Cô vừa thấy Hạo Vũ vội đẩy Hạo Nhiên ra, chạy lại phía anh.
“ Hạo Vũ, không phải như anh nghĩ đâu, em....”
“Giai Di, không cần giải thích anh tin hai người.”
Anh cưng chiều xoa đầu cô. Cúi xuống chiếm lấy môi cô.
“Giai Di, sau này không cho phép em để chuyện này lặp lại.”
“Ừm”
“Còn nữa...”
Anh ôm cô vào lòng.
“Giai Di, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
“Nhưng mà...mẹ anh...”
“Không cần quan tâm bà ta làm gì.”
Anh thừa biết bà ta có ૮ɦếƭ cũng sẽ không chấp nhận để cô làm dâu Vương thị. Nhưng mà anh vẫn muốn ở thời điểm này cũng cô đăng kí kết hôn xem như cho cô một sự bảo đảm, cũng là để cho cô thấy anh đối với cô là thật lòng thật dạ, ai cũng không thể chia cách anh và cô.
Hơn nữa...kết hôn sớm cũng để cho anh có sự an toàn. Vợ của anh xinh đẹp như vậy biết bao ong bướm vây quanh nếu như không cẩn thận là mất vợ như chơi.
Anh vào phòng cõng Hạo Nhiên trở về nhà.
Thằng nhóc này cuối cùng cũng biết yêu rồi, chỉ là...nó yêu sai người rồi. Hạo Nhiên những gì em muốn anh đều có thể nhường cho em, duy chỉ có cô ấy là không thể nào.
“Hạo Vũ, nhưng lời lúc nãy cậu ấy nói anh đã nghe thấy hết rồi sao.”
“Phải, nhưng mà...lời của kẻ say em tin là thật sao?”
Cô cúi đầu gật gật
“ Giai Di, mắt nhìn người của em trai anh làm sao có thể tệ như vậy được, xung quanh nó có biết bao phụ nữ làm sao có thể nhìn trúng người như em được chứ.”
“Cũng phải ha...khoan đã Hạo Vũ anh là đang có ý chê vai em.”
“Đây không phải sự thật sao, nhưng mà cho dù em có ra sao anh vẫn yêu em thôi. Trong mắt anh, vợ là tuyệt vời nhất.”
Anh nắm chặt tay cô, anh mắt vô cùng kiên định.
Sáng hôm sau Hạo Nhiên tỉnh dậy, đã thấy Hạo Vũ ngồi bên canh đợi mình.
“Hạo Nhiên, chúng ta nói nói chuyện chút đi.”
Căn phòng nồng nặc mùi sát khí, hai người đàn ông mặt đối mặt đem mọi chuyện nói ra hết.
“Hạo Nhiên...em thích Giai Di.”
“Phải.”
Cậu thẳng thắn thừa nhận.
“ Anh hai em yêu Giai Di là thật nhưng anh yên tâm em tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với anh.”
Hạo Nhiên cậu là người nói được làm được. Cậu dám yêu, dám thừa nhận, cũng dám buông bỏ.
Cả Giai Di và Hạo Vũ đều là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Đối với cậu nhìn họ hạnh phúc, cậu cũng hạnh phúc lây.
Tình yêu này ngay từ đầu đã là sai lầm, Hạo Nhiên đến lúc mày kết thúc nó rồi.
“Hạo Nhiên, anh tin tưởng em, hy vọng em không phản bội lại lòng tin của anh.”
“Điều đó là đương nhiên.”
Cậu khiên quyết nhìn anh.
Không phải anh không tin tưởng em trai mình, cậu chỉ muốn thử nó một chút, xem thử nó đối với cô liệu có phải sâu đậm quá rồi không. Nhưng mà, thấy nó kiên định như vậy anh có thể yên tâm rồi. Ít nhất hai anh em bọn họ sẽ không vì một cô gái mà đối đầu nhau.
Hai người bọn họ mải nói chuyện mà không biết có người đang nghe lén bọn họ.
“Hạo Nhiên, cậu yêu con nhỏ nhà quê đó sao, được tôi giúp cậu thành toàn. Đến lúc đó để xem cậu còn mặt mũi nào dám chiếm lấy công ty đây.”
Sáng hôm sau Hạo Nhiên có việc phải ra ngoài. Giai Di cũng nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, rồi bỏ ra ngoài. Anh hỏi cô là ai nhưng cô không nói cho anh biết.
“Bác gái. Bác hẹn cháu ra đây... có chuyện gì vậy ạ.”
“Giai Di, rời xa con trai tôi nếu không cô đừng trách tôi.”
“Bác gái chúng cháu thật lòng yêu nhau xin bác tác thành cho chúng cháu.”
Bà ta tức giận cầm lấy ly nước hất thẳng vào người cô.
“Giai Di, cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
“Bác gái cho dù bác có nói gì cháu cũng tuyệt đối không buông tay anh ấy.”
“Cô...đây là do cô tự chuốc lấy.”
Bà ta cười gian xảo. Đám thuộc hạ của bà ta lấy chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc mê, bịt vào mũi cô, cô chẳng mấy chốc đã mê man.
Bà ta nhốt cô vào một căn phòng. Rồi lấy điện thoại gọi cho Hạo Nhiên ép cậu ta phải tới đây nếu không bà ta sẽ ђàภђ ђạ cô tới ૮ɦếƭ, đương nhiên cậu ta không được phép báo cho Hạo Vũ. Bà ta đã cài sẵn người theo dõi cậu nhất cử nhất động của cậu ta bà ta đều biết hết. Vì vậy Hạo Nhiên đừng hòng mà giở trò.
“ Phu nhân tôi tới rồi, nếu bà muốn làm gì cứ trực tiếp nhắm vào tôi, đừng làm hại cô ấy.”
“Hạo Nhiên, cậu yên tâm tôi sẽ không làm hại hai người ngược lại tôi còn tác thành cho hai người.”
“Bà...bà tính làm gì.”
Đám thuộc hạ giữ chặt cậu lại, ép cậu phải uống hết li rượu, rồi ném cậu vào trong phòng cô.
“Nóng...nóng quá..”
Cả người cậu đều nóng ran lên, hơn nữa chỗ đó...thật sự rất khó chịu, không lẽ...thứ bà ta cho cậu uống chính là xuân dược.
Đúng lúc này thuốc mê của cô hết tác dụng, cô thấy cậu ta quằn quại như vậy vội chạy đến giúp cậu ta. Nhưng mà cô vừa chạm vào cậu ta, cậu ta liền mất khống chế đè cô xuống giường.
“Hạo Nhiên...cậu sao vậy ...buông tôi ra.”
Cậu ta mặc kệ cô gào thét, cứ vậy từ từ chiếm lấy môi cô, cô cố phản kháng nhưng mà cô càng kháng cự cậu ta lại càng dùng lực mạnh hơn.
Đến lúc này cô không chịu được nữa mà khóc nấc lên. Cậu ta dường như bị giọt nước mắt của cô làm cho thanh tỉnh, vội đẩy cô ra. Đem đầu mình đập vào cạnh bàn, đầu cậu ta đã be bét máu nhưng cậu ta vẫn không chịu dừng lại.
“Hạo Nhiên ngừng lại đi...đầu của cậu....”
“ Giai Di tôi bị trúng xuân dược rồi, tôi sợ bản thân mình sẽ làm chuyện có lỗi với cô. Bây giờ chỉ còn cách khiến tôi ngất xỉu mới....không làm tổn hại đến danh dự của cô.”
Mẹ cả đem theo rất nhiều phóng viên đi đến phòng của bọn họ.
Cánh cửa vừa mở ra cô hốt hoảng nhìn bọn họ,quần áo trên người đều đã lộn xộn.
Bà ta tiến tới tát mạnh vào mặt cô.
“Thứ đàn bà lăng loàn sắp làm vợ của con trai tôi rồi lại làm ra chuyện xấu hổ như vầy.”
“Bác gái...không biết bác đang nói nhăng nói cuội gì vậy. Cháu lăng loàn bác có bằng chứng không.”.
“Đây còn không phải là bằng chứng.”
“Vậy sao.”
Cô khó hiểu nhìn bà.
“Vợ à, có chuyện gì ồn ào vậy.”
Người đàn ông từ trong chăn chui ra bà ta không khỏi hốt hoảng, tại sao....Hạo Vũ lại có mặt ở đây, Hạo Nhiên cậu ta đâu rồi.
“ Mẹ à, mẹ đem phóng viên đến đây làm gì vậy...hơn nữa mẹ còn chửi vợ con lăng loàn là sao đây.”
“Con...con...làm sao có thể.”
“Mẹ à, con với Giai Di là vợ chồng hợp pháp, tụi con có làm gì cũng là lẽ đương nhiên, mẹ không cần đưa phóng viên đến đây làm gì. Vợ chồng con thật sự rất xấu hổ a.”
Đám phóng viên liền biết thân biết phận mà rời đi, vừa nãy mẹ của anh nói có tin cực hot muốn bán cho bọn họ làm bọn họ vội vàng chạy đến, kết quả lại trắng tay ra về. Chuyện cô là vợ của Hạo Vũ ai chẳng biết chứ, hơn nữa tin tức của đại thiếu gia Vương thị ai mà dám đăng khi chưa có sự cho phép của cậu ta chứ.
Đợi phóng viên đi hết, Hạo Vũ liền đi tới chỗ mẹ mình. Bà ta vừa nghe những lời Hạo Vũ nói liền sợ xanh mặt.
“Những chuyện mẹ làm đừng tưởng con không biết. Nếu mẹ còn động đến Hạo Nhiên và Giai Di thì đừng trách con ra tay độc ác. Còn nếu mẹ muốn, con có thể giúp mẹ và tên người tình bé nhỏ của mẹ lên trang nhất tạp chí, đến lúc đó không biết ai mới là kẻ phải xấu mặt.”