Chồng Tôi Là Gay - Chương 24

Tác giả: Vân Thi

Nếu có một điều ước ngay bây giờ , tôi chỉ ước có ai đó biết được tôi đang ở đây mà đến mở cửa để tôi có thể thoát ra được nơi tối tăm này. Tôi cứ thế ngồi co ro không dám đi lung tung , chỉ hy vọng đến sáng ngày mai ai đó có thể biết được có người ở trong này mà mở cửa cho tôi. Một lát sau , khi mắt bắt đầu lim dim , tôi nghe được tiếng ai đó đang mở cửa, ngẩng mặt lên , khi cánh cửa bắt đầu di chuyển rồi dần dần mở toang ra, trời có hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy được bóng người đang tiến vào chỗ tôi , không chỉ một mà là hai người, tôi vui mừng đứng dậy, đi đến tiến lại gần hơn, chưa kịp lên tiếng , giọng điệu ghê tởm của hai người kia làm cho nụ cười trên môi tôi vụt tắt.
-- Cô em đợi hai anh đây có lâu không? Nhìn cô em nuột nà , ngon phết như thế này tụi anh cũng đang vã lắm rồi đây.
Bước chân tôi vô thức lùi lại, run run , tim bắt đầu đập mạnh hơn, hai tay bấm chặt vào hai bên quần, miệng lắp bắp quát lớn.
-- Các người là ai, đừng có làm bậy , tôi la lên giờ đó
Hai tên kia bỗng cười lớn, từng bước từng bước tiến lại gần tôi hơn, giọng nói càng trở nên biến thái.
-- Cô em cứ thoải mái la lên xem có ai đến cứu không, tốt nhất giữ sức tí nữa mà ՐêՈ Րỉ dưới thân tụi anh, anh sẽ làm cho em sung sướng , khoái cảm lên đến đỉnh, có khi lại thích chêt mê ૮ɦếƭ mệt ấy chứ.
Lần này tôi hoảng loạn thật sự , chỉ biết la lớn, buông ra những lời hù dọa để có thể làm bọn chúng sợ mà bỏ đi, nhưng tất cả đều không ăn thua gì.
-- Đồ biến thái, cút đi, đừng động vào người tao , chồng tao đang trên đường đến đây, sẽ không để yên cho tụi mày đâu.
-- Oh , tụi anh cũng sợ lắm cơ, nhưng cô em ngon thế này , không chén thì phí của trời lắm.
Lời tên kia vừa dứt , tôi có thể nghe được những tiếng bước chân càng ngày càng gần về phía tôi, theo phản xạ tôi quay đầu bỏ chạy , mặt kệ cho không gian tối tắm , mặc kệ cho phía trước như thế nào, tôi chỉ biết chạy và chạy, chỉ mong có thể thoát được khỏi 2 tên kia trong người mang đầy Dụς ∀ọηg. Nhưng với một đứa con gái như tôi , trong mình còn đang mang thai làm sao có thể chạy thoát khỏi hai con người to lớn kia, một tên nào đó đã đuổi kịp , cầm mạnh lấy tay tôi, kéo về phía hắn , giữ chặt tôi lại , đẩy mạnh tôi xuống sàn nhà lạnh lẽo kia, nằm đè lên người , còn tên kia thì đưa hai tay tôi lên đỉnh đầu mà giữ chặt , tôi chỉ cố sức vùng vẫy , kêu la , khóc lóc thảm thiết mà van xin .
-- Tôi đang có thai , xin mấy anh hãy tha cho tôi... nghĩ tình đứa bé mà thả tôi ra .... làm ơn tha cho tôi.
Tên đang giữ tay tôi nói với tên còn lại .
-- Giải quyết nhanh đi, không giỡn nữa, nhanh gọn lẹ.
-- Ok , nãy giờ tao cũng vã lắm đây
-- Mày làm nhanh đi rồi đến tao, chịu đéo nỗi nữa rồi.
Nghe hai tên kia nói chuyện, cả người tôi run bần bật, tim muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, mồ hôi mô kê lẫn cùng với nước mắt, chảy xuống nơi khóe miệng , một mùi vị mặn đắng thấm dần vào đầu lưỡi, tôi hoảng loạn ra sức vùng vẫy, giàn giụa , kêu la .
-- Có ai không cứu tôi...làm ơn cứu tôi....
....
-- Buông tao ra ...mấy thằng khốn... con tao có chuyện gì có ૮ɦếƭ tao cũng không tha cho tụi mày... buông ra... .
-- Mày bịt mồm nó lại, kêu la làm mất hết cả hứng.
Tên kia vẻ mặt hớn hở , tỏ ý đồng tình, đưa tay lên bịt kít miệng tôi lại , cũng vừa lúc tên đang đè trên người , đưa tay lên cởi từng cúc áo trên người tôi , tôi chỉ biết ú ớ trong miệng, giãy giũa hết sức có thể , dù chỉ là một tia hy vọng momg manh, nhưng với sức của một đứa con gái đang mang thai thì làm sao có thể chống chọi với hai tên quỷ đói kia, kiệt sức, thật sự lúc này tôi đã không còn sức mà phản kháng ,đành thả lỏng người mặc cho số phận, tôi nằm đấy nhìn trăn trăn lên trần nhà, hai hàng nước mắt cứ thế vô thức chảy dài hai hai bên thái dương, lúc này tôi chỉ nghĩ đến Lâm và đứa con trong bụng chưa thành hình hài của tôi, tim tôi đau nhói như có hàng trăm hàng ngàn mũi tên xuyên thấu, thà tôi cắn lưỡi ૮ɦếƭ còn hơn phải chịu cảnh ghê tợm này , " Lâm em xin lỗi , nếu có kiếp sau em vẫn muốn làm vợ của anh" .
-- Mẹ kiếp, bọn mày đang làm gì vợ tao vậy hả.
Sau tiếng nói đấy , là những tiếng đấm đá , túi bụi của Lâm vào người mấy bọn kia, lúc này tôi mới dùng hết sức còn lại cố mở to mắt ra nhìn , tên đang đè trên người tôi tay vẫn còn đang tháo dở những cúc áo cuối cùng , bắt buộc phải dừng lại , leo ra khỏi người tôi , quay người lại cùng với tên kia xông thẳng đến phía Lâm mà ra sức đấm đá, tôi cố ngồi dậy lếch vào một góc, đưa tay lên gài lại cúc áo rồi nhanh hướng cặp mắt về phía Lâm. Hai tên kia không biết vớ được ở đâu hai thanh cây sắt to dài, đang xông thẳng đến anh, còn anh chỉ một mình tay không đối đầu với bọn nó , tim tôi đập liên hồi, chỉ biết ngồi đấy bịt miệng khóc nức nở, chỉ cầu mong anh không xảy ra chuyện gì , nếu không làm sao tôi sống nỗi. Trong lúc tôi còn đang sợ hãi , lo lắng cho anh, tên kia nhanh như chớp giơ thanh sắt lên cao, xông thẳng vào người Lâm định bổ một phát vào đầu anh, nhanh như chớp Lâm nghiêng người né được , giữ cánh tay của tên kia trên không trung , bẻ gập một cái, cả thanh sắt vì thế mà rơi xuống, Lâm xoay người di chuyển đồng thời bẻ ngược cánh tay tên kia ra đằng sau giữ chặt , những hành động đó chỉ diễn ra nhanh chóng trong vài giây, nhìn thân thủ nhanh nhẹn của Lâm , cũng thừa biết anh là người giỏi võ , tôi thấy tên đó cố ra sức chống cự nhưng vẫn không thoát ra được vòng tay của anh. Tên còn lại , nhìn thấy đồng đội của mình bị khống chế, hắn ta cũng hoảng sợ , vứt lại thanh sắt mà cắm đầu bỏ chạy, sau khi trói tên kia cẩn thận , anh vội chạy đến ôm chầm lấy người tôi nói trong hốt hoảng.
-- An Nhiên em có bị thương chỗ nào không ?
Tôi cố gắng nhìn anh , giọng nói yếu ớt.
-- Em không sao, anh đến là tốt rồi...em....
Nói đến đây tôi dần mất đi ý thức, hình ảnh trước mắt tôi bỗng mờ dần , mờ dần , rồi tắt hẳn, chỉ còn nghe loáng thoáng giọng nói hốt hoảng của Lâm bên tai.
-- An Nhiên tỉnh lại đi em, đừng làm anh sợ mà em.
Lâm nhìn xuống phía dưới , ở đó có một dòng máu đỏ đang chảy dài xuống chân An Nhiên , Lâm hốt hoảng gọi lớn.
-- Tỉnh lại đi em, An Nhiên.....
...
-- An Nhiên đừng sợ , anh sẽ đưa em đến bệnh viện , sẽ không có chuyện gì đâu.
Lâm bể bổng An Nhiên lên nhanh chóng đưa đến bệnh viện, vừa bước vào cửa Lâm đã hét lớn lên.
-- Bác sĩ .....bác sĩ đâu ...làm ơn hãy cứu lấy vợ tôi.
Từ bên trong cac bác sĩ cùng vơi y tá ồ ạt chạy ra, nhanh chóng đưa An Nhiên vào phòng cấp cứu. Lâm anh ta mặt hớt hải định đi theo vào trong nhưng bác sĩ đã kịp ngăn lại.
-- Xin người nhà giữ bình tĩnh , ở ngoài này chờ .
Lâm trên trán đã lấm tấm mồ hôi, đây là lần đầu tiên Lâm mất bình tĩnh đến vậy , vội cầm lấy tay bác sĩ mà lắp bắp nói :
-- Bác sĩ ...vợ tôi đang mang thai... làm ơn hãy cứu lấy hai mẹ con cô ấy ....tôi xin ông
-- Anh yên tâm , chúng tôi sẽ cố gắng hết sức .
