Lúc này , tôi không giữ được bình tĩnh, nước mắt giàn giụa , nhìn tất cả mọi người mà khằng định.
-- Không phải tôi, chắc chắn có sự hiểu lầm gì ở đây
Mẹ Phong bà ta tru trếu lên.
-- Hình ảnh trong camera rõ ràng là cô, tất cả mọi người ở đây ai cũng nhìn thấy, hiểu lầm ở chỗ nào.
-- Tôi....
Hoàng Chinh có lẽ vì quá lo lắng cho mẹ của mình nên vừa rồi không giữ được bình tĩnh, sau khi tâm trạng đã dần ổn định, ông nhìn An Nhiên , giọng nói có phần dịu bớt.
-- An Nhiên cô ngồi xuống ghế đi , tôi hỏi cô vài điều.
-- Vâng.
Tôi lê bước chân nặng nề đi đến ghế đối diện ngồi xuống, hai tay bấu chặt vào nhau, trong lòng lo sợ, ông ấy nhìn tôi tra khảo.
-- Ngày hôm nay cô có đến nhà họ Trịnh không ?
Tôi lắp bắp trả lời :
-- Dạ có , hôm nay con có đến lấy thuốc giúp cho Thục Uyên.
Lúc này Thục Uyên đứng bên cạnh lên tiếng bênh vực cho tôi.
-- Dạ đúng rồi, con có nhờ chị ấy qua đây lấy thuốc giúp , chắc là có sự hiểu lầm gì đó, chị dâu không phải người như vậy đâu.
Tôi gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình với em ấy, nhưng mẹ Phong bà ta vẫn cố tình thêm dầu vào lửa.
-- Vậy cô giải thích như thế nào về hình ảnh trong camera, ở đây ai cũng nhìn rõ người trong hình chính là cô.
Câu hỏi của mẹ Phong cũng chính là câu hỏi thắc mắc của tôi nãy giờ, tại sao lại có chuyện vô lý như vậy được, tôi không biết giải thích như thế nào , chỉ biết nói sự thật.
-- Đúng là ngày hôm nay tôi có đến gặp bà, nhưng ngồi nói chuyện một lúc sau đó tôi đứng dậy đi về, ra đến vườn còn vui vẻ chào hỏi dì Châu một tiếng rồi mới rời đi, mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường, mọi người không tin có thể hỏi dì ấy.
Lúc này ba chồng tôi mới quay sang nhìn dì ấy hỏi.
-- Có đúng thật vậy không ?
Dì Châu nhìn tôi với ánh mắt thương cảm , lên tiếng trả lời :
-- Đúng là cô An Nhiên sau khi rời đi thì mọi chuyện vẫn bình thường, trong nhà không có xảy ra chuyện gì nhưng....
Hoàng Chinh : Nhưng sao
-- Nhưng sao đó thì cô ấy quay lại, tôi có hỏi cô An Nhiên quên cái gì hay sao nhưng cô ấy không trả lời cứ thế xông thẳng vào nhà, cũng vừa hay bà chủ đang ở trên cầu thang đi xuống, tôi thấy cô ấy chạy nhanh đến đẩy bà ngã lăn xuống, sự việc xảy ra quá nhanh, tôi không ngăn cản kịp, sau đó như thế nào mọi người cũng đã biết.
Tôi nghe dì Châu nói không sót từ nào, nghe đến đâu lỗ tai tôi ù đến đó, hình ảnh trước mắt cũng nhòe đi, tôi đưa tay lên quẹt ngang dòng nước mắt , nhìn dì ấy mà nói trong uất ức. Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
-- Sao dì lại có thể nói thêm nói bớt như vậy, rõ ràng sau khi chào dì xong tôi cũng rời đi ngay có quay trở lại đâu.
-- Cô An Nhiên này, thật sự tôi rất quý mến cô, sự việc xảy ra tôi cũng rất đỗi ngạc nhiên , tôi nói sự thật không thêm không bớt một từ nào.
Để khẳng định thêm lời nói của mình là hoàn toàn đúng sự thật, dì Châu vội kéo tay áo lên , đưa cánh tay về phía tôi mà nói.
-- Cô nhìn xem , cô cắn vào tay tôi một phát dấu răng vẫn còn nguyên đây, con người tôi như thế nào mọi người trong nha ai cũng biết , mà người hiểu rõ nhất chính là cậu Lâm , tôi có nói dối nửa lời ૮ɦếƭ không nhắm mắt.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của dì Châu mà càng làm tôi thêm sợ, ánh mắt ấy không giống với người nói dối, hơn nữa qua một thời gian tiếp xúc , tôi cũng hiểu được tâm can của dì ấy như thế nào, không lẽ chính tôi là người có vấn đề, nhưng tôi thì bị làm sao được, càng nghĩ càng đau đầu. Khi tôi chỉ biết ngồi im như người ૮ɦếƭ lặng thì mẹ Phong bà ta lên tiếng hỏi
-- An Nhiên cô có bị vấn đề gì về thần kinh không vậy ?
Câu hỏi của bà ta vừa dứt cũng là lúc tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi, " vấn đề thần kinh" không phải chứ, lẽ nào tôi bị bệnh mà không biết...không phải.....nhất định là không.... tôi hoàn toàn tỉnh táo , nhưng làm thế nào để mọi người có thể tin tôi đây , vừa hay Lâm đứng đó im lặng nãy giờ , đi đến nắm lấy bàn tay tôi kéo đứng dậy, nhìn bà ta lên tiếng quát lớn.
-- Đủ rồi đấy, bà nói ai bị thần kinh, cẩn thận cái miệng hại cái thân , chuyện này tạm dừng ở đây, mọi chuyện đích thân tôi sẽ làm rõ.
Lâm quay sang nhìn tôi nói dứt khoát.
-- Về thôi .
Nói rồi anh kéo tay tôi bước đi nhưng chưa kịp ra đến cửa , ở đằng sau tiếng ba Lâm quát lớn.
-- Chuyện chưa xử lý xong mày đem con bé đi đâu.
-- Ở đây cũng không giải quyết được gì, vợ tôi mệt rồi , cần được nghỉ ngơi, chuyện này tạm dừng ở đây.
Không cần biết sắc mặt của ba chồng tôi như thế nào, cứ thế anh cúi người xuống bế thẳng tôi ra xe, mặc kệ cho những ánh nhìn , mặt kệ cho những tiếng quát lớn của ba Lâm ở đằng sau. Ra đến xe , anh mở cửa đặt tôi ngồi ngay ngắn vào ghế, thắt dây oan toàn cẩn thận rồi mới mở cửa ngồi vào ghế bên cạnh, phóng xe đi , trên đường về nhà cả tôi và anh không ai nói với ai câu nào, không gian trở nên im lặng đến rùng mình, lâu lâu tôi có liếc nhìn sang anh , cặp lông mày cứ nhíu vào nhau, tôi biết anh đang suy nghĩ chuyện gì. Một lúc lâu, không kìm chế được sự tò mò, đành đánh tiếng hỏi thẳng Lâm
-- Anh có tin những chuyện đấy là do em làm không Lâm
Một phút... hai phút.......rồi ba phút, anh vẫn im lặng, tôi không thể nào đoán được trong đầu anh đang suy nghĩ những gì, phải mất tầm 5 phút anh mới quay sang nhìn tôi nói một câu không liên quan đến câu hỏi .
-- Em chợt mắt ngủ một lát đi, khi nào về đến nhà anh gọi.
Anh không trả lời câu hỏi đó của tôi chứng tỏ, trong lòng anh vẫn có một chút gì đó hoài nghi, cũng phải thôi , không thể trách anh được, hình ảnh trên camera rõ ràng là tôi kia mà, ngay cả chính bản thân tôi còn không thể tin nỗi huống gì là anh. Tôi không nói gì thêm , cứ thế im lặng, nhìn đờ đẫn ra bên ngoài qua lớp cửa kính, bầu trời hôm nay sao mà xám xịt đến vậy , như một điềm báo sẽ xảy đến với cuộc đời của tôi.
Qua mấy ngày sao, anh vẫn đối xử với tôi bình thường, duy chỉ có vẻ mặt của anh không được vui vẻ như mọi ngày , trong lòng tôi cũng không mấy vui vẻ gì , không hiểu sao sau việc vừa rồi , anh lại mời riêng một bác sĩ đến thăm khám cho tôi, tôi lấy làm lạ nên cũng hỏi anh.
-- Sao tự nhiên lại mời bác sĩ riêng cho e vậy.
-- Không có gì đâu, em đang có thai tránh đi lại nhiều, mời bác sĩ về cho tiện .
-- Vâng .
Có phải vì qua chuyện vừa rồi mà tôi nhạy cảm quá rồi hay không, sao tự nhiên hôm nay tôi lại nghi ngờ anh, chắc vì trải qua quá nhiều chuyện nên tôi bị stress mất rồi.
Thôi đừng suy nghĩ nữa dù sao bây giờ cái thai trong bụng vẫn là quan trọng nhất.
Qua ngày hôm sau, Lâm đang đi gặp khách hàng để ký hợp đồng, hai bên đã thỏa thuận cùng nhau hợp tác , chuẩn bị ký kết vào hợp đồng thì tiếng chuông điệm thoại của Lâm vang lên, nhìn màn hình là số điện thoại bàn ở nhà, linh cảm có điều gì đó không lành, Lâm vội bắt máy, chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia dì Năm đã hốt hoảng nói.
-- Cậu Lâm ơi, cô An Nhiên bỏ đi rồi , cậu về gấp đi ạ.
Lâm sau khi nghe vội đứng bật dậy, chạy một mạch ra xe , ngồi vào chạy thẳng một mạch , mặc kệ cho đối tác vẫn còn ngồi ở đấy. Về đến nhà , Lâm vừa bươc vào đã hỏi dồn dập dì Năm.
-- An Nhiên đâu..tại sao cô ấy lại bỏ đi...đi khi nào.
-- Tôi không biết cô ấy đi khi nào, chỉ khi lên phòng gọi cô ấy xuống ăn cơm thì đã không thấy cô An Nhiên đâu, cô ấy chỉ để lại mỗi tờ giấy này trên bàn.
Lâm nhận tờ giấy mà tay run run , từ từ mở ra, đọc đến đâu những chữ trên giấy nhòe đến đó, Lâm anh ta đang khóc
" Lâm sao sự việc vừa rồi, em biết anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ở em, có phải vì tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn , hay tình cảm em dành cho anh chưa đủ chân thành. Nhưng dù là thế nào em vẫn không trách gì anh, là do ông trời đã quá tàn nhẫn với em, không cho em được một hạnh phúc trọn vẹn, thật sự em đã quá mệt mỏi, em muốn buông xuôi tất cả, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, cu Bin anh hãy thay em chăm sóc nó , tình yêu của anh em chỉ có thể mang theo . Tạm biệt anh."
Cả đêm hôm đó Lâm anh ta như người điên, chạy quanh khắp thành phố để tìm An Nhiên , nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, trong đêm khuya, có một bóng người cứ thế thơ thẩn đi giữa lòng lề đường , không biết bóng dáng ấy đã đi trong bao lâu, không biết đã đi qua những đâu và cũng không biết đã bao lần gục ngã xuống đường vì mệt mỏi, Lâm anh ta ngồi xuống ôm mặt khóc như một đứa trẻ vừa mất đi thứ gì đó rất quý giá mà hét lên.
"" An Nhiên em đang ở đâu. Tôi nhớ em... rất nhớ em. ""
Mấy ngày sau, Lâm vẫn kiên trì đi tìm An Nhiên, bỏ bể tất cả những công việc ở công ty, tìm hết ngày này lại sang ngày khác, nhưng vẫn không rõ tin tức, khi còn đang lang thang ở ngoài đường, chuông điện thoại vang lên, Lâm vội bắt máy nghe.
-- Alo.
-- Chào anh, anh có phải là Hoàng Lâm .
-- Đúng , tôi là Hoàng Lâm.
-- Chúng tôi bên đội cảnh sát thành phố , phát hiện một thi thể nữ ở ngoài bãi biển, theo như giấy tờ tùy thân thì chúng tôi xác định đây chính là cô Lưu An Nhiên, anh mau đến đây xác nhận lại thông tin giúp chúng tôi.
.....
-- Alo...Alo...anh Lâm có còn nghe máy đó không ?
...
-- Alo...
Lâm lỗ tai anh ta bị ù đi không nghe rõ những gì xung quanh , điện thoại trên tay cũng vì thế mà rơi tự do xuống đất, cả cơ thể như ૮ɦếƭ lặng, đôi chân như dán chặt xuống nền đất, mãi sau khi có tiếng còi xe ở đằng sau mới làm cho Lâm bừng tỉnh, người mất hồn , ngồi vào xe phóng đi . Đến nơi, người dân bu quanh, Lâm mất kiểm soát chen lấn , xô đẩy đi vào bên trong, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một cơ thể đã phân hủy nằm bất động ở đấy, Lâm nhìn xuống chiếc nhẫn thì ૮ɦếƭ đứng người, làm sao mà không thể nhận ra chiếc nhẫn cưới của hai người, Lâm vô thức đi lùi về lại phía sau mà lẩm bẩm
" Không...không phải cô ấy.... chắc chắn không phải là An Nhiên...không phải...."
Lúc này một anh cảnh sát đi nhìn Lâm nói.
-- Đây là giấy tờ tùy thân và điện thoại của nạn nhân. Anh xem có phải đúng là vợ mình không ?
Lâm tay run run nhận lấy túi nilong , trong chính xác là giấy tờ và điện thoại của An Nhiên, không còn kìm chế được , Lâm ngã quỵ xuống nền đất cát , mà ôm иgự¢ không thể khóc thành tiếng vì đã chạm đến tận cùng của nỗi đau.
" Lưu An Nhiên hưởng dương 26 tuổi "
*******
3 năm sau.....
Tại công ty Hưng Thịnh Lâm đang ngồi làm việc trong phòng, thư ký gõ cửa đi vào.
-- Dạ , chiều nay anh có đi đến trung tâm để xem buổi even bên công ty mình được chuẩn bị như thế nào không anh.
-- Buổi even đó do công ty nào đứng ra dàn xếp.
-- Dạ là công ty AN NHIÊN chuyên tổ chức sự kiện , even có tiếng ở đây .
Nghe hai từ " An Nhiên " vẻ mặt Lâm có nét buồn, đã 3 năm rồi nhưng Lâm anh ta vẫn chưa để quên.
-- Được tôi đi.
-- Vâng em đi chuẩn bị xe.
5h chiều tại trung tâm tổ chức sự kiện....
-- Kìa sao đặt ở đấy, di chuyển về lại phía này cho chị.
-- Thế này đã được chưa giám đốc ơi.
-- Được rồi em ,ok rồi đấy , thôi mọi người nghỉ tay uống nước ăn trái cây cho mát rồi làm tiếp.
-- Òa... chị An Nhiên là nhất .
-- Mấy đứa chỉ giỏi nịnh chị.
Còn đang mải mê cười nói với mấy lũ nhóc, thì tiếng bé Minh thư ký của tôi ở đằng sau vọng lên.
-- Chị An Nhiên , có người bên công ty Hưng Thịnh muốn gặp chị này.
Khi An Nhiên vừa mới quay lại , Lâm anh ta như ૮ɦếƭ sững, khi thấy ngươif mình thương yêu đang đứng trước mặt mình, không kìm được cảm xúc đang dâng trào trong lòng, Lâm không màng đến mọi người xung quanh , cứ thế chạy nhanh đến ôm chặt An Nhiên vào lòng mà nói trong sự vui mừng.
-- An Nhiên , đúng là em rồi... đúng thật là em rồi.
Nhưng đáp lại là sự lạnh lùng của An Nhiên, gương mặt không cảm xúc, đẩy mạnh người Lâm ra , nhìn thẳng vào mắt Lâm nói.
-- Đừng động vào người tôi.
Nhìn thấy thái độ hờ hững của An Nhiên, Lâm có chút ngạc nhiên lo lắng hỏi.
-- An Nhiên em sao vậy , anh đây mà...anh là Hoàng Lâm
-- Cái tên Hoàng Lâm làm sao tôi có thể quên được, từ nay về sau giữa tôi và anh không còn liên quan.
-- Em đang nói gì vậy An Nhiên, tại sao lại như vậy.
-- Câu đó phải do tôi hỏi mới đúng, tại sao ... anh lại có thể đối xứ với tôi tàn nhẫn đến như vậy...tại sao ..?
-- An Nhiên thật sự anh không hiểu em đang nói những gì .
-- Đừng gọi tên tôi, tôi nhắc lại từ giờ giữa tôi và anh chấm hết, không còn bất kì một mối quan hệ nào cả , anh nghe rõ chưa.
Nói rồi tôi đi lướt qua Lâm , nước mắt cứ thế vô thức chảy ra, cứ ngỡ sau bao nhiêu năm tôi có thể quên đi được người đàn ông này , nhưng tôi đã sai, ký ức vẫn còn đấy, bóng dáng người xưa vẫn còn đấy, và cả tình yêu của tôi dành cho người ấy sự thật vẫn chưa hề phai nhòa.
Lâm chỉ biết đứng nhìn theo An Nhiên dần dần khuất bóng, đưa bàn tay lên ôm lấy trái tim đã vì người nào đó mà đã tổn thưởng quá nhiều, nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời cố ngăn dòng xúc cảm đang muốn trào dâng.
"
Gặp lại nhau cứ ngỡ là mãi mãi
Em nhìn tôi như hai kẻ xa lạ
Ánh mắt yêu thương nay đã hóa thù hận
Yêu là thế ....bên nhau là thế....
Để bây giờ kẻ bước đi người quay đầu
Tim tôi đau em nào hay biết
Hai trái tim hai dòng cảm xúc
Nghẹn ngào thót lên hai chữ " Đã từng "
"
# End #