“Đứng lại....hai người tính đi đâu đó.”
Cô vừa nghe tiền cậu ta liền giật thót tim.
“Vương tổng, không phải anh nói hôm nay không về sao. Sao bây giờ lại....”
“ Công việc xong nhanh hơn tôi nghĩ. Thẩm Giai Di! cô tính tới đó à.”
“ Ừm...dù sao cũng đã mạnh miệng nói sẽ tới, bây giờ tôi không tới chẳng phải Lâm Á Á sẽ càng đắc ý hơn sao.”
“ Cứ như vậy mà đi sao?”
Thẩm Giai Di, cô ta bị ngốc sao. Rõ ràng biết ả ta cố ý gọi cô đến đó để làm bẽ mặt vậy mà cô ta vẫn đâm đầu vào. Đã vậy lại còn không chịu sửa soạn đàng hoàng, cô mặc cái đầm cũ này chẳng khác nào tự tiếp tay cho ả ta.
“ Đợi tôi một lát.”
“ Vương tổng....tôi trễ rồi...không thể....”
“ Ngồi yên đó cho tôi.”
Cậu ta vừa quát một cái cả cô Hạo Vũ đều sợ hãi ngoan ngoãn nghe lời cậu ta.
Một lúc sau, thợ trang điểm và cả váy mà cậu ta đích thân chọn cũng được mang đến.
“Vương tổng....cái này...”
“Lát cô sẽ biết. Thẩm Giai Di cô chỉ cần tin tưởng tôi là đủ rồi.”
Đi gặp mặt bồ cũ thì phải xinh đẹp một chút, có như vậy mới khiến bọn họ tức ૮ɦếƭ chứ. Hơn nữa hôm nay không phải họp lớp thông thường....Lâm Á Á, Lâm Cảnh Nghi...... Hạo Nhiên tôi có món quà lớn tặng cho hai người.
Cô vừa bước ra, một chiếc xe sang trọng đã đậu sẵn ở đó, vừa thấy cô tài xế liền bước xuống cung kính mở cửa cho cô và Hạo Vũ.
“Vương tổng....cái này...”
“Là do tôi chuẩn bị, trễ rồi mau đi đi.”
“Ừm.”
Đợi chiếc xe chở Hạo Vũ và Giai Di đã đi xa, Hạo Nhiên mới lấy xe chạy theo. Trò vui sắp bắt đầu rồi, cậu không đi xem cũng phí.
Xe dừng lại ở nhà hàng sang trọng, nhìn cô bước từ trên xe xuống mọi người đều phải tròn mắt ngạc nhiên, không nghĩ tới con nhỏ quê mùa ngày xưa lại trở nên xinh đẹp như vậy, hơn nữa chàng trai đi cùng cô quả đúng là cực phẩm nhân gian, đáng tiếc cậu ta lại là một tên ngốc.
“ Thẩm Giai Di....mày cũng gan đó, dám đến đây.”
“Cô có lòng mời, tôi có thể không đến được sao.”
Ả ta nhìn cô rồi hừ lạnh. Từ khi hai người đến đã ςướק mất ánh hào quang của ả và Cảnh Nghi.
Ả ta nâng mặt cô lên.
“Trang điểm cũng đẹp đó....nhưng mà cũng không thay đổi thân phận thấp kém của mày đâu.”
“Tôi thấp kém?...ít ra vẫn tốt hơn kẻ nhân phẩm thấp kém như cô.”
“Thẩm Giai Di....mày....”
Ả ta định vung tay đánh cô cũng may Hạo Vũ kịp thời giữ tay ả ta lại rồi đẩy ả ra. Ả không cẩn thận liền ngã nhào xuống đất.
“Mụ phù thủy xấu xa....không cho phép cô đánh tỷ tỷ.”
“ Tên ngốc này mày có biết tao là ai không hả.”
“Biết...cô chính là mụ phù thủy xấu xa. Hạo Nhiên nói rồi nếu thấy cô đến gần tỷ tỷ phải đẩy cô ra.”
“Mày...”
Ả ta tức giận nổi trận lôi đình, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.
“Lâm Á Á...đủ rồi, đừng làm loạn nữa.”
“Nhưng mà....”
“Em còn chưa đủ mất mặt sao.”
Ả ta vừa thấy hắn nhíu mày liền hiểu chuyện tức giận bỏ đi.
“ Hạo Vũ, hôm nay cậu giỏi lắm.”
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta.
“Tỷ tỷ yên tâm, có Hạo Vũ ở đây không ai ức Hi*p tỷ tỷ được đâu.”
“Ừm.”
Tên ngốc này không nghĩ tới lại hiểu chuyện như vậy. Hạo Vũ trên đời này có lẽ chỉ có cậu là tốt với tôi nhất.
Bữa tiệc bắt đầu, cô vừa ngồi vào bàn ăn, ả ta liền lân la ngồi cạnh cô.
Lâm Á Á cô yêu thầm tôi sao! Tại sao lúc nào cũng phải dính lấy tôi vậy.
“ Mọi người cứ ăn tự nhiên nha, bữa anh hôm nay Cảnh Nghi và mời mọi người.”
“Á Á cô cũng may mắn thật đó gặp được người đàn ông tốt như Cảnh Nghi. Thật đúng là ganh tỵ mà.”
Người phụ nữ cùng bàn lên tiếng phụ họa. Còn cô một chút quan tâm cũng không có chỉ biết cúi đầu ăn còn Hạo Vũ liên tục gắp đồ vào bát cho cô rồi lại nhìn cô cười ngây ngốc.
“ Cô...chỉ được cái nói đúng. Tôi đúng là may mắn lắm mới tìm được người tốt như Cảnh Nghi, được anh ấy cưng phụng như bà hoàng. Đâu giống như ai kia phải qua lại với một tên ngốc.”
Cô vừa nghe thấy ả nhắc đến mình lập tức dừng đũa.
“Ngốc thì sao chứ? Ít ra anh ấy chỉ là của tôi thôi. Hạo Vũ đâu giống như ai kia đi nuôi tiểu tam, tiểu tứ bên ngoài. Lâm Á Á cô đừng quá đắc ý, cô chẳng qua chỉ là từ tiêu tam mà thượng vị thành công thôi, cẩn thận sau này bị kẻ khác ςướק mất đi.”
“Cô....”
“Tôi thì sao...chẳng phải tôi nói đúng quá rồi sao.”
“Hừ....Thẩm Giai Di...nghe nói cô bây giờ rất khó khăn. Những đồ cô đang mặc trên người chắc không phải là do dùng thân thể đổi lấy đó chứ. Giai Di bây giờ cô quỳ xuống đây tôi sẽ nể tình chúng ta từng làm chị em tốt mà nhờ Cảnh Nghi giúp cô tìm một công việc tốt.”
Cô cười kinh bỉ nhìn ả, ả ta não bị úng nước rồi sao. Ngu ngốc, ngạo mạn như cô ta sớm muộn gì cũng ૮ɦếƭ.
“Lâm Á Á...cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà tôi quả thực không dám nhận. Còn nữa Hạo Vũ của tôi cái gì cũng không thiếu nhất là tiền vậy nên mấy đồng bạc lẻ này cô giữ lấy mà đi chữa bệnh ảo tưởng của mình đi, bệnh nặng lắm rồi đó.”