Nói rồi vị bác sĩ kia quay người đi vào trong, Lâm ở ngoài này hết đứng rồi lại ngồi, cứ thế đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, chiếc áo trắng tinh giờ đã thấm đầy máu đỏ, chỉ có vài tiếng đồng hồ mà nhìn gương lặt của Lâm có phần xuống sắc, Lâm ngồi xuống ngã ngữa người ra sau ghế, ở tận sâu trong khóe mắt ấy có vài giọt nước mắt đọng lại.
-- Anh Lâm chị dâu sao rồi ?
Tiếng Thục Uyên vang lên , Lâm ngồi thẳng dậy , đưa ánh mắt đã thấm mệt mỏi nhìn Thục Yên trả lời.
-- Bác sĩ còn đang cấp cứu ở bên trong.
Thục Uyên đi lại ghế bên cạnh ngồi xuống, ôm lấy Lâm mà an ủi .
-- Anh đừng lo lắng quá , chị dâu ở hiền ắt sẽ gặp lành, hai mẹ con chị ấy nhất định sẽ không sao.
Lâm dường như đã thấm mệt đẩy Thục Uyên ra , dựa lưng vào ghế, chỉ im lặng nhắm mắt không nói thêm gì. Một lát sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, Lâm vội đứng dậy chạy lại hỏi bác sĩ .
-- Bác sĩ, hai mẹ con cô ấy không sao chứ ?
-- Anh yên tâm , cô ấy đã qua cơn nguy kịch.
-- Còn đứa bé...
-- Đứa bé vẫn còn nhưng hiện tại thai đang yếu , cần phải ở lại viện để theo dõi và điều trị .
-- Vâng cảm ơn bác sĩ.
Thục Uyên đứng bên cạnh nghe không sót từ nào, vẻ mặt cô ta hình như không được vui.
Khi tôi tỉnh dậy , hình ảnh đầu tiên ập vào mắt là mảng trần nhà trắng xóa , cùng với mùi thuốc tây xông thẳng vào khoan mũi, cũng đủ làm cho tôi biết đây chính là bệnh viện, nhưng tại sao tôi lại ở đây, cố lục lại trí nhớ, theo phản xạ tôi đưa bàn tay đặt lên bụng mình , nước mắt tự nhiên chảy ra, con tôi còn hay đã mất.
Lúc này Lâm ở ngoài tay cầm hộp cháo đi vào , nhìn thấy An Nhiên đã tỉnh, nhanh chân chạy vào đặt hộp cháo trên bàn, ngồi xuống bên cạnh , nắm lấy tay , miêng không ngừng hỏi.
-- Em tỉnh rồi sao ?. Có thấy khó chịu ở đâu không.
Tôi lắc đầu , hớt hải nhìn anh hỏi
-- Con chúng ta vẫn còn đúng không anh ?
-- Em yên tâm , đứa bé vẫn còn, chỉ cần em nghỉ ngơi cho tốt , vài ngày sau có thể về nhà.
Nghe Lâm nói mà lòng tôi nhẹ bẫng đi, một sự vui mừng khó mà tả thành lời, nước mắt không biết chảy dài từ khi nào, những giọt nước mắt chưa đựng hạnh phúc khi con vẫn còn ở bên mẹ.
-- Em đừng khóc, mọi chuyện đã qua hết rồi, anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho hai mẹ con.
Tôi đưa tay lên vội quẹt nhanh những giọt nước mắt kia, nhìn anh an ủi.
-- Anh có lỗi gì đâu, đừng tự trách mình , đáng trách là trách kẻ đã ra tay với em.
Nghe tôi nhắc đến , vẻ mặt Lâm đùng đùng sát khí, ánh mắt như phát ra tia lửa muốn thêu cháy tất cả mọi vật ở xung quanh, tôi nhìn cũng thấy giật mình, anh quay sang nhìn tôi liền thu lại vẻ mặt kia, niềm nở nói.
-- Em đừng bận tâm đến việc đó nhất định anh sẽ điều tra ra, em đói chưa , anh lấy cháo cho em ăn nha.
Trải qua sự việc này , tôi mới biết được anh quan trọng với tôi như thế nào, lúc đó nhìn thấy anh một mình đương đầu với hai tên kia tôi lo sợ đến ૮ɦếƭ , nếu như khi đó anh xảy ra chuyện gì chắc tôi cũng không sống nỗi, cho nên ở bên nhau được ngày nào tôi cần phải trân trọng ngày đó, nhìn anh giọng nói đầy nũng nịu.
-- Em muốn anh bón cho em ăn cơ.
Anh khẽ cười, nụ cười chứa đựng cả tình yêu to lớn anh dành cho tôi.
-- Được, vợ anh là nhất
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc