Thị Phi Ngập Tràn Tôi nghĩ mình không khác nào nô dịch của Khang Duật. Đi học tôi phải hầu (vì hai đứa ngồi cùng bàn), trưa nắng phải theo anh chạy bộ (bồi thường vụ bị tôi đá), sau đó còn cun cút ăn cơm chung (vì anh nắm điểm yếu nên tôi không dám giành bàn với anh nữa, cũng không dám để anh ăn cùng người khác, nhỡ khi ăn, nói chuyện vô ý, tai bay vạ gió thì ૮ɦếƭ à.)
Nhân quyền của tôi ở đâu mất rồi???
Chẳng lẽ đời cấp hai của tôi phải trôi qua như thế này sao?
Không được, không được, tuyệt đối không thể nào!!
Hay là giờ tôi cũng tìm cách nhìn anh đi nhỏ…
Ối…
Ý kiến này thật kinh khủng, không cẩn thận, thể nào cũng sẽ bị người khác xem là biến thái.
Mỗi ngày tôi đều luôn tự hỏi, tìm cách gì để giành lại nhân quyền, đòi lại uy phong cho mình.
Không có cách gì khác, từ trên xuống dưới Khang Duật đều không để tôi tìm ra cơ hội để thị uy lần nào. Anh học hành giỏi, chơi thể thao khá, quan hệ với mọi người cũng tốt, hoàn toàn không thể tìm được điểm yếu.
Lại còn cao nữa chứ…
Đấm иgự¢, đập bồm bộppppp.
***
Trước đây, vào giờ nghỉ tiết, tôi thường đi xuống cùng tụi bạn ngồi một chỗ tám chuyện, nhưng dạo này một chút tinh thần cũng không có, gục mặt xuống bàn, đau đớn quá, chảy nước mắt – ing. (Tiền tố -ing trong tiếng anh, diễn tả hoạt động tiếp diễn, do tác giả viết, mình giữ nguyên.)
Tụi nó nói cái gì tôi không tham gia, nhưng chủ đề câu chuyện thì bắt đầu liên quan đến tôi.
“Miểu Miểu, dạo gần đây mày với Khang Duật thân thiết quá nha!” – Tiểu Phàn nói với cả đám.
“Ừ, bạn học chung cả năm trời nó không nhớ nổi, vậy mà lại đặc cách lại nhớ riêng tên của Khang Duật.” – Từ Doanh tiếp lời.
Đến lượt Tiểu Song – “Rõ rồi, rõ rồi. Đã thế còn nói chuyện riêng với cậu ta trong giờ học đến nỗi bị phạt đứng, trước giờ chưa từng thấy.”
“Lại còn ăn cơm trưa cùng nhau.” – Lưu Lý Quân đồ thêm.
“Rồi thì giữa trưa cùng nhau chạy 400m nữa chứ!” – Đại Song chốt cú chót.
Sau khi nói xong, cả bọn đều im lặng.
Tụi nó mặc niệm được vài giây thì nghe thấy tiếng hít thở kèm theo sự phấn khích, đột nhiên tôi cảm thấy những ánh mắt hừng hực đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi không chắc lắm nên quay lại nhìn thử.
Á, cái gì đây? Kiểu nhìn gì thế này?
Sáng lóe lên, lại tràn đầy mờ ám, làm tôi muốn mù mắt.
Tôi chảy mồ hôi lạnh, – “Tụi mày… tụi mày định làm gì?” – Ánh nhìn tụi nó đáng sợ quá, khiến tôi nói cũng lắp ba lắp bắp.
Tụi nó đều đồng thanh – “Nói chuyện của mày và Khang Duật đó!”
“Khang Duật?”
Cả đám đều gật đầu, gật cái rụp.
“Tao với Khang Duật có cái gì mà bàn?” – Từ trước tới giờ tôi với anh nào phải bạn bè thân thiết gì.
Tiểu Phàn đột nhiên đập bàn một cái thật mạnh, như định bức cung – “Nói mau! Mày và Khang Duật có quan hệ gì?”
Quan hệ? Quan hệ gì mới được cơ chứ?
Chỉ có thể là quan hệ giữa kẻ thù với nhau thôi.
Có điều tôi nào dám nói ra, lỡ tụi nó hỏi lí do thì biết làm sao.
“Đúng rồi! Nói mau, nói mau!” – Mấy đứa khác cũng tò mò quay đầu lại nhìn tôi.
“Nói cái gì bây giờ? Tao với cậu ta thì có thể có quan hệ gì? Quan hệ ở chung lớp, quan hệ ngồi cùng bàn chứ gì. Tụi mày sao vậy, hỏi gì mà linh tinh thế? Cứ như thể tao với cậu ta có gì không bằng…” – Nói đến đây, tôi giật nảy mình.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của tụi nó, tôi chợt hiểu.
“Tụi mày đừng… đừng có mà nghĩ linh tinh, không phải thế đâu.” – Tôi đỏ ửng mặt, xua tay lia lịa.
Có câu – giải thích chính là một sự che dấu.
Thật ra nếu tôi là tụi nó thì cũng sẽ hiểu lầm.
Không chỉ không tin… có mấy đứa còn cười nham nhở.
Tôi càng xua tay mạnh hơn – “Không phải vậy, không phải vậy mà.”
“Vậy mày nói đi, ở tiết ngữ văn trước mày đã nói gì với Khang Duật, nói say sưa đến nỗi thầy tới, đứng ngay bên cạnh mà cũng không biết hả?”
Tiểu Phàn lúc nào cũng vậy, mới câu đầu tiên đã đi ngay vào vấn đề chính.
Cái gì gọi là dọa người, là bức người rành rành nè!
Tôi bị dồn tới đường cùng.
Tiểu Phàn hừ mũi, cái mặt nhỏ nhắn cười nham hiểm – “Xem nè xem nè, quả nhiên là có vấn đề.”
Thầm than khổ, không có gì mờ ám thật mà.
Tôi bị oannn.
Để tôi nói về cái thời trung học những năm đó một chút. Thời đó không cởi mở dạn dĩ như bây giờ, nhưng cũng có yêu sớm, dù cùng lắm chỉ là tỏ tình, ở giai đoạn đầu, không thì lại rất sâu đậm.
Tuổi chúng tôi khi đó, không có nói yêu, chỉ là thích thôi.
Chỉ đơn thuần là thích, cùng xây đắp tình cảm với một người khác phái, mơ mơ màng màng tận hưởng cảm giác ngọt ngào.
Tình cảm khi ấy trong sáng như tuyết, nhưng với chúng tôi lúc đó mà nói, cũng là một loại cấm kị.
Nhưng càng cấm thì người ta càng tìm cách phạm luật, cảm giác vừa kích thích lại hấp dẫn. Chúng tôi không dám, nhưng cũng thích lắm.
Bên cạnh mình lại có đứa phạm vào chuyện cấm kị này thì càng làm cho chúng tôi cảm giác phấn khích, ngay cả giờ học chán đến mấy cũng có động lực.
Vì thế nên, đám chị em thân thiết này của tôi cũng không hề ngoại lệ
“Mày thích cậu ta đúng không?” – Từ Doanh hỏi tôi, mắt lộ vẻ chờ đợi.
Đại Song và Tiểu Song cũng nhìn tôi mong ngóng.
Trời ơi, mẹ ơi, nhầm to rồi.
Tôi vội vội vàng vàng đến nỗi mặt chuyển màu như gan lợn, hấp tấp giải thích – “Tao không có thích cậu ta mà, không thích, tuyệt đối không thích chút nào hết. Khang Duật là đồ khốn, ai lại… lại thích nổi chứ.”
Nói hết, tôi gật đầu thật mạnh, bày tỏ lập trường.
Ấy thế mà vừa xong, tôi lại bất ngờ thấy Khang Duật đang ở đằng sau đám bạn, nhìn tôi u ám.
Á…
Thảm rồi, hình như đã nghe được.
Tôi quên mất là bị anh nắm nhược điểm trong tay, lại nổi nóng, vừa rồi tôi lại mắng anh là đồ vô lại, nhất định là đã nghe hết rồi.
Tim tôi bất ngờ lỗi nhịp, bắt đầu nhớ lại thử gần đây tôi có làm chuyện gì khiến anh bực mình không.
Hẳn là không có phải không? Chỉ có lúc ăn thì tôi cố tình gắp rớt miếng gà, bắn dầu mỡ lên người anh, đi học lại cố tình lấn sang đường biên chia bàn hại anh không viết chữ được, khi chạy bộ thì cố tình uống hết sạch nước.
Mặt tôi càng ngày càng tái mét, thì ra ngay cả khi bị nô dịch tôi vẫn còn làm nhiều chuyện phản động đến vậy.
Cuối cùng lại để anh nghe thấy tôi mắng anh là đồ khốn.
Tôi nghĩ, kì này, tôi ૮ɦếƭ chắc rồi.
Anh cứ đứng yên lặng mãi như thế, tụi bạn không phát hiện ra, còn tôi thì thấy mặt anh đang rất khó chịu.
Nói thừa, có người mắng tôi là đồ khốn, không có ai thích, thì mặt tôi cũng không thể tươi nổi.
Tôi nghĩ hình như anh đang rất tức giận, có khi là định đem chuyện xấu hổ của tôi ra tố cáo cũng nên.
Mồ hôi tuôn như tắm, tôi đang vắt kiệt óc, cố tìm biện pháp nào để cứu vớt tình hình thì thấy Khang Duật từ từ tiến đến trước mặt tụi kia, nói – “Cảm phiền, cho qua chút.”
TIểu Phàn hoàn toàn không nhận ra sự thiếu tự nhiên của tôi, thấy anh liền hỏi – “Khang Duật, giờ ngữ văn trước cậu và Miểu Miểu nói chuyện gì thế hả?”
Cách sau Khang Duật một chút có vài nam sinh, bình thường cũng chơi thân với Khang Duật, nghe Tiểu Phàn hỏi xong, ngạc nhiên tiến lại gần, muốn cùng nghe câu trả lời rõ ràng.
Tôi nghe nó hỏi xong, trong bụng quặn đau từng hồi.
Cái này là trời muốn hại tôi, còn cho anh thừa cơ lợi dụng nữa chứ.
Đầu tiên Khang Duật lộ vẻ sửng sốt, sau đó, anh đem cặp mắt đen thui của mình quay sang nhìn tôi suy nghĩ gì đó.
Đây… là ý gì?
Đang dằn mặt tôi hả?
Thật là oan nghiệt, là oan nghiệt quá đi!
Đau đớn tận tâm can, cả người tôi đều cứng ngắc.
Chỉ thấy mắt Khang Duật lóe lên, nhìn gian manh, đáp – “À, chuyện đó à, cũng không có gì…”
“Không có gì là sao?” – Tiểu Phàn kiên trì truy hỏi tới cùng.
Anh ngồi vào chỗ, bình tĩnh lấy ra một quyển sách giáo khoa, không có ý định trả lời.
Tôi cảm thấy rất là kì lạ.
Không lẽ anh định tha cho tôi thật?
Tôi đang nghĩ vậy thì Khang Duật có vẻ như không chịu nổi Tiểu Phàn cùng tụi bạn đang truy xét, thản nhiên – “Đó là bí mật của tôi và lớp trưởng, không nói, không nói được đâu.” – Nói xong lại còn quay sang nhìn tôi – “Đúng không, lớp trưởng?”
Cái thái độ đó, cách nói đó nữa. Cứ như là tôi với anh có cái gì thật ấy!
Thấy anh trả lời bâng quơ như vậy, Tiểu Phàn cùng tụi kia, có cả đám nam sinh đều quay sang nhìn tôi.
Nhìn tao làm gì, cái gì tao cũng chưa làm.
Đúng lúc tôi không biết phải nói cái gì thì may mắn thay, chuông vào học lại reo.
Từ trước tới giờ tôi chưa từng ngóng tiếng chuông như thế này, mừng muốn khóc.
Chuông vừa reo một hồi, cả đám liền tản ra.
Tôi cũng thở dài một hơi.
***
Khi vào học, tôi cứ đợi Khang Duật quay sang hỏi tại sao lại mắng anh nhưng lại không có. Anh cực kì bình thản, cứ như thật sự tập trung vào bài học. Cũng chả hiểu sao, tôi lại càng thấy khó chịu, nhưng không dám chủ động hỏi, thế là hoàn toàn không tập trung vào tiết học.
Lại là tiết ngữ văn, sau lần trước, thầy Tôn đặc biệt chú ý tôi và Khang Duật, hơn nữa luôn thích hỏi bài cả hai đứa, hoặc là đọc bài.
Lần này cũng vậy, đúng lúc tôi đang lơ đãng, lại gọi đến tên tôi, bắt tôi đọc bài tiếp theo.
Từ nãy đến giờ, tôi toàn chú ý tới Khang Duật, không biết kế tiếp là đoạn nào, chia đoạn ra sao hết.
Thầy Tôn nghiêm nghiêm mặt nhìn tôi – “Nãy giờ trò không thèm đọc hả?”
Đầu tôi như muốn phình ra, không ngừng chảy mồ hôi.
Khang Duật tốt bụng cầm sách hướng về phía tôi, chỉ vào một đoạn trên sách.
Lần này thì tôi đặc biệt cảm kích anh, nhìn nhanh tới đoạn anh chỉ, đọc ngay cho thầy.
Thầy Tôn nghe xong, nhìn hai đứa chúng tôi thật kĩ rồi nói – “Quan hệ của hai trò thật không phải là bình thường.”
Cả lớp nghe xong câu này, liền đồng loại hướng về phía hai đứa.
Mặt tôi lập tức đỏ ửng, không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, Khang Duật lại nhàn nhạt đáp – “Thưa thầy, phía sau mỗi phụ nữ thành công đều có một người đàn ông thành đạt, đây là điều em nên làm, phải cùng cố gắng thì mới có thể thúc đẩy nhau cùng tiến bộ.”
Thầy Tôn vui vẻ bảo – “Nói đúng, đúng lắm. Hai trò cứ tiếp tục cố gắng, tiếp tục tiến bộ đi.” – Nói xong, thầy cười ha hả.
Cả lớp cũng cười theo.
Tôi cười không nổi, thế này là sao hả?
Quay về bài học, tôi cứ cảm thấy rằng có người hay quay xuống liếc trộm tôi và Khang Duật, nhìn đến nỗi tôi phát ngượng.
Chờ đến hết tiết, tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút cho thoáng, lại bị Khang Duật kéo lại.
“Cái gì đây?” – Tôi hỏi.
Anh xoa xoa mắt, nói – “Hình như có gì rớt vô mắt, cậu coi thử hộ tôi, đau quá.”
Tôi không biết tại sao lại tìm tôi, nhưng lại nghĩ ban nãy anh đã giúp tôi thì tôi cần phải cám ơn anh một tiếng nên cũng ngồi xuống giúp anh coi thử.
“Trong mắt à? Mắt nào?”
“Hình như cả hai mắt. Cậu xem thử có phải không đi.”
Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào con ngươi anh. Anh cũng nhìn thẳng vào tôi.
Nhưng mà tôi không nhìn thấy gì trong mắt anh hết, rất là bình thường, đen thẫm, trong vắt.
Nhìn nhau cũng hơn mười giây, đến khi tôi định bảo không có gì cả thì Khang Duật lại nói – “Hình như không có gì thật.”
Tôi cau mày, lúc bảo có, lúc bảo không là thế nào? Mặc xác, đi vệ sinh trước đã.
Vừa xoay người đã thấy đám bạn cùng lớp nhìn chằm chằm vào tụi tôi, thầm thì.
“Thấy không? Hồi nãy hai đứa tụi nó rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình.”
“Thấy, có thấy.”
“Hình như tụi nó đang thần giao cách cảm đó.”
Tôi hoảng hồn quay lại lần hai, nhìn về phía Khang Duật, lại thấy anh đang chống tay, nghiêng đầu, nhìn tôi cười tủm tỉm.
Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Từ đó, tin đồn thị phi về tôi và Khang Duật cứ thế mà lan truyền.
Rate this: