Chồng Tôi Là Gay - Chương 25

Tác giả: Vân Thi

Những ngày tiếp theo tôi vẫn ở viện để bác sĩ theo dõi tình hình thai nhi, có lẽ vì được Lâm chăm sóc tận tình, ăn uống đầy đủ, cơ thể tôi trở nên hồng hào , khỏe hơn nhiều, và tất nhiên mẹ khỏe con cũng khỏe theo, hết ngày mai là tôi có thể xuất viện về nhà, mới mấy ngày không gặp Bin mà tôi đã nhớ con da diết, đang ngồi dựa lưng vào thành giường , Lâm từ ngoài cửa đi vào , tay xách tay mang , mặt vui vẻ nhìn tôi hỏi :
-- Em dậy rồi sao?
-- Anh mua gì mà nhiều đồ vậy.
-- Toàn những đồ tốt không đấy, bồi bổ cho em.
-- Cứ thế này không sớm thì muộn em cũng thành con heo mất thôi
-- Anh lại thích.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau cười , nụ cười ấm áp pha lẫn hạnh phúc.
-- Em ăn cháo nha
Tôi làm bộ mặt nhăn nhó, nũng nịu nhìn anh nói.
-- Cháo nữa à , em ăn muốn ngán rồi đây này.
-- Ngoan , về nhà dì Năm sẽ nấu những món em thích .
Lâm đi đến bàn đổ cháo ra tô , bê đến ngồi xuống bên cạnh hỏi.
-- Em tự ăn hay thích anh bón cho ăn
-- Anh đưa đây em tự ăn được
Tôi đưa tay nhận lấy tô cháo từ anh, vừa đưa thìa lên miệng nếm tôi đã nhăn mặt, anh thấy vậy cũng rối rít hỏi.
-- Sao vậy , cháo không ngon à ?
Tôi cố gắng nuốt ngụm cháo trong miệng xuống , ho vài tiếng , nhìn anh hỏi.
-- Anh mua cháo ở đâu mà mặn vậy.
Anh cầm lấy thìa ăn thử , rồi cũng nhăn mặt không kém gì tôi.
-- Sao lạ vậy nhỉ, lúc sáng mình nêm vừa ăn rồi mà, sao mặn dữ vậy kìa.
Mặc dù Lâm nói nhỏ đủ để mình anh nghe nhưng những lời nói ấy vẫn lọt vào lỗ tai tôi không sót từ nào, tôi ngạc nhiên hỏi lại anh
-- Cháo này anh tự nấu sao Lâm.
Anh lúng túng giật tô cháo từ tay tôi , ấp úng như người mới làm chuyện gì xấu, giả vờ hắn giọng nhìn tôi nói.
-- Thôi đừng ăn nữa, bà bán cháo hôm nay bị sao ấy nhỉ , mặn thế này sao ăn được ,
Nhìn vẻ mặt bối rối của anh, tôi chỉ biết ngồi cười tủm tỉm , cố gắng không phát ra thành tiếng, có lẽ trước giờ Lâm chưa bao giờ vào bếp , hôm nay lại tự tay nấu cháo cho tôi ăn mà lại thất bại như thế này , nên anh thấy xấu hổ, tôi hiểu ý nên cũng không trêu gì anh. Vừa lúc Thục Uyên ở ngoài cửa đi vào trên tay vẫn cầm cặp Ⱡồ₦g , đi đến để trên bàn quay sang nhìn tôi cười hỏi.
-- Chị dâu vẫn chưa ăn gì đúng không, em đem cháo vào cho chị đây
-- Uk, sáng nay em không đi làm hay sao mà vào đây với chị vậy.
-- Em được nghỉ , lúc sáng thấy anh Lâm dậy sớm hì hục mãi mới nấu xong nồi cháo rồi nhanh đem vào cho chị, em đến nêm thử thấy mặn , biết chị sẽ không ăn được nên nấu nồi khác mang vào cho chị đây.
Lời em ấy vừa dứt ánh mắt tôi chuyển sang nhìn anh, Lâm thì có vẻ hơi ngại , nhìn sang hướng khác, tôi chỉ biết cười thầm tròn bụng, cũng không tra khảo gì anh. Ở bệnh viện mấy ngày , ngày nào Thục Uyên em ấy cũng vào thăm tôi, hỏi han , trông có vẻ rất lo lắng cho đứa cháu của mình, chắc em ấy đã thay đổi suy nghĩ, khoảng cách hai chị em không còn xa cách như lúc trước, tôi thấy rất vui, sống chung một nhà mà không hòa hợp thật sự rất khó sống, tôi nhìn em ấy cười nói. Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
-- Em chu đáo quá, chị cảm ơn.
-- Chị lại thế rồi, em có làm gì đâu mà cảm ơn, cháo đang còn nóng chị ăn luôn nha.
-- Vậy em cho chị một chén nào.
Lúc này , điện thoại của Lâm vang lên, anh quay sang bảo.
-- En ăn đi, anh ra ngoài nghe điện thoại một lát.
-- Vâng.
Ở ngoài sảnh , Lâm nét mặt bực tức nói chuyện với ai đó.
Lâm : Điều tra ra được ai đứng đằng sau chưa.
Thư ký : Dạ, qua lời khai của tên kia với người bảo vệ , cùng camera ở công ty, thì đã xác định được người đứng đằng sau là Kiều, nhân viên vệ sinh ở công ty mình, nhưng hiện tại cô ta đã nghỉ việc ,
Lâm hắn ta cau mày, miệng lẩm bẩm.
-- Kiều ...
-- Đúng rồi anh, nhưng không hiểu sao hồ sơ của cô ta lại không có ở trong công ty nên không biết được địa chỉ cô ta ở đâu
Lâm hắn ta xiết chặt hai bàn tay , cố gắng giữ bình tĩnh.
-- Tôi biết rồi, chuyện còn lại để tôi lo.
-- Vâng.
Sau khi cup máy , Lâm mặt hầm hầm đi vào trong , nhìn thấy An Nhiên hắn liền trở về vẻ mặt bình thường , đi đến ngồi xuống giường , ân cần nói.
-- Công ty có chút việc , anh phải về để giải quyết, Thục Uyên sẽ ở lại chăm sóc cho em, không có anh ở đây em phải ăn uống đầy đủ không được lười , ngoan , khi nào thai ổn định anh sẽ đưa em đi đến bất kì nơi nào em thích. Đồng ý không ?
Tôi vui mừng ôm lấy cổ anh .
-- Anh hứa phải giữ lời đấy nha
-- Hoàng Lâm anh chưa bao giờ nói hai lời, em nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe, giờ anh phải đi, tối anh lại vào với em.
-- Vâng , anh đi cẩn thận.
Lâm hôn lên trán tôi rồi mới chịu rời đi, lúc này Thục Uyên đi đến nói đùa.
-- Nhất chị dâu rồi đấy , được anh em cưng chiều thế còn gì
Tôi ngại ngùng chỉ biết cười trừ , nhìn em ấy nói đùa theo vài câu.
-- Vậy em cũng mau lấy chồng đi, đâu còn nhỏ nữa đâu, có khi lại được chồng cưng chiều hơn chị đấy chứ. Thế đã có người để thương chưa.
-- Em thương người đó lâu rồi, mà anh ấy cũng thương em lắm, nhưng vì có một số vấn đề nên chúng em chưa thể đến với nhau được, phải đợi đến khi nào giải quyết xong , hai đứa với về chung nhà .
Tôi hạ giọng an ủi em ấy.
-- Cố lên em, chỉ cần cả hai yêu thương nhau thì việc gì cũng có thể cùng nhau vượt qua .
-- Chị nghĩ vậy sao?
-- Uk , chị tin là như vậy .
Thục Uyên cô ta quay mặt đi cười một cách thâm hiểm.
Lâm hắn ta ra đến cổng, mở cửa xe ngồi vào, chạy thẳng về nhà họ Trịnh, đến nơi Lâm vẻ mặt hung dữ đi thẳng vào nhà , vừa nhìn thấy mẹ Phong đang ngồi tại bàn cho thú cưng ăn , Lâm mặt đùng đùng sá khí đi đến đứng trước mặt mụ ta tra khảo.
-- Con Kiều đâu? Gọi cô ta ra đây cho tôi.
-- Mày kiếm nó làm gì ? Nó đã không còn ở đây.
Lâm vẻ mặt tức giận nhìn trân trân bà ta
-- Bà giấu cô ta ở đâu ?
Bà ta ngẩng mặt lên nhìn Lâm với anh mắt ghê sợ
-- Nó đi đâu làm sao tao biết được , mày cứ làm như tao đeo nó trên lưng không bằng ấy.
Lâm hai bàn tay xiết chặt lại thành nắm đấm , ánh mắt nhìn bà ta như phát ra tia lửa, ghiến răng nói ra từng chữ.
-- Tốt nhất là bà không có liên quan đến chuyện này, nếu không hậu quả bà biết rồi đấy.
Nói xong Lâm quay người bỏ đi, mẹ Phong bà ta ôm иgự¢ thở phào một cái , vội gọi điện cho Kiều
Kiều : Alo
-- Mày đang ở đâu mà ồn ào ghê vậy ?
Tiếng nhạc sập sình , vang dội , nghe chói tai trong quán bar, buộc cô ta phải hét lớn trong điện thoại .
-- Đang ở bar, có chuyện gì dì nói nhanh đi.
-- Giờ này mà mày còn chơi bời được nữa hả, mày làm ăn kiểu gì để thằng Lâm nó điều tra ra được, đến tận đây để tìm mày đây này.
Kiều cô ta không quan tâm lắm đến lời nói kia, dửng dưng trả lời lại.
-- Dì lo gì, hắn ta không tìm được con đâu.
-- Mày cứ chủ quan , trốn cho kỹ vào, nó mà bắt được, cũng không được khai ra tao , hiểu chưa ?
-- Dì nói nhiều quá, cúp máy đây.
Ra đến cổng Lâm lấy điện thoại ra gọi cho Phiên, là một tên xã hội đen khét tiếng ở thành phố này, dưới hắn ta có cả trăm đàn em, lúc trước tình cờ nhờ Lâm mà tên Phiên thoát ૮ɦếƭ , kể từ đó , hắn rất quý và nể Lâm , chỉ cần Lâm lên tiếng hắn sẵn sàng giúp đỡ, chuông đổ vài tiếng , đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Phiên : Alo.
-- Anh có một việc muốn nhờ chú giúp .
-- Ai chứ anh Lâm thì đừng nói một chứ 10 việc em đây cũng sẵn sàng giúp hết mình.
-- Cảm ơn chú, anh muốn chú giúp anh tìm một người.
-- Nam hay nữ anh
-- Là nữ , cô ta tên Kiều , anh muốn chú tìm ra cô ta càng sớm càng tốt.
-- Anh yên tâm chuyện này dễ như ăn bánh, ngày mai đàn em sẽ đích thân giao người cho anh.
-- Ok , cảm ơn chú trước, có dịp anh em gặp nhau.
-- Ok anh.
Suốt một ngày tìm kiếm, đàn em của tên Phiên cũng tìm ra được ả Kiều, đang ℓàм тìин trong một khách sạn. Ả ta ngay lập tức bị bắt , đưa đến một nhà hoang , Lâm đã ở đó từ lâu. Vừa nhìn thấy Lâm miệng ả ta đã tru trếu.
-- Mày bắt tao đến đây làm gì hả tên gay kia.
-- Đến đây mà mày vẫn còn to miệng chứng tỏ vẫn chưa biết sợ là gì.
-- Tao làm gì mà mày bắt tao, mau bảo mấy người kia thả tao ra, thằng khốn.
Lâm không giữ được bình tĩnh , ánh mắt đỏ ngầu như muốn phát ra tia lửa thiêu cháy ả ta, đi đến Ϧóþ mạnh miệng ả ta.
-- Mày cho người Hi*p vợ tao, làm đứa bé trong bụng tí nữa cũng không còn, mày chán sống rồi phải không ?
Lần này nhìn thái độ của Lâ như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Kiều ả ta bắt đầu thấy sợ, quỳ xuống hai tay bấu chặt vào chân Lâm , ra sức van xin.
- Lâm , tôi cũng chỉ là bị người ta ép.... chính mẹ Phong bà ta đã ép tôi làm như vậy... xin anh tha cho tôi lần này.
Lâm nghe ả Kiều nhắc đến bà ta, mặc càng trở nên hung tàn hơn, dùng sức xiết chặt bàn tay hơn, miệng gằng ra từng chữ.
-- Tha cho mày , đâu dễ như vậy. Có vẻ như mày thích cảm giác nhiều người cùng lúc lắm phải không, hôm nay tao sẽ đáp ứng cho mày, ở ngoài kia 3 tên cũng đang háo hức lắm rồi.
Nghe đến đây mặt ả ta xanh như tàu lá chuối, liên tục đập đầu vang xin
-- Tôi xin anh... tôi trót dại ....xin anh thả tôi ra.
Lâm mặt hắn ta không có tí cảm xúc, nhìn ả ta khinh bỉ.
-- Lẽ ra người như mày phải thích thú cảnh đó, không phải sao
-- Không...tao không thích....thả tao ra .. thằng điên...
Lâm anh ta cười khuẩy, rồi cũng đi ra bên ngoài, mặc kệ cho ả ta kêu la , thảm thiết, nhìn 3 tên đang chờ sẵn ở ngoài này nói.
-- Vào đi.
Lâm quay người đi xa , nhưng vẫn còn nghe được tiếng kêu la , chửi rủa của ả ta trong căn nhà hoang kia. Trước đây vì Lâm còn quá nhỏ , chưa đủ bản lĩnh để bảo vệ mẹ của mình , cuối cùng phải dẫn đến cái kết đau thương, nhưng bây giờ đã khác, một khi ai dám động vào người hắn yêu thương thì nhất định người đó phải nhận lấy hậu quả, mẹ Phong bà ta cũng không chạy thoát được chuyện này, Lâm mặt đùng đùng sát khí lái xe chạy thẳng về phía nhà họ Trịnh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc