rất nhàm chán, mở máy tính lên mạng, nói chuyện với anh.
Những khi anh không ở nhà thì đây là hình thức gần gũi của chúng tôi.
Mỗi lần như thế, câu đầu tiên tôi nói luôn là – “Lại đang uống café phải không, bên cạnh có em đẹp gái nào không đấy?”
Tuy giọng điệu thoải mái thế thôi, nhưng trong lòng chua đến ૮ɦếƭ được.
Cứ hễ vậy, Khang Duật sẽ làm rất nhiều điều để dỗ tôi, mà tôi cũng rất thích được anh dỗ dành. Bởi những khi anh dỗ dành như thế, là lúc tôi cảm nhận anh yêu mình bao nhiêu.
Trò chuyện trên mạng tốt ở chỗ rất tiết kiệm, muốn nói bao lâu cũng được, lâu mấy cũng xong.
Đến khi Cách Cách tỉnh rồi, tôi vẫn đang nói chuyện cùng anh.
Cách Cách vào phòng sách – “Mẹ, Cách Cách khát, con muốn uống sữa!”
Tôi đang nói chuyện hăng say, không đếm xỉa tới con – “Đợi mẹ một chút, mẹ đang bận!”
Một phút trôi qua…
“Mẹ, Cách Cách muốn uống sữa!”
“Không phải mẹ bảo con chờ mẹ một lát hay sao?” – Tôi vẫn đang bàn bạc với Khang Duật về chuyến du lịch cho cả nhà vào kì nghỉ tới của anh.
Cách Cách liếc tôi, mắt đảo tròn.
Tôi còn nghĩ nó định bỏ cuộc, không ngờ con bé đi tới, gào toáng với tôi – “Chẳng lẽ mẹ muốn Cách Cách của mẹ khát ૮ɦếƭ luôn hả?” – Nói xong con bé biến sắc, bộ dạng hoảng hốt – “Chẳng lẽ mẹ không yêu con sao, nhẽ nào mẹ không phải mẹ con, có khi nào con không có mẹ, chẳng lẽ con được nhặt về…” – Bé tí như vậy mà câu cú đã nói trơn tru vậy rồi.
Đến khi nhắc đến ‘nhặt về’, vẻ mặt của con bé như thể cho rằng đúng là mình nhặt về thật, nước mắt rưng rưng lẩm bẩm – “Nhặt được, thì ra là nhặt được, thì ra con chỉ được nhặt về thôi…”
Tôi không thể không gào lên – “Được rồi!”
Tôi rớt nước mắt đúng dậy – “Để mẹ lấy sữa cho con uống, được chưa bà nội của mẹ.”
“Cách Cách muốn uống vị dâu ấy!” – Nó không còn vẻ bơ vơ như ban nãy nữa, khoan khoái dễ chịu ngồi trên sô pha xem tivi.
Đừng nói là vị dâu, đến sữa rồng mẹ cũng sẽ tìm về cho bằng được.
Rốt cuộc tôi đã sinh ra gì vậy trời?
***
Buổi tối, Khang Duật không ở nhà nên tôi cũng lười nấu cơm, đưa Cách Cách về nhà mẹ ăn chực. Cơm nước xong, tán gẫu với Diễm Diễm mấy câu, sau đó chơi đùa với Lassie.
Tôi nhớ Lassie quá đi mất. Vì Cách Cách và Khang Duật mà lâu rồi không được gặp nó. Nói tôi nào là người thấy chó quên chồng, có chó rồi thì chắc chắn sẽ bỏ chồng con qua đầu, khiến nó tiếp tục được mẹ nuôi trong nhà. Lassie đã già đến mức không thể đi được nên tôi thường đến thăm nó lắm. Mẹ và bố tôi cũng chăm nó rất tốt, ăn no uống sạch, đúng giờ thì đưa đến bệnh viện thý y kiểm tra sức khỏe, tôi có lo lắng cũng bằng thừa.
Tôi lưu luyến nhìn vào mắt Lassie, buồn bã nắm tay Cách Cách đi dạo về nhà. Tạt qua công viên, thấy có nhiều ông già bà lão đang nhảy múa tập thể ở đó, rèn luyện sức khỏe.
Bố mẹ tôi cũng ra đây, nên lúc về phải đi qua chào hỏi một tiếng.
Mấy năm nay quả là lắm các dì nhiều chuyện. Thấy Cách Cách đi tới liền bước qua – “Đây là cháu ngoại của anh chị sao? Xinh quá đi mất!”
Bố mẹ tôi ưỡn иgự¢ tự hào – “Cháu tôi đấy!”
Cách Cách rất xinh, xinh đến độ tôi cảm thấy rất lo lắng, lúc nhỏ mà xinh đẹp như vậy, sau này lớn lên có thay đổi mất không?
Người xưa có câu, lúc nhỏ xinh thế nào, không có nghĩa là lớn lên cũng đẹp như vậy, có khi càng lớn càng xấu đi.
Tôi nhớ đến mình lúc bé… Xinh biết bao nhiêu!
Nhưng mà nhìn hiện tại… tôi chính là ví dụ điển hình nhất đấy.
Mặt Cách Cách cứng ngắc, im lặng để mặc các dì các thím xoa nựng. Nếu không phải tôi trừng mắt nghiêm khắc, e là con bé đã trốn mất từ thuở nào.
Đến khi bọn họ sờ thỏa thuê rồi, tôi mới đưa cách Cách về nhà.
Cách Cách phồng má tức giận, con bé không thích bị người lạ nựng, nhưng sợ tôi nên không dám vô lễ, chờ không còn ai nữa mới hờn dỗi bỏ tay tôi, đi trước một mình.
Con gái của mẹ, ai bảo con đáng yêu thế chứ, xinh đẹp như vậy, ai gặp cũng thích hết.
Lúc trở về nhà, có lẽ Cách Cách đang rất tức tối, thấy một hòn đá trên đường, vung chân lên đá. Nào ngờ chẳng trúng hòn đá lại còn làm mình bị vấp, ngã một cái thật đau.
Tôi hoảng hốt, vội vàng chạy tới, đỡ con đứng lên – “Cách Cách, ngã đau không con?”
Tôi vừa phủi sạch bụi đất trên váy áo, vừa xem con có bị thương chỗ nào không. Ngay lập tức, thấy trên đầu gối đã bị trầy xướt, đúng là bị thương nặng rồi, nhìn lại mặt đất, tmảnh vỡ thủy tinh dính đầy máu.
Tôi ngẩng đầu nhìn Cách Cách, con bé nước mắt lưng tròng, miệng méo xệch.
Tôi quýnh lên, ôm lấy con chạy tới bệnh viện.
Cơ sở thiết bị ở khu vực gần nhà tôi rất đầy đủ, có đến ba cái bệnh viện, còn có một bệnh viện tư nhân, mở cửa suốt hai mươi bốn tiếng bất kể thời tiết, không giống như bệnh viện công qua giờ ăn thì chẳng còn bác sĩ.
Sát trùng, bôi thuốc xong xuôi, bác sĩ bảo – “Không sao đâu, băng bó lại, vài ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
Cách Cách và Khang Duật rất giống nhau, giỏi chịu đau, không như tụi trẻ con khác hơi tí là khóc òa, ngược lại chỉ có mình tôi kêu la ầm ĩ.
Con bé im lặng ngồi trên ghế để y tá băng lại.
Y tá thấy Cách Cách trông rất dễ thương, chẳng la chẳng khóc, thân thiện nói – “Để cô tặng cho cháu một món quà đặt biệt, băng xong sẽ thắt một cái nơ thật đẹp nhé!”
Cách Cách đang ôm một cục tức trong bụng, cau có trả lời.
“Có thật đẹp thì cũng làm được gì, đâu phải giữ được suốt đời! Dở hơi quá!”
Chị y tá lập tức hóa đá…
Bác sĩ đang kê thuốc hạ sốt cũng cứng đờ.
Có câu ‘ba tuổi thấy lớn’, tôi thật sự càng lúc càng thấy lo lắng không biết cô nhóc này trưởng thành sẽ như thế nào. (Câu này được dùng để nói đến một đứa trẻ sẽ làm những gì từ lúc ba tuổi, thì nhờ vào những hành động, thế giới quan của bé… từ đó có thể đoán được tính cách của khi trưởng thành.)
Nhưng tôi dám chắc, chắc chắn sẽ không tạo phúc cho nhân loại.