Ngoại Truyện 2Tôi nhìn Phong với ánh mắt ái ngại, thật sự trải qua những chuyện vừa rồi tôi mang ơn Phong rất nhiều, nhưng biết sao được tình yêu mà đâu thể cưỡng cầu , tôi chỉ xem Phong như một người bạn thân thiết, xa hơn nữa chỉ dừng lại ở mức độ là một người anh, còn về tình cảm , có lẽ trái tim tôi đã dành trọn cho một người , yêu thương xen lẫn thù hận , cứ như thế dày vò tôi suốt 3 năm qua. Tôi thở dài , nhìn Phong với đôi mắt đượm buồn, nói trong sự nghiêm túc.
-- Phong, em biết tình cảm anh dành cho em chân thành như thế nào nhưng....thật sự chúng ta không thể, không phải vì anh không đủ tốt, mà do con tim em thật sự đã hướng trọn về một người, mặc dù người đó đã Ϧóþ nát trái tim kia, em không thể chối bỏ được sự thật còn yêu người đàn ông đó rất nhiều. Phong anh hiểu lòng em chứ.
Nét mặt Phong thoáng đượm buồn, nhìn tôi trả lời.
-- Anh hiểu , em có thể không đáp lại tình cảm của anh nhưng cũng không thể bắt anh từ bỏ em. Xin lỗi em , anh không thể làm được.
-- Kìa Phong...
-- Anh sẽ chờ, chờ đến khi nào trái tim em hướng về anh.
-- Anh cứ thế này em thấy ngại lắm, anh còn phải lập gia đình rồi sinh con đẻ cái nữa, anh cũng đâu còn trẻ nữa đâu.
Không biết tôi có nói gì sai hay không mà Phong chợt cười nhẹ.
-- Ý em là chê anh già chứ gì ?
Tôi hơi bối rối trước câu hỏi của Phong, vội khua tay giải thích.
-- Ý em không phải vậy , em chỉ là lo cho anh. Chúng ta đâu còn trẻ nữa đâu.
-- Anh mới 34 thôi .
Tôi nhìn Phong cười , trêu chọc .
-- Vậy anh nghĩ cái tuổi đó còn có thể trẻ trâu được không ?
Cả tôi và Phong bốn mắt nhìn nhau cười, thời gian trôi qua nhanh thật, thấm thoát tôi rời xa Bin đã 3 năm, để hôm nay tôi mới có dũng khí mà quay về đón con, tôi nhìn Phong trở về lại vẻ mặt lạnh lùng mọi ngày mà nói.
-- Phong , hôm nay em đã gặp lại anh ta.
-- Em đang nói đến Lâm.
-- Phải.....
-- Em định như thế nào.
-- Việc trước mắt cần làm bây giờ là em phải đón Bin về .
-- Anh đồng ý, hiện tại Bin vẫn đang ở với Lâm
-- Em biết, nhưng không hiểu sao khi đứng đối diện với Lâm em....em không thể nào mạnh mẽ như mọi khi....
Phong đi đến vỗ vỗ vào vai tôi, an ủi.
-- An Nhiên việc này chỉ có em mới có thể giúp được mình, thay vì trốn tránh hãy chọn đối đầu.
Tôi hiểu những lời Phong nói, tôi cũng đã rất cố gắng, nhưng đôi lúc lý trí lại thua cảm xúc, yêu và thù cứ thế lẩn quẩn trong đầu, làm cho tôi không thể nào thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn đó. Tôi hít lấy một hơi thật sâu, nhìn Phong trả lời kiên quyết
-- Anh yên tâm, lần này em nhất định sẽ kìm chế cảm xúc của mình.
Phong im lặng trong giây lát rồi bất ngờ hỏi tôi một câu nghiêm túc.
-- An Nhiên , đã bao giờ em nghĩ giữa Lâm và em có sự hiểu lầm nào chăng.
Không phải chỉ từng mà có lúc tôi đã không tin đó là anh, nhưng từ khi chính tôi nhìn thấy anh đứng trong căn phòng đó cũng là lúc niềm tin trong tôi đã ૮ɦếƭ.
-- Không đâu Phong, sự thật vẫn là sự thật.
-- Thôi đừng nhắc lại chuyện đã qua nữa, em tan làm chưa.
-- Em còn ở lại làm thêm một lát nữa.
-- Vậy anh đưa Ken đi chơi một lát , khi nào em xong việc anh đến đón.
-- Cứ phiền anh mãi thế này em thấy ngại quá
-- Nếu em cảm thấy ngại thì ngày nào cũng nấu cơm cho anh ăn là được.
Tôi nhìn Phong cười trừ.
-- Tình hình thế này có khi em phải kiếm cho anh một cô vợ thôi.
-- Không cần đâu, mình em là đủ rồi.
Tôi đánh nhẹ vào vai Phong trách móc.
-- Anh lại vậy rồi.
-- Thôi anh đưa Ken đi đây, lát gặp lại.
Sau khi Phong rời đi , một lát sau bé Minh thư ký gõ cửa đi vào báo.
-- Chị An Nhiên có chủ tịch bên công ty Hưng Thịnh muốn gặp ạ.
Tôi thừa biết đó là Lâm nên dứt khoát nói.
-- Không gặp .
-- Nhưng bên kia nói nếu chị không gặp thì sẽ hủy hợp đồng và yêu cầu bồi thường đấy ạ.
-- Hủy thì hủy sợ gì.
Lúc này bé Minh đi đến bên cạnh tôi bắt đầu phân tích.
-- Hôm nay chị sao vậy, số tiền bồi thường không nhỏ đâu chị , hơn nữa công ty Hưng Thịnh là một công ty lớn, tầm cỡ , nếu họ hủy hợp đồng thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty mình, công ty ta chỉ mới có được tiếng tăm trong thời gian gần đây thôi, nếu vì chuyện này mà bị ảnh hưởng thì rất khó để tiến xa hơn đấy chị
Lời bé Minh nói tôi cũng có nghĩ tới, nếu chỉ vì chuyện cá nhân của tôi mà ảnh hưởng đến công ty, đến sự cố gắng của tất cả mọi người trong suốt thời gian qua , thì người làm giám đốc như tôi đây thật sự có lỗi. Tôi quay sang nhìn bé Minh nói .
-- Em cứ cho anh ta vào.
-- Vâng , em biết rồi.
Một lát sau, sau tiếng gõ cửa phòng mà một dáng người quen thuộc đang đứng trước mặt tôi, anh vẫn vậy, tuy có hơi gầy hơn lúc trước nhưng nhìn vẫn phong độ và đẹp trai, tôi đưa gương mặt lạnh lùng nhìn anh nói
-- Mời anh ngồi.
Lâm vẫn đứng đấy , không nhúc nhích , đưa cặp mắt nhìn tôi từ lúc vào cho đến giờ, thái độ của Lâm như vậy làm cho tôi muốn giữ bình tĩnh cũng không được, con tim tôi nó bắt đầu không chịu hợp tác, cứ thế đập liên hồi, tôi phải cố gắng lắm mới có thể kìm chế cảm xúc lại được , lên tiếng một lần nữa.
-- Nếu anh đến gặp tôi vì công việc thì mời anh ngồi xuống bàn, chúng ta sẽ thảo luận , còn nếu là vì việc khác thì mời anh về cho, tôi còn rất nhiều việc cần làm.
-- Tôi đến đây là vì.......tôi nhớ em.
Tại sao tôi đã cố kìm nén mà anh ta cứ phải làm con tim tôi thổn thức như thế này, chỉ với một câu " tôi nhớ em " sao nghe nó đau thương đến vậy , nếu như là lúc trước chỉ cần nghe anh nói thế thôi cũng đủ làm tôi vui sướng mà chạy lại ôm chầm lấy anh, nhưng bây giờ sao có thể , hai luồng cảm xúc cứ thế tồn tại trong người tôi, nửa yêu nửa hận, nửa muốn nửa không, bảo tôi phải làm sao, tâm can tôi như muốn xé nát , tôi quay mặt sang hướng khác cố tình che giấu đi những giọt nước mắt còn đọng trong khóe , vội đưa tay lên lau sạch đi , quay sang nhìn anh nói trong sự kìm chế
-- Đáng tiễc tôi lại không có được diễm phúc ấy rồi.
Lâm anh ta tiến sát lại gần , đưa hai tay lên giữ lấy đôi vai tôi mà hỏi.
-- An Nhiên , đã xảy ra chuyện gì , tại sao khi em trở về lại lạnh nhạt với anh như vậy. Tại sao khi xưa em lại có thể nhẫn tâm bỏ anh đi , tại sao.
Tôi bỏ anh đi sao, thật nực cười, không phải chính anh đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện, ngay cả cái chêt của tôi anh cũng đã dàn xếp chu đáo đến vậy mà, giờ đây đứng trước mặt tôi anh lại có thể như không biết gì mà hỏi tôi tại sao, thật sự nãy giờ tôi đã kìm chế lắm rồi, nhưng đến đây thì tôi không thể chịu nỗi, đưa đôi mắt đã ngấn lệ từ khi nào , nhìn anh mà hét lên.
-- Anh còn dám đứng trước mặt tôi mà hỏi tại sao ư , tôi bỏ anh hay là chính anh đã buông bỏ tôi, Lâm tôi thật sự đã từng rất yêu anh, tình yêu ấy cứ từng giờ từng ngày lớn dần lắp đầy khoảng trống trong con tim bé nhỏ của tôi, lớn đến nỗi tôi ngỡ như chẳng thể còn không khí cho tôi thở . Ấy vậy mà anh đã làm những gì với tôi vậy Lâm , tôi đã làm gì mà anh phải đối xứ với tôi như vậy .
Lâm đôi mắt đã đỏ từ lúc nào, kéo mạnh tôi vào lòng anh , xiết chặt đễn nỗi tôi không thể thở được.
-- An Nhiên... đừng khóc...tôi xin em đừng khóc....