Chồng Tôi Là Gay - Chương 20

Tác giả: Vân Thi

Nằm suy nghĩ lung tung rồi không biết tôi đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ đến khi cảm nhận được dưới bàn chân lạnh lạnh giống như vừa có ai bôi cái gì lên đó, tôi mới giật mình co chân lại, ngồi bật dậy hoảng hốt khua tay múa chân loạn xạ.
-- Là anh...
Khi nghe được giọng nói của Lâm bên tai tôi mới chịu dừng lại, đưa tay lên dụi dụi hai bên mắt, mở rõ to nhìn lại lần nữa , xác định đúng là anh tôi mới phở phù một cái .
-- Anh làm gì vậy , dọa ૮ɦếƭ em rồi
-- Em mà biết sợ thì đã không lén đi với người khác.
Tôi định giơ chân lên đạp nhẹ vào người anh một cái , tôi lén lút khi nào chỉ là do anh suy nghĩ lung tung thôi, nhưng chưa kịp làm gì đã bị bàn tay anh giữ lại.
-- Ngồi yên , đang thoa thuốc.
Nghe anh nói tôi mới cảm giác bàn chân mình có cái gì đó lạnh lạnh đang dính vào , tôi nhìn xuống thì mới biết nãy giờ anh đang ngồi thoa kem trị bỏng cho tôi, đúng thật là, đang trong lúc cãi nhau thế này mà anh vẫn không ngừng quan tâm tôi, thế này làm sao tôi không động lòng cho được, chỉ biết ngồi cười tủm tỉm nhìn anh di chuyển những đầu ngón tay xoa xoa cho tan chỗ kem kia ra.
-- Lúc nãy là anh đi mua thuốc cho em đấy à.
Anh vẫn cuối người chăm chú thoa thuốc cho tôi.
-- Thế em nghĩ anh đi đâu.
Không hiểu sao nhìn Lâm lúc này cảm thấy dễ thương gì đâu, tôi buông ra lời trêu đùa anh.
-- Ai biết được, có khi anh đi kiếm em nào cũng hay.
-- Tôi còn chưa bỏ qua cho e đâu.
Không hiểu sao lúc này tôi lại nhớ đến những lời con Thư nói khi nãy, rõ ràng khi ở gần bên anh , nhất là ở cự ly gần như thế này, nhìn gương mặt đẹp trai hết phần thiên hạ của Lâm , tôi chỉ muốn hôn lên đó
một cái , nhưng tiếc thay tôi chưa đủ can đảm để chủ động làm điều đó. Nhưng rồi tại thời điểm này , thời gian này , không biết tôi lấy đâu ra sự can đảm mà chồm người qua hôn chụt vào môi anh rồi nhanh chóng quay mặt đi, không khác gì một kẻ trộm đang làm việc xấu sợ người khác phát hiện, thi thoảng tôi có lén liếc nhìn xem biểu cảm Lâm như thế nào, anh vẫn vẻ mặt ấy không thay đổi sắc thái , có khi nào nụ hôn đấy không đủ đô. Ngồi do dự một lát , tôi cố hít lấy một hơn thật sâu , lấy hết dũng khí, quay sang ôm lấy người anh mà đè mạnh xuống giường, đem cả cơ thể của tôi đè lên người Lâm , động tác quá nhanh , anh không kịp phản ứng gì, chỉ biết nằm im đấy mà trố mắt ra nhìn tôi quá đỗi ngạc nhiên, tôi được nước lấn tới, đưa cả bàn tay đặt lên иgự¢ anh ✓út ve, trêu ghệu, cố gắng ngọt ngào nhất có thể.
-- Không bỏ qua thì anh định làm gì em ?
Dường như anh đang thử thách tôi, vẫn cứ im lặng như vậy , nằm yên cau mày , thật sự lần này tôi muốn leo xuống bay ra khỏi người anh , chứ cũng xấu hổ lắm rồi, tôi đã làm đến nước đó mà mặt anh vẫn không có biểu cảm gì , vừa giơ chân trái lên định leo xuống, bất ngờ bị anh lật mạnh người lại, cả tấm lưng tôi đập xuống giường , tiếp đó là giọng nói của Lâm thì thầm bên tai.
-- Bỏ cuộc sớm vậy sao ? Anh cứ tưởng em còn làm gì ghê gớm lắm.
Thì rà nãy giờ là anh đang kìm chế bản thân xem tôi định làm gì tiếp theo, quả thật đúng chất là dân kinh doanh , làm gì cũng nhạy bén, từ khi tôi mới bắt đầu anh đã đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, về mảng này thì tôi thật sự thua anh.
-- Thôi em chịu thua rồi đấy, anh leo xuống đi, nặng ૮ɦếƭ em rồi.
Lâm từ từ leo ra khỏi cơ thể tôi , nằm sang bên cạnh , nhẹ nhàng quay người tôi lại mà ôm vào lòng, vẫn là mùi hương bạc hà quen thuộc ấy, tôi cố hít hà ngửi lấy, dường như tôi đã nghiện cái mùi nàty và nghiện luôn hơi thở của anh, người xưa nói thật không sai tí nào , vợ chồng thì quen hơi , mỗi khi được anh ôm vào lòng là y như rằng đêm đó tôi ngủ rất ngon. Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
-- An Nhiên này.
-- Vâng em nghe.
Nằm trong lòng иgự¢ của Lâm tôi nghe được tiếng thở dài của anh.
-- Chuyện vừa rồi em có thể đừng để lặp lại lần nào nữa được không ?
-- Anh vẫn là không tin em ?
Anh đưa những ngón tay thon dài lên vuốt mái tóc đen dài của tôi.
-- Anh tin em , nhưng dù sao anh vẫn là đàn ông, sự thật có như thế nào , khi nhìn thấy cảnh đó con tim anh vẫn thấy nhói đau. Em hiểu chứ An Nhiên.
Bàn tay tôi đang vuốt vuốt tấm lưng rắn chắc của anh cũng chợt khựng lại vì câu nói ấy, ngẩng mặt đưa cặp mắt chứa đựng cả tâm can của tôi trong đấy nhìn anh.
-- Lâm , dù sao Phong là người đã giúp đỡ mẹ con e trong lúc khó khăn , nếu như ngày đó không có anh ấy cho đi nhờ xe thì không biết Bin sẽ gặp chuyện gì , cho nên đối với Phong đó là lòng biết ơn , sự cảm kích , ngoài ra còn là một người bạn , em không thể phũ phàng như không quen biết người đã từng giúp đỡ mình được. Còn về chúng ta, tuy khoảng thời gian ở bên nhau không dài như những cặp đôi khác, nhưng mỗi khi anh vui em cũng vui, anh buồn lòng em đau, xa anh một ngày nỗi nhớ nhung không tả xiếc, anh có thể trả lời cho em biết đó có phải là yêu không vậy Lâm.
Lời tôi vừa dứt cũng là lúc Lâm đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy , tôi cảm nhận được nụ hôn ấy chứa đựng cả tình yêu thương lẫn sự chiếm hữu của anh dành cho tôi. Mặc dù anh không nói nhưng tôi có thể hiểu được anh đã thật lòng tin tưởng ở tôi, đó là yếu tố quan trọng không thể thiếu trong tình yêu, Lâm vẫn mải mê ngậm đôi môi của tôi mà cắn ʍúŧ, cho đến khi tôi cảm nhận được dường như anh đang hút hết tất cả mật ngọt trong khoan miệng của tôi , khi đó mới chịu rời đôi môi kia , nhìn tôi với ánh mắt ấm áp.
-- An Nhiên tôi yêu em.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói yêu tôi, Ⱡồ₦g иgự¢ cứ đập liên hồi, mặc dù trước đây Hùng cũng đã từng nói lời yêu nhưng lúc đó cảm xúc không dâng trào như bây giờ, còn đối với Lâm , có lẽ vì sự chân thành của anh dành cho tôi quá lớn. Khi tôi còn đang chìm đắm trong lời nói ấy, giọng anh vẫn tiếp tục vang lên bên tai.
-- Mình có con nhé , được không em.
Lời đề nghị của anh khiến tôi có chút sững sờ, không phải là tôi không muốn sinh con cho anh nhưng qua chuyện của Bin vừa rồi tôi cảm thấy sợ , tôi im lặng không trả lời lại anh hay nói đúng hơn trong trong lòng tôi cũng đang phân vân , có lẽ anh nhìn cũng đoán được nên không ép buộc gì tôi, chỉ ân cần nói.
-- Em chưa sẵn sàng thì anh đợi vậy.
Tôi thấy được sự hụt hẫng trong anh nhưng không biết phải làm sao, chính tôi cũng đang rất bối rối.
Qua ngày hôm sau là lễ mừng thọ bà của Lâm , tối đó tôi cùng anh đi đến nhà họ Trịnh , và dĩ nhiễn Thục Uyên cũng đi cùng xe với chúng tôi, ngồi trước lâu lâu liếc nhìn lên kính chiếu hậu tôi có thể thấy được vẻ mặt khó chịu của cô ta, thật sự tôi không hiểu được tại sao cô ấy lại đố kỵ đến vậy , dù sao bọn họ vẫn là anh em, đáng lẽ em gái nhìn thấy anh trai mình hạnh phúc thì phải vui mừng mới đúng, đằng này tôi cảm giác Thục Uyên cố tình chia rẽ chúng tôi, thế là thế nào. Tôi suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, thôi kệ , chắc tính em ấy còn con nít nên suy nghĩ chưa được đúng đắn.
Đến nơi Lâm quàng tay tôi đi vào bên trong , Thục Uyên đi theo phía sau, vừa bước vào đã thấy Phong đứng đấy hướng ánh mắt về phía tôi, lúc ấy tôi chỉ gật đầu nhẹ thay cho lời chào hỏi, từ đằng sau có tiếng người phụ nữ vang lên :
-- Vợ chồng cậu cả đến rồi đấy à, tôi cứ tưởng lại không đến chứ.
-- Từ bao giờ việc đi ở của tôi khiến bà quan tâm đến vậy ?
Tôi không biết mối quan hệ của bọn họ là gì, nhìn cặp mắt ai cũng muốn nảy lửa, người phụ nữ kia không đáp lại , chỉ quay sang nhìn tôi hỏi.
-- Cô là An Nhiên .
Tôi lịch sự đáp lại.
-- Dạ vâng con là An Nhiên.
Bà ta không trả lời lại tôi chỉ hỏi đúng một câu rồi quay sang nhìn Phong, còn Phong từ đầu đến giờ chỉ nhìn tôi, tôi thấy bà ấy gương mặt hậm hực đi đến nắm lấy tay Phong kéo đi.
-- Mày nhìn đủ chưa con, đi thôi bà nội đang chờ.
Nghe cách xưng hô tôi cũng đoán được bà ấy là mẹ của Phong , và cũng là mẹ kế của Lâm , chả trách bọn họ không ưa gì nhau. Một lát sau chúng tôi cũng đi đến bàn tiệc , bà nội vừa thấy đã mừng rỡ tươi cười.
-- Cháu trai , cháu dâu ta đến rồi sao, hai đứa mau lại đây ngồi xuống, thức ăn nguội cả rồi.
Cả tôi và Lâm cùng đồng thanh
-- Vâng.
Ngồi xuống việc đâu tiên là tôi liếc nhìn xung quanh bàn tiệc, chỉ có Phong là tôi quen biết còn lại toàn xa lạ , vừa có ý định thu ánh nhìn lại thì chợt nhìn thấy ở góc cuối bàn phía bên kia cũng đang có ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm, mặc dù thứ ánh sáng của đèn trang trí không đủ sáng nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đó là ai, Kiều tại sao cô ta có mặt ở đây, để chắc chắn là tôi không nhìn nhầm , cố nhìn rõ thêm lần nữa , lần này đúng thật sự là ả tả, đang nhìn tôi cười khuẩy.
-- Em ăn đi, nhìn gì vậy.
Nghe tiếng Lâm tôi vội thu ánh nhìn lại, nhìn xuống chén cơm , đã thấy đầy ấp thức ăn từ bao giờ, trong đó có món cá tôi rất thích, gắp một miếng cá định đưa vào miệng không hiểu sao tôi có cảm giác buồn nôn, cảm tưởng như mọi thức ăn từ sáng đến giờ dâng lên đến tận cổ, muốn trào ra bên ngoài, không chịu được nữa , tôi bịt miệng đứng bật dậy chạy ra phía ngoài kia liên tục nôn ọe, nôn đến nỗi xanh cả mặt mày, tôi cố đưa tay vuốt vuốt иgự¢ mong có thể đỡ một chút nhưng vẫn không có hiệu quả, lúc này tôi nghe giọng của Lâm bên tai , cùng với những cái vỗ lưng.
-- Em sao vậy An Nhiên ?
Tôi cố gắng nuốt những thứ còn lợn cợn nơi cổ họng , nói tiếng được tiếng mất.
-- Em...không ...sao.
Một lát sau , cơn buồn nôn cũng qua đi, tôi mới có thể đứng dậy , nhìn thấy mặt mày tái xanh của tôi , Lâm lo lắng hỏi.
-- Sao tự nhiên lại nôn thế này, hay anh đưa em đi viện nhé
Tôi cố đưa cánh tay không còn sức lực lên khua khua mà nói :
-- Không cần đâu , chắc bụng em nó yếu , mình vào lại thôi không mọi người lại lo.
Thấy tôi đã đỡ Lâm dìu tôi đi vào trong , vừa ngồi xuống đã có bao nhiêu ánh mắt đang tò mò nhìn vào tôi, lúc này giọng bà cất lên.
-- Con sao vậy An Nhiên, không khỏe chỗ nào ?
-- Dạ con không sao, chắc lúc trưa con ăn linh tinh nên bị đau bụng thôi bà.
Bà nhìn tôi một lúc rồi cũng lên tiếng.
-- Ta lại không nghĩ thế, nhìn con rất giống với người đang mang thai.
Nghe hai từ " mang thai " , tôi đang uống dở ngụm nước trong miệng tí nữa cũng phun ra , ho sặc sụa , làm sao tôi có thể mang thai được , khi tối Lâm mới nhắc đến việc muốn có con , không linh đến như vậy chứ, mà hình như tháng này tôi chưa thấy gì ghẻ đến thăm , không lẽ ..., chắc không đâu, cũng có khi tôi bị trễ vài ngày thôi. Mọi người ai cũng nhìn, tôi thấy đỏ cả mặt , nhăn nhó trả lời
-- Dạ không phải đâu ạ, dạ dày con có vấn đề chút thôi.
Bà nội : Con không kinh nghiệm bằng ta đâu, từ khi mới bước vào ta thấy con có gì đó khác lạ rồi.
Không đợi cho tôi giải thích , bà quay sang nói với dì Châu.
-- Mau cho người đưa bác sĩ Tâm đến đây, ta cần phải kiểm tra, nhanh lên.
-- Vâng , thưa bà chủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc