Chồng Tôi Là Gay - Chương 16

Tác giả: Vân Thi

Đến bệnh viện Thục Uyên được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu , tôi và Lâm ở ngoài hành lang ngồi chờ, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cơn đau tim của cô ấy tái phát nên có hơi hoảng sợ , còn Lâm dường như việc này đối với anh đã quá quen nên trên mặt dù có hiện lên sự lo lắng nhưng anh vẫn đủ bình tĩnh để xử lý tình huống. Một lát sau bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, tôi và Lâm cả hai cùng chạy lại hỏi ríu rít :
-- Bác sĩ , em gái tôi như thế nào rồi .
-- Người nhà yên tâm cô ấy đã qua cơn nguy kịch , anh nên chú ý đừng để cô ấy bị kích động sẽ không tốt cho tim.
-- Vâng cảm ơn bác sĩ
Nghe được câu trả lời của bác sĩ tôi cảm thấy nhẹ cả người , cũng may cô ấy không xảy ra việc gì . Một lát sau Thục Uyên cũng được đưa lên phòng yêu cầu , nhìn thấy em ấy nằm mê man tôi có chút xót thương , với một cô gái sức khỏa yếu đuối như thế này chỉ cần chậm trễ một tí nữa thôi cũng đủ để rơi vào tay thần ૮ɦếƭ, bây giờ tôi mới có thể hiểu được tại sao Lâm lại chiều chuộng em ấy như vậy.
-- Em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe mình anh ở lại được rồi.
Tôi quay sang nhìn anh gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi .
-- Mình anh ở lại có ổn không hay e ở lại cùng với anh.
Anh nhẹ nhàng đưa tay vén những cọng tóc đang xõa trước mặt tôi ra sau vành tai , ánh mắt âu yếm nhìn tôi.
-- Ở đây không có chỗ ngủ đâu , em về nhà nằm cho thoải mái , hơn nữa Bin dậy không thấy em thằng bé sẽ khóc.
Nghe anh nhắc đến Bin tôi cũng đồng ý để anh ở lại mà ra về , trước khi rời đi tôi cũng dặn dò anh.
-- Anh tranh thủ chợp mắt một tí cho khỏe, sáng mai em nấu cháo mang vào cho Thục Uyên.
Lâm ôm lấy tôi vào lòng thủ thỉ bên tai .
-- Cảm ơn em , tối nay không được ôm em ngủ chắc nhớ lắm đây.
Từng câu từng chữ anh nói ra tôi nghe mà ấm lòng , vòng tay qua ôm lấy thân hình to lớn của anh.
-- Để ít hôm nữa về em bù lại cho anh nha , giờ em phải về rồi không Bin lại trông
-- Để anh ra cổng bắt taxi cho em
-- Thôi em có phải con nít đâu , anh ở đây với Thục Uyên em ra vẫy là có xe ngay thôi.
-- Vậy em đi cẩn thận , khi vào về đến nhà nhớ điện thoại báo cho anh an tâm.
-- Em biết rồi , em về đây.
Ra đến cửa phòng tôi quay lại nhìn anh thêm một lát nữa rồi mới rời hẳn đi ra cổng bắt 1 chiếc taxi , khi về đến nhà tôi thay quần áo xong xuôi rồi sang phòng con , nhìn thấy Bin đang yên giấc tôi cũng an tâm mà về phòng mình ngã lưng xuống giường nhắm mắt lại , nằm được một lát tiếng chuông tin nhắn đến nhìn vào màn hình là số của Lâm , thôi ૮ɦếƭ tôi quên chưa điện thoại báo cho anh biết tôi đã về đến nhà , vội mở ra đã thấy dòng tin nhắn :" Em về đến nhà chưa ? ", chỉ là dòng tin nhắn bình thường nhưng tôi cảm thấy vui sướng lạ kỳ , anh lúc nào cũng quan tâm đến tôi như vậy. Tôi vội đưa những đầu ngón tay lên gõ " Em về đến nơi rồi , đang chuẩn bị đi ngủ , anh cũng tranh thủ chớp mắt một tí nha" rồi bấm gửi , nửa phút sao tin nhắn anh đến kèm theo dòng chữ:" Nhớ em không ngủ được, em ngủ đi đừng thức khuya quá không tốt cho sức khỏe , em ngủ ngon " . Tôi chỉ bấm gửi lại hình trái tim chứa đựng cả tâm can của tôi trong đấy cho anh , vứt điện thoại sang một bên , tôi bước xuống giường đi lại phía cửa sổ , dựa lưng vào nhìn xa xăm , trời đã về đêm , thứ ánh sáng của bóng đèn đường mờ mờ , lúc sáng lúc tối cũng làm tâm trạng tôi thêm buồn , ngày mà tôi ký vào tờ giấy ly hôn ngỡ tưởng trái tim đã khép lại , cuộc đời tôi cũng không còn dám mơ mộng gì ngoài việc kiếm thật nhiều tiền để có thể đón Bin về bên mình , dòng đời sổ đẩy như thế nào lại để tôi gặp Lâm , anh đã một lần nữa sưởi ấm trái tim của tôi và điều khó tin hơn là tôi lại dễ dàng đón nhận tình cảm của anh như vậy . Người ta thường nói cái gì nhanh quá cũng khó mà bền lâu, tôi và Lâm đến với nhau trong chóng vánh liệu rằng tình cảm anh dành cho tôi đã được gọi là tình yêu hay chỉ là cảm giác nhất thời , đó cũng là vấn đề tôi đang đắn đo.
Sáng ngày mai tôi dậy sớm , dì Năm đã hầm cháo xong từ khi nào, sau khi cho Bin ăn xong tôi cũng bắt xe đến bệnh viện, nhưng khi vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng của Thục Uyên bên trong.
Thục Uyên : Anh đừng bỏ em một mình , em chỉ còn mỗi anh là người thân.
-- Nào ngoan nằm xuống nghỉ ngơi , em là em gái anh sao có thể bỏ em một mình.
-- Anh hứa đi.
-- Rồi anh hứa được chưa, giờ nằm xuống nghỉ ngơi một lát nữa chị An Nhiên sẽ mang cháo vào cho em.
Thục Uyên vừa nằm xuống khi nghe Lâm nhăcd đến An Nhiên cô ta giả vờ ngồi bật dậy nét mặt cố làm ra vẻ hoảng sợ.
-- Anh đừng cho chị ấy vào đây , em sợ lắm
Lâm hơi ngạc nhiên trước thái độ của em gái mình.
-- Em sao vậy Thục Uyên ?
Thục Uyên giả vờ ôm chầm lấy Anh mà nói trong tiếng nấc.
-- Hình như....chị ...chị ấy không thích em
-- Em nhạy cảm quá rồi hôm qua An Nhiên rất lo lắng cho em đấy.
Nghe Lâm nói đỡ cho An Nhiên , cô ta càng ôm chặt lấy hắn ta hơn, càng cố làm ra vẻ hoảng loạn .
-- Không phải đâu thật sự chị ấy không thích em , hôm qua em chỉ vào phòng tìm anh nhưng không thấy , định quay ra thì vừa gặp chị ấy đi vào , chưa hỏi đầu đuôi như thế nào chị ấy đã tát em một cái rồi nói em đừng tự tiện vào phòng của anh , còn bảo em đừng suốt ngày cứ đeo bám anh như vậy , không những thế chị ấy còn muốn đuổi em ra khỏi nhà nữa. Em thật sự rất sợ.
Tôi đứng ở ngoài này nghe không sót một từ , tôi chỉ biết đứng im mà há hóc mồm ngạc nhiên, tại sao cô ta có thể bịa ra những việc như vậy chứ , tôi tát cô ta khi nào , đuổi ra khỏi nhà khi nào , tôi có nói sao ? Trời ơi chắc tôi tức điên lên mất , hôm qua tôi còn lo lắng cho cô ta bao nhiêu , bỏ cả Bin ở nhà để chạy theo vậy mà bây giờ lại đâm sau lưng tôi một phát như vậy. Nếu có không ưa gì tôi thì cứ nói thẳng tại sao phải giả vờ lên cơn đau tim để mọi người phải lo lắng , mà tôi cũng nhớ có làm gì phật lòng đâu mà Thục Uyên cô ấy ghét tôi đến vậy hay còn một nguyên nhân nào đấy mà tôi không biết. Vì đứng ở ngoài này nên không nhìn được biểu cảm trên gương mặt của Lâm chỉ thấy anh đẩy Thục Uyên ra nhẹ nhàng đỡ cô ấy nằm xuống giường.
Lâm : Em mới tỉnh lại đầu óc chưa được tỉnh tảo , em chợp mắt ngủ một lát sẽ thấy trong người khỏe hơn.
Thục Uyên cảm giác dường như Lâm không tin lời mình nói, vội nắm chặt hai bàn tay của anh khẳng định lại một lần nữa :
-- Em nói là sự thật , anh phải tin em .
-- Rồi rồi anh tin , em ngủ đi.
Khi không còn nghe tiếng động gì ở bên trong tôi cũng hít lấy một hơn mà giả vờ8 như chưa nghe thấy gì đẩy cửa đi vào , mặt vẫn tỏ ra bình thường nhìn cô ta.
-- Em tỉnh rồi sao ? Hôm qua làm chị một phen hết hồn.
Cô ta giả vờ nói trong sự yếu ớt.
-- Vâng em xin lỗi chị dâu.
Lúc này Lâm đi lại gần tôi ghé sát vào tai thì thầm :
-- Tối qua không có anh bé con có ngủ được không vậy ?
Hai từ " bé con " phát ra từ miệng Lâm làm tôi bối rối mà tí nữa đổ cả cháo ra ngoài tô, đã một đời chồng và 1 đứa con ấy mà anh lại xưng hô sến sẩm như vậy , anh cũng biết cách lấy lòng tôi lắm cơ, tôi cười mỉm trêu lại anh.
-- Không có anh giường càng rộng ngủ càng thích hơn.
-- Vậy lần sau anh không ôm cho ngủ thì đừng nằm đấy mà khóc đấy nhé .
Tôi quay sang nhìn anh bĩu môi .
-- Xì , ai thèm.
Anh đưa tay cú nhẹ vào trán tôi
-- Để rồi xem không biết ai sẽ năn nỉ.
Đứng đây cãi tay đôi với anh chắc phải đến sáng nên tôi không đôi co với anh nữa , tôi đẩy nhẹ người anh ra phía đằng kia mà đi vào phòng vệ sinh rửa tay, khi vừa bước ra đã thấy Lâm đang đút cháo cho Thục Uyên ăn , tôi đi lại cầm lấy tô cháo từ tay anh nói :
-- Anh về tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho khỏe , em ở lại đây với Thục Uyên , cả đêm qua anh đã không ngủ rồi.
-- Uk, vậy cũng được , anh về tắm rửa rồi đến công ty luôn , em cho Thục Uyên ăn cháo giúp anh.
-- Anh cứ yên tâm em sẽ chăm sóc cho cô ấy.
Nói rồi anh cũng rời đi , nhưng ra đến cửa không biết vì lý do gì mà quay người đi vào trong lại , tôi thắn mắc nên hỏi :
-- Anh quên gì sao ?
Lời tôi vừa dứt thì bất ngờ anh đi đến hôn chụt vào một bên má tôi, vì có hơi ngại nên đưa tay lên ôm lấy má , giọng điệu xấu hổ
-- Cái anh này ngại ૮ɦếƭ đi được .
-- Anh hôn vợ anh chứ vợ ai đâu mà phải ngại ngùng, đã thích mà còn mắc cỡ.
Thật sự tôi không nói lại anh nên chỉ biết đứng dây mà đẩy đẩy người anh đi ra ngoài .
-- Thôi anh đi về đi đứng đây hồi không biết anh còn làm trò gì nữa.
Trước khi đi anh còn không quên hôn vào bên má còn lại, tôi chỉ biết xấu hổ mà đưa hai tay ôm lấy mặt , phải nhìn anh đi khuất rồi mới quay trở lại phòng , vừa bước vào đã thấy ánh mắt sắc bén của Thục Uyên đang nhìn chằm chằm tôi, tôi không hiểu được ánh nhìn như có tia lửa ấy là xuất phát từ lòng đố kỵ của một người em gái vì có thêm sự xuất hiện của chị dâu mà bị san sẻ tình thương từ anh trai mình , hay ánh mắt ấy còn ẩn chứa một tâm tư khác. Thật sự tôi không dám nghĩ đến trường hợp thứ hai vì nó quá đáng sợ , em gái sao lại có tâm tình với anh trai mình , nên có lẽ Thục Uyên đang đố kỵ với tôi , cô ấy nghĩ vì tôi mà Lâm không còn quan tâm đến cô ấy như trước, điều đó thì tôi có thể hiểu và cảm thông nhưng không vì thế mà có thể bịa ra những việc như vừa rồi, đó là điều tôi không thể nào chấp nhận được .
Tại nhà họ Trịnh, Kiều cô ta còn đang ngủ giường , mẹ Phong mở cửa đi vào phát lên ௱ôЛƓ ả ta một cái rõ đau. Kiều cô ta bật người dậy la lớn lên :
-- Á..dì làm gì vậy ? Không thấy con đang ngủ sao.
-- Mày biết mấy giờ rồi không còn nằm đây , suốt ngày hết ăn rồi lại ngủ sắp thành con heo rồi đấy, mày không biết chán hả Kiều.
Kiều cô ta còn đang ngáy ngủ.
-- Thế gì bảo con phải làm gì bây giờ ?
-- Sao mày không thử đi xin việc làm cho tay chân nó hoạt động bớt.
-- Ngoài nghề làm gái ra con chả biết làm gì .
-- Mày nói thế mà nghe được hả Kiều, có biết bao việc ở ngoài kia sao mày không thử đi xin đi.
Kiều cô ta suy nghĩ trong giây lát vẻ mặt trở nên hớn hở nhìn mẹ Phong.
-- Dì nói thì dễ sao gì không thử nói với dượng cho con vào công ty của ông ấy làm việc.
-- Mày không có bằng cấp thì làm gì được trong đó.
-- Thì con làm vệ sịnh , dọn dẹp cũng được , dì nói giúp cho con một lời chắc ông ấy sẽ chấp nhận, nha dì.
Mẹ Phong bà ta suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý.
-- Được rồi , để dì nói chuyện với lão già đấy thử, nhưng tuyệt đối cấm gây chuyện nghe chưa.
Kiều vui mừng ra mặt khi mẹ Phong nhận lời.
-- Dì yên tâm con nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.
-- Biết thế thì tốt , lo dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.
-- Con biết rồi , thương dì nhất.
Khi mẹ Phong bước ra khỏi phòng , Kiều cô ta ngồi đấy cười thầm , lẩm bẩm một mình.
" Nhiên lần trước mày dám đánh tao, lần này mày xem tao dụ dỗ chồng thứ 2 của mày như thế nào ".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc