Chồng Tôi Là Gay - Chương 29

Tác giả: Vân Thi

Về đến nhà , mặc dù tôi đã thẳng thừng từ chối bà ta, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ về chuyện phá sản của công ty ba Hùng, ông ấy không liên quan đến chuyện này và cũng chưa từng có ý định ςướק Bin ra khỏi tay tôi, nhưng bây giờ lại phải đứng ra lãnh hậu quả thay cho vợ mình, tôi thấy cũng không đành lòng, hơn nữa trong suốt thời gian ở với Hùng , ông luôn là người bênh vực cho tôi mỗi khi xảy ra những cuộc cãi vã, nếu như vì chuyện này mà ông lâm bệnh thì thật sự tôi không thấy thoải mái chút nào. Thôi thì , qua chuyện lần này bà ta cũng đã tởm , sẽ không giành giật Bin với tôi nữa, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại, tôi sẽ thử nói với Lâm về chuyện này xem sao, xem như là giúp ba chồng cũ tôi lần này.
Chiều nay , Lâm có cuộc gặp gỡ với khách hàng nên không về ăn cơm với cả nhà, công ty dạo này rất nhiều việc, nên tần suất đi tiếp khách của anh cũng tăng lên , ngồi vào bàn chỉ có uống chứ ăn được gì, tôi thấy xót cho anh , nên hầm một nồi cháo gà đợi lát nữa anh về là có thể ăn được ngay. Nằm đợi mãi cuối cùng cũng nghe được tiếng xe oto ở dưới nhà, biết là anh về, tôi đi xuống dưới , vừa đi vào thấy tôi anh đã lên tiếng.
-- Sao giờ này em vẫn chưa ngủ ?
-- Em chờ anh về .
Anh đi đến hôn nhẹ lên trán , nhìn tôi âu yếm nói.
-- Lần sau đừng chờ anh như thế này, thức khuya không tốt cho con đâu.
Tôi cũng giả vờ gật đầu cho anh yên tâm.
-- Em biết rồi, anh lên phòng tắm rửa, em có hầm cháo gà cho anh đây, hâm lại cho nóng là ăn được ngay.
Bất ngờ anh đến bế bổng tôi lên không trung, tôi có hơi ngại, để dì Năm hay Thục Uyên nhìn thấy thì xấu hổ ૮ɦếƭ mất, tôi vội đập nhẹ vào vai anh nói.
-- Thả em xuống.
-- Yên nào, có vẻ em nặng hơn lúc trước thì phải .
Tôi bĩu môi , nhìn anh có phần trách móc.
-- Ở nhà hết ăn rồi ngủ gì mà không mập
-- Vậy tốt chứ sao mà em đừng có ngọ nguậy , khả năng kìm chế của anh không tốt lắm đâu, lên phòng anh ôm tí, nhớ quá.
Nghe anh nói mà cũng thấy vừa buồn cười vừa tội cho anh, phải nhịn thèm cả tháng nay, nhưng dù sao khi nghe chồng mình nói vậy ai mà không sung sướng trong lòng.
-- Anh ăn cháo không đói bụng .
-- Ôm em cũng đủ no rồi.
Nói rồi anh bế thẳng tôi lên phòng, tôi thì thấy ngại nên cứ rúc vào lòng иgự¢ săn chắc của anh, vừa đặt tôi xuống giường, anh đã leo lên nằm bên cạnh , cứ thế ôm tôi vào lòng, có vẻ chuyện công ty nhiều làm anh cảm thấy mệt, tôi ngẩng mặt lên hỏi
-- Mệt lắm phải không anh ?
Bàn tay anh xoa xoa bụng tôi , nói trong sự hạnh phúc.
-- Chỉ cần có em và con bên cạnh bao nhiêu mệt mỏi đều xua tan.
-- Miệng lưỡi anh dạo này ngọt thế.
-- Anh nói thật lòng đấy.
Nhìn anh vui như vậy trong lòng tôi cũng vui lây, nhân tiện đây tôi cũng hỏi thử chuyện kia xem như thế nào.
-- Anh này, chuyện rút vốn khỏi công ty ...
Tôi chưa nói hết câu , anh đã chen vào.
-- Bà ta đến tìm em sao?
-- Vâng, dù sao ba chồng cũ của em ông ấy không liên quan đến việc này, hơn nữa ông ấy là một người tốt, có tài nên anh có thể suy nghĩ lại việc rút vốn được không.
-- Anh sẽ cân nhắc lại, thôi trễ rồi ngủ đi em.
-- Vâng
Những ngày tiếp theo cuộc sống của tôi cứ diễn ra một cách êm đềm như vậy, không lo toan , không suy nghĩ , chỉ thầm mong được yên bình như thế này mãi , cho đến một ngày kia , khi tôi còn đang đi mua sắm ít đồ cá nhân , đang trên đường đi về thì chuông điện thoại kêu lên, nhìn vào màn hình thấy người gọi đến là Thục Uyên , tôi vội bắt máy nghe.
-- Alo , chị nghe đây.
-- Chị dâu đang ở đâu vậy.
-- Chị đang trên đường về, có việc gì sao em.
-- Hôm qua em để quên lọ thuốc ở nhà bà nội , mà giờ em phải đang hoàn thành bản vẽ gấp để giao cho sếp, chị dâu có đi ngang qua đó ghé vào lấy giúp em được không.
-- Được rồi, em cứ lo làm việc , chị ghé vào lấy giúp cho, tiện thể ghé thăm bà luôn.
-- Vậy tốt quá, em cảm ơn chị dâu.
-- Có gì đâu, thôi chị tắt máy đây.
-- Dạ, chị dâu đi cẩn thận
-- Uk, chị biết rồi.
Tôi vẫy một chiếc taxi ngồi vào , xe chạy thẳng đến nhà họ Trịnh, vừa bước vào , mấy người làm việc cho gia đình này , ai thấy tôi cũng cuối đầu chào, thật sự tôi thấy không quen , ai chào tôi cứ cuối đầu chào lại. Vào đến trong sân gặp dì Châu đang tỉa cây , tôi đi đến chào dì ấy một tiếng.
-- Dì đang tỉa cây ạ.
Dì Châu ngẩng mặt lên cười cười
-- Cô An Nhiên lại đến thăm bà chủ đấy à.
-- Dạ , con đến lấy ít thuốc cho cô Thục Uyên , nhân tiện ghé chơi với bà, bà có trong phòng không dì.
-- Bà chủ đang ngồi ở phòng khách đấy cô.
-- Vâng , con vào luôn đây ạ.
Vào trong nhà ngồi nói chuyện với bà một lát rồi tôi cũng xin phép ra về , ra đến vườn , tôi chào dì Châu một tiếng.
-- Con về luôn nha dì.
-- Về sớm vậy cô.
-- Dạ , con còn đem thuốc về cho Thục Uyên .
-- Vâng , thế đang bầu bí cô đi cẩn thận.
-- Dạ , con biết rồi.
Tôi ra cổng bắt xe về lại nhà, đi được nửa đường thì cái Thư gọi.
-- Mày đang ở đâu đấy
-- Tao đang trên đường về nhà.
-- Vậy ghé vô quán cafe ở đường @###, tao đưa ít đồ, toàn là những thứ tốt cho bà bầu không đấy.
-- Mày mua làm gì cho tốn tiền, ở nhà còn 1 tủ đấy , tao đã dùng hết đâu.
-- Kệ, tao thích mua bồi bổ cho cháu tao đấy, đến nhanh nha
-- Ok , tao đến giờ.
Tại công ty Hưng Thịnh, Lâm đang cùng cấp dưới họp trong phòng , thư ký vẻ mặt hớt hải chạy vào nói nhỏ bên tai :
-- Anh Lâm , ở nhà báo bà nội bị ngã đang cấp cứu trong bệnh viện .
Sau khi nghe thư ký báo , cây viết trên tay Lâm tí nữa rơi xuống đất, gương mặt tối xầm lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn xuống phía dưới nhìn mọi người nói.
-- Buổi họp kết thúc ở đây.
Nói xong, Lâm đứng bật dậy, đi nhanh xuống lấy xe , ngồi vào chạy thẳng đến bệnh viện, đến nơi đã thấy mọi người đứng đông nghịt trước cửa phòng cấp cứu, nhìn sang Thục Uyên hỏi
-- Bà sao rồi.
-- Vẫn còn đang cấp cứu bên trong , em lo quá anh ơi
-- Nhất định bà sẽ không sao , em yên tâm.
Lúc này , Hoàng Chinh ông ta mặt hùng hổ đi đến nhìn Lâm quát lớn.
-- Con vợ mày đâu rồi, nó bỏ trốn rồi phải không.
Lâm hắn ta cau mày, mặt nghệch ra không hiểu ba mình đang nói gì.
-- Ông nói gì tôi không hiểu, ai trốn.
-- Mày có bao nhiêu vợ mà hỏi ai, con An Nhiên nó đẩy bà nội ngã , đập phá tất cả đồ đạc trong nhà , giờ nó bỏ trốn đi đâu rồi, bà nội mà có mệnh hệ gì , tao không bỏ qua cho nó đâu.
Lúc này mẹ Phong bà ta đang đứng bên cạnh cũng giả vờ thút thít.
-- Con bé An Nhiên đấy, nhìn mặt hiền lành như vậy mà lại ra tay độc ác với bà đến thế, uổng cổng bà nội đã thương yêu nó.
Lần này Thục Uyên nhìn mẹ Phong lên tiếng
-- Dì ăn nói cho cẩn thận , chuyện chưa rõ ràng , sao dì có thể nói chị ấy như vậy được.
-- Camera ghi lại hình ảnh cô ta rõ ràng như vậy còn không phải cô ta thì ai vào đây.
Lâm đứng nãy giờ im lặng nghe mọi người nói, mặt liền đổi sắc, quát lớn
-- Im miệng hết cho tôi.
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở , từ trong bác sĩ đi ra, Lâm đi đến hỏi trong sự gấp gấp.
-- Bác sĩ bà tôi sao rồi ?
-- Tạm thời bà cụ đã qua cơn nguy hiểm nhưng có tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào ý chí của bà ấy.
-- Vâng , cảm ơn bác sĩ.
Hoàng Chinh ông ta mặt đùng đùng sát khí nhìn tất cả mọi người lớn tiếng nói.
-- Tất cả về nhà họp gấp cho tôi.
Ông ta tiếp tục nhìn sang Lâm quát lớn
-- Mau gọi con vợ mày đến gặp tao gấp.
Nhìn thái độ đang muốn nảy lửa của ông ta , ai nấy đều sợ, im lặng đi theo về nhà họ Trịnh , Lâm anh ta lấy điện thoại cho An Nhiên nhưng thuê bao, hắn ta càng trở nên lo lắng , gọi cho dì Năm căn dặn.
-- An Nhiên có về thì dì bảo cô ấy cứ ở yên trong nhà không được đi đâu.
-- Vâng , tôi biết rồi thưa cậu.
Một lúc sau , tất cả mọi người đã tập trung đông đủ tại nhà họ Trịnh , Lâm cũng có mặt tại đó, nhìn vẻ mặt ai cũng căng thẳng.
Tôi đang ngồi uống nước với con Thư trong quán , đang định đứng lên đi về thì mới chợt nhớ để quên đồ ở nhà họ Trịnh , thế là phải bắt xe quay về đó lại , vừa bước vào cổng, mọi người nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, giống như nhìn một con quái vật vậy, sao lạ vậy nhỉ mới lúc nãy con niềm nở lắm mà, tôi đi nhanh vào trong , thì thấy mọi người tập trung đông đủ ở phòng khách, nhìn sang thấy Lâm đứng ở đấy, tôi chưa kịp đi lại thì đã nghe tiếng ba chồng của tôi ra lệnh cho dì Châu.
-- Trói nó lại.
Tôi sững người trước thái độ của ông ấy, tại sao lại trói tôi, tôi có làm gì đâu, khi còn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra , thì Lâm đi đến chỗ tôi lên tiếng nói.
-- Ai dám trói cô ấy.
-- Mày có muốn bênh cho vợ mày cũng không được, nó đã dám làm ra chuyện độc ác như vậy thì nhất định tao sẽ không bỏ qua.
-- Chuyện còn chưa rõ như thế nào , sao ông dám khẳng định là An Nhiên làm.
Hoàng Chinh ông ta tức giận nói lớn.
-- Được , vậy mày xem hình ảnh camera ghi lại rồi để xem có còn bênh cho nó nữa không.
Lời vừa dứt cũng là lúc màn hình tivi hiện lên, trên đó hiện rõ hình ảnh tôi đang đẩy bà từ trên cầu thang xuống, chưa hết sau đó tôi như một con điên liên tục la hét , đập phá đồ đạc trong nhà, còn hành hung nhiều người trong nhà.... . Tôi đang xem cái gì vậy , tại sao người trong đó lại tôi, tại sao những việc này xảy ra mà chính bản thân tôi không hề hay biết , tôi đang nằm mơ hay là sự thật, bàn chân tôi bắt đầu đứng không vững , hơi thở cũng trở nên gấp gáp , quá bất ngờ, nó cứ xảy ra giống như phim vậy, lúc này tôi đưa đôi mắt đầy nỗi sợ hãy nhìn sang Lâm , cũng là lúc Lâm đang hướng cặp mắt nhìn về phía tôi, cặp mắt sâu thẳm ấy như nửa tin nửa hoài nghi, còn tôi chỉ biết đứng chôn chân ở đấy mà nhìn anh nước mắt cứ thế chảy ra , lắc đầu liên tục như một lời phủ định
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc