Ngoại truyện 4Tôi nấu xong , rồi cũng bê ra hai tô hủ tiếu cho hai người bọn họ, nhìn Bin có vẻ rất quấn lấy Lâm, không hiểu sao lòng tôi thấy chùm xuống, càng thương Bin nhiều hơn, có lẽ thằng bé bị thiếu thốn tình cảm từ ba ruột của mình , nên khi có người bên cạnh quan tâm và thương yêu , nó mới có thể dễ dàng chấp nhận, hai hốc mắt cảm giác cay xòe, hít lấy một hơi thật sâu để ngăn dòng nước mắt kia, đi nhanh đến đặt hai tô hủ tiếu xuống bàn, nhìn Bin cười nói.
-- Đây nhá, hủ tiếu đặc biệt dành cho Bin nha.
Thằng bé mặt hớn hở , vỗ tay vui mừng.
-- Hoan hô, mẹ An Nhiên nấu là ngon nhất.
-- Vậy thì con phải ăn nhiều vào cho nhanh lớn nghe hông.
-- Dạ, con sẽ ăn hết một tô này luôn.
Nói rồi Bin cầm thìa ăn rất ngon miệng, tôi nhìn con lòng cũng thấy vui hơn, lúc này tôi mới nhìn sang Lâm, đẩy tô còn lại về phía anh nói.
-- Đây là tô của anh, anh ăn luôn cho nóng.
-- Cảm ơn em.
-- Anh ăn xong rồi về.
-- Chưa gì em đã vội đuổi anh về rồi.
-- Chứ anh ở đây làm gì, hàng xóm thấy lại dị nghị.
Lúc này Lâm buông đũa xuống nhìn tôi nói.
-- Dường như e đã quên một sự thật rằng chúng ta vẫn còn là vợ chồng.
Nghe anh nói , con tim tôi lại nhói đau thêm lần một lần nữa, anh nói không sai, tôi và anh đã từng là vợ chồng , nhưng đó chỉ là quá khứ, còn hiện tại thì làm sao tôi có thể xem như không có gì mà chấp nhận anh, những chuyện trước đây tôi đã trải qua nó đau đớn như thế nào, một mình ôm bụng bầu bỏ chạy trong đêm, không điện thoại, không tiền bạc cũng may gặp được Phong cứu giúp, rồi những ngày tháng đi đẻ cũng chỉ có một mình, nhìn người ta có chồng bên cạnh đỡ đần , tôi cũng thấy tủi thân ghê gớm, càng nghĩ tim tôi lại càng nhói đau.
-- Anh ăn xong rồi thì về đi.
Lâm anh ta nhìn sang Bin nháy mắt, thằng bé được cái lanh lợi , nhìn là hiểu ý ngay, vội lên tiếng làm nũng.
-- Mẹ cho ba Lâm ở lại với con nha.
Tôi xoa xoa đầu con , cố ra sức giỗ dành.
-- Không được đâu Bin, ba Lâm quen ở nhà rộng rồi, ở đây chặt chội sẽ không ngủ được. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi sở thú chơi được không.
Không đợi thằng bé trả lời, Lâm anh ta vội chen ngang vào
-- Anh không ngại nhà chặt đâu.
Tôi quay sang lườm anh , nói dứt khoát.
-- Kệ anh, không được là không được.
Lúc này trong phòng tiếng khóc của Ken vọng ra, tôi vội đứng lên , vừa chạy vừa nói .
-- Mẹ đây.... mẹ vào với Ken đây.
Lâm anh ta ngồi đấy cau mày, nhìn theo bóng dáng An Nhiên , không đợi chờ thêm, anh ta đứng dậy đi theo vào phòng , vừa bước vào trước mặt anh ta là một đứa bé trai bụ bẫm đang nằm trên giường, anh ta vội đi nhanh đến nhìn thằng bé kỹ hơn. Lúc này Lâm lên tiếng hỏi.
-- An Nhiên mau nói cho tôi biết thằng bé có phải là con .....
Không đợi cho Lâm nói hết câu tôi đã vội quát lớn.
-- Không phải , anh mau về đi.
-- Em định dối tôi đến bao giờ, thằng bé giống tôi đến thế cơ mà, hay em muốn tôi làm xét nghiệm huyết thống em mới chịu thừa nhận.
Lúc này , tôi không còn kìm chế được mà quay lại nhìn Lâm hét lớn lên.
-- Phải, thằng bé là con anh đấy thì làm sao, không phải trước đây anh muốn ςướק nó ra khỏi tay tôi sao, bây giờ anh đến đây mục đích là gì, có phải muốn ςướק con tôi đi một lần nước. Hoàng Lâm tôi nói cho anh biết, có ૮ɦếƭ tôi cũng không để cho cho anh đem thằng bé đi , anh hiểu chưa.
-- An Nhiên em đang nói lung tung gì vậy, anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ tách rời hai mẹ con, em nói vậy có biết anh đau lòng lắm không ?
-- Anh im đi, chính mắt tôi thấy, tai tôi nghe , anh còn chối cãi nữa sao, anh mau về đi, đừng bao giờ đến làm phiền mẹ con tôi nữa.
-- Nhưng đó là con anh , em không thể nào cấm anh gặp con được.
-- Thằng bé chỉ là con của mình tôi.
-- Em đừng có cố chấp vậy được không An Nhiên, cho dù em có nói thế nào anh vẫn không về.
-- Anh...
Có lẽ vì chúng tôi cãi nhau có hơi lớn tiếng nên Ken giật mình mà khóc thét lên, tôi vội dang tay bế thằng bé , nhưng chưa kịp đã bị cánh tay Lâm giữ lại, nhìn tôi nói.
-- Để anh.
Không cần biết tôi có đồng ý hay không , Lâm đi đến bế bổng thằng bé lên, không hiểu sao Ken được anh ta bế thì liền nín khóc , đưa bàn tay nhỏ bé ấy đùa giỡn trên cái mũi cao ✓út của anh , mà cười giòn giã , đây có phải đúng là tình cha con mà người ta vẫn thường hay nhắc đến không, nhìn thấy Lâm đùa giỡn với thằng bé vui như vậy , thật sự tôi không nỡ chen vào phá đi giây phút thiêng liêng ấy. Khi còn đang mãi đứng suy nghĩ thì giọng Lâm vang bên tai.
-- Con tên gì ?
Tôi có hơi giật mình , vội khịt khịt vài tiếng trả lời.
-- Hoàng Quân
-- Tên rất đẹp. Tối nay cho anh ở lại với con nha.
-- Không, bây giờ cũng trễ rồi anh về đi, mai lại đến.
-- Không , anh ở đây ngủ với con.
Nói rồi anh leo lên giường nằm ôm Ken vào lòng, tôi có nói thế nào anh cũng không chịu về, tôi điên quá đến đánh mạnh vào vai anh mà nói.
-- Này... anh mau về đi.
-- Im lặng , ồn ào nữa là anh thịt em luôn giờ.
Nghe Lâm nói tôi có hơi đỏ mặt, lườm anh một cái rồi cũng đi ra ngoài phòng khách với Bin. Cả đêm hôm đó anh ngủ với Ken còn tôi ngủ với Bin phòng bên cạnh, cứ thế hai con người , hai dòng suy nghĩ , khoảng cách chỉ băng một bức tường nhưng cảm giác cách xa nhau như ngàn dặm.
Cả đêm đó Thục Uyên gọi cho Lâm không được, vừa hay đúng lúc thám tử gửi những bức hình của Lâm và An Nhiên đang ở bên nhau qua máy cô ta, không kìm chế được cơn tức giận, cô ta đập phá tất cả đồ đạc trong phòng mà la hét như một người điên : "An Nhiên ...tại sao là cô....tại sao cô lại trở về...tại sao..không biến mất ra khỏi cuộc sống của tôi...tại sao...."
Qua sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong xuôi , tôi định đưa các con đi học thì Lâm đã vội tranh giành.
-- Em và con lên xe anh chở đi.
-- Thôi không cần đâu, anh chở hai đứa nhỏ đi học trước đi, lát nữa tôi mới đến công ty.
-- Vậy cũng được, lát em đi cẩn thận, tạm biệt bà xã.
Tôi không trả lời lại , chỉ biết đứng lườm anh, đúng thật là không có cái dại nào bằng cái dại này, mới cho ở lại một đêm mà miệng lưỡi anh lại như thế rồi, tôi đứng nhìn xe đi khuất rồi mới đi vào dọn dẹp sơ qua nhà cửa một lượt, xong xuôi chuẩn bị đồ đi làm, vừa ngồi vào xe , điện thoại rêu lên, nhìn vào màn hình cái Thư gọi đến, tôi vội bắt máy nghe.
-- Tao đây.
-- Đi làm chưa
-- Đang chuẩn bị đi thì mày gọi đến đây.
-- Đúng là giám đốc có khác , thích đi làm giờ nào cũng được, giờ đã tận 9h sáng rồi mà vẫn còn ở nhà, sướng thật.
-- Sướng đâu không thấy, chỉ thấy đau đầu đây.
-- Thôi vứt công việc sang một bên đi, tao đang ở quán cafe đầu đường @#$$, mày đến đây tám với tao cho vui, đang buồn thúi ruột đây.
-- Ok tao đến giờ.
-- Nhanh nha.
-- Biết rồi.
Tại quán cafe , một cô gái đi ngang qua bàn Thư đang ngồi, Thư vội đứng dậy chạy theo giữ lấy tay cô gái đó lại mà nói.
-- Tao ngồi lù lù ở đây mà mày không thấy hả An Nhiên, mà công nhận mày chạy xe nhanh thật , mới đây mà đã đến nơi rồi.
Cô gái kia có chút bất ngờ, vội giật mạnh tay ra nhìn Thư nói
-- Cô nhận nhầm người rồi.
Lúc này Thư vỗ mạnh vào vai cô gái kia cười cười nói.
-- Mày giỡn như thật ak con quỷ, thôi lại bàn kia ngồi đi tao gọi sẵn bạc xỉu cho mày rồi đấy.
Cô gái kia bực mình nhìn Thư quát lớn
-- Đã nói nhận nhầm người, cô bị hâm hả.
Nói rồi cô gái kia quay người đi lên trên tầng, Thư đứng đấy trố mắt nhìn theo mà thốt lên :" Không ngờ trên đời này lại có người giống như đúc, hay con An Nhiên có chị em sinh đôi mà mình không biết ta".
-- Này đứng lẩm bẩm cái gì đấy.
Nghe tiếng tôi gọi cái Thư bỗng giật mình mà quay lại nhìn tôi vuốt иgự¢.
-- Ối giời giật hết cả mình....như ma ấy nhỉ.
-- Ma cái đầu mày, làm gì mà đứng nói lẩm bẩm mình vậy.
Không biết có chuyện gì mà cái Thư vội kéo tay tôi đi đến bàn ngồi rồi hỏi trong sự tò mò.
-- Ê Nhiên mày có chị hay em song sinh không.
Tôi có hơi bất ngờ với câu hỏi của nó, nhìn cái Thư lắc đầu trả lời.
-- Không mà sao mày lại hỏi vậy.
-- Vừa rồi tao có gặp một người nhìn rất giống mày.
-- Người giống người là chuyện bình thường có gì lạ đâu mà mày phải ngạc nhiên đến thế.
-- Mày khùng quá nếu có nét hơi giống thì tao nói làm gì, đằng này cô gái đó giống mày phải đến 90 % cơ, lúc nãy tao còn nhận nhầm mày với nó nữa cơ mà.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cái Thư, tôi cũng bắt đầu hơi tin , nếu đúng như lời con Thư nói giống đến 90% thì chẳng khác gì là chị em xong sinh với tôi. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhớ đến vụ việc cách đây 3 năm tại nhà họ Trịnh, người trong camera không phải là tôi vậy thì là ai, câu hỏi đó đến giờ vẫn chưa có đáp án, chẳng lẽ cô gái giống tôi kia....
-- Thư cô gái mày gặp lúc nãy đi về hướng nào rồi.
-- Có đi đâu xa đâu, đang ở trên tâng trên đấy.
-- Đi với tao lên trên, nhanh lên.
-- Có chuyện gì mà mày gấp vậy
-- Cứ đi đi, tao giải thích với mày sau
Hai chúng tôi đi lên trên lầu, nhìn xung quanh một lượt , cái Thư vội giật giật tay tôi nói.
-- Thấy rồi, cô ta đang ngồi ở góc kia.
Nhìn theo hướng ngón tay chỉ của cái Thư , tôi thấy rõ được cô gái có gương mặt giống tôi đang ngồi ở đó, tận mắt chứng kiến tôi mới thấy quá đỗi ngạc nhiên, không ngờ trên đời này lại có người giống mình đến như vậy, nhưng khoan người ngồi đối diện với cô gái đó không phải là Thục Uyên sao, không lẽ hai người bọn họ có liên quan đến việc kia. Tay chân tôi bắt đầu run run, linh cảm có điều gì đó , vội kéo tay cái Thứ lén tìm một bàn ở gần đó mà xem hai người bọn họ đang nói những gì.
Phải cố gắng lắm tôi mới vảnh tai lên nghe được giọng nói của Thục Uyên nói với cô gái kia.
-- Mày còn muốn gì nữa mà gọi tao ra đây.
-- Bà chị bớt nóng , dù sao trước đây tôi cũng đã giúp chị hoàn thành vai diễn quá xuất sắc rồi còn gì.
-- Xuất sắc cái con khỉ, mày đẩy bà già đấy ngã gần ૮ɦếƭ , tao còn chưa tính chuyện với mày.
-- Ấy bà chị nói thế sao được , đã diễn thì phải diễn cho tròn vai chứ.
-- Mày nói nhiều quá , muốn bao nhiêu nói nhanh đi.
-- 50 triệu
-- Cái gì , mày Gi*t người hay sao đòi tận 50 triệu, này tao nói cho mày biết nhá , đừng thấy tao im im mà làm tới. Suốt 3 năm qua tao đưa cho mày chừng đó chưa đủ hả.
-- Tùy bà chị thôi, nếu không muốn tôi đi nói cho tất cả mọi người biết thì cứ việc từ chối.
-- Mày....
-- Sao có đưa hay là không.
-- Mày về đi , lát tao ck qua, nhưng tao nói cho mày biết sức chịu đựng của tao có giới hạn , đừng có được nước lấn tới
-- Ok ...ok .. chào bà chị....nhớ chuyển tiền đấy.