DỰ TIỆC
“Vũ Huyền! Vợ dậy ngay cho anh!!” – Anh vội vàng mở tấm rèm ra để đánh thức cô.
“Aish... Em ngủ tí nữa, mệt lắm!”
Cô kéo chăn kín đầu, quyết không ra ngoài, dù anh có lay người cô. Cái tính bướng bỉnh kia khiến anh mất kiên nhẫn. Anh dùng hết sức lực của mình bế cô lên cùng với chăn, cái con người tham ngủ kia vẫn lăn đớt ra mặc sự đời. Anh đặt cô xuống ghế ở cạnh chiếc rèm, rồi bế người cô vào phòng tắm. Anh khá vội cơ mà cô bướng quá, chả làm gì được nên anh đánh răng, rửa mặt cho cô. Vừa cởi cúc áo đầu tiên của bộ áo ngủ, cô giật bắn mình, gào thét:
“Tên kia!! Cútttt!”
“Hử? Tưởng được hưởng lợi ai ngờ...” – Anh chọc ngoáy. Anh chỉ giỏi trêu người khác thôi, anh biết thừa nếu ᴆụng đến áo cô thôi là tỉnh ngủ ngay tức thì.
“Đấm cho giờ! Xí!” – Cô hất cằm.
“Vợ định ở nhà một mình à!? Du thuyền thì sao?” – Anh khoanh tay, đứng vịn người vào cửa.
“Ớ? Quên mất!”
“Em thì quên nhiều thứ! Quên cả Kim Thiên Phong này!” – Anh bĩu môi, mặt rõ đanh đá.
“Thôi! Thôi! Ra em thay quần áo!” – Cô ủn anh ra ngoài.
Khoảng 15 phút sau, anh đang xem ti vi thấy tiếng mở cửa mà chú ý đến nơi đó. Cô đang diện cho mình bộ váy hồng ngà, khoác lên chiếc áo lông vũ màu trắng, chân đi đôi bốt cùng màu với áo khoác cao tới mắt cá chân. Anh cười nhẹ trước cách phối đồ của cô:
“Kín đáo! Tốt!”
“Bộ em hay mặc hở hang à?” – Cô chẹp miệng.
“Mùa hè thử xem em mặc như nào!” – Anh nhướn mày.
“Nóng! Ai chịu được!!”
“Đi thôi không muộn giờ!!” – Anh cầm tay cô, vội vàng kéo vào chiếc xe Lamborghini Veneno.
“Từ từ cái, em đeo kính áp tròng đã!!” – Cô vội tìm hộp đựng kính áp tròng trong túi xách, không quên đi theo anh.
“Lên xe rồi làm!!” – Anh bế cô lên xe, tài xế đi ngay tức khắc không chút đợi chờ.
Trên xe, người ầm ĩ nhất là cô. Hết mở nhạc rồi lại đến bầy đồ ăn, anh thì ngồi sau chung vui cùng. Chả hiểu nổi hai vợ chồng nhà này, đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn mà nghịch ngợm, chả khác nào đứa trẻ con.
Vợ chồng họ Kim đang trên đường đến bến Thượng Hải – nơi bắt đầu tiệc trên du thuyền. Những người được mời đến bữa tiệc này đều phải có vị trí cao như tháp Thượng Hải. Hiện nay, Kim Thị đang đứng đầu Trung Quốc với doanh thu cực khủng, hai người họ đang mở rộng trong mọi lĩnh vực. Khi họ đến bến Thượng Hải, cặp đôi này đã thu hút mọi ánh nhìn. Không ít những lời bàn tán về anh và cô, anh thì đã quen với việc này vì anh luôn phải tiếp xúc với không ít đối tác. Còn cô, cô vốn ghét đám đông, việc này khiến cô khó chịu rất nhiều. Anh thấy vậy nhanh tay kéo cô vào du thuyền, tìm phòng của họ. Vừa kéo nhau vào phòng, cô thở dài kêu ca:
“Bộ em làm gì mấy người kia à?”
“Quen dần đi!” – Anh xoa đầu cô.
“Biết thế khỏi làm Kim Phu nhân!!” – Cô bĩu môi hờn dỗi.
“Em nói lại, anh nghe không rõ!!” – Anh tiến gần, ép cô vào góc tường.
“Đ…Đâu có! Em bảo chúng ta ra tiếp mọi người!” – Cô tránh ánh mắt của anh.
Anh cười nhẹ, thả cô ra. Anh cầm tay cô, đặt lên tay mình, họ cùng nhau ra ngoài tiếp đối tác. Lần này, ai ai cũng tập trung nói chuyện nên đã vơi đi những lời bàn tán của những người trong giới thượng lưu. Cô bị anh kéo hết nơi này đến nơi kia, chỉ để chào hỏi đối tác. Đã thấy rõ bộ mặt chán nản của cô, anh huých nhẹ tay ra hiệu. Cô xin phép cậu con trai kia, lon ton chạy ra mấy chỗ có bánh ngọt. Thân hình bé nhỏ đang thoăn thoắt như cô bé, khác hẳn với lúc nói chuyện về công việc mà khiến cậu đối tác phì cười:
“Phì!! Cô gái đó đáng yêu thế!!”
“Ý gì? Tôi hủy hợp đồng đấy!!” – Anh lườm nhẹ nhưng vẫn có ý trêu đùa.
“Tôi thấy cậu chọn vợ không tồi thôi!!”
“À…Nuôi cô ấy khó lắm!!” – Anh cười nhắm tít mắt lại, Ⱡồ₦g иgự¢ thở ra chút tự hào.
“Thiên Phong!! Điền Tổng tìm anh!” – Cô chạy đến kéo vạt áo, hất mặt về phía Điền Cẩm Nam, là chồng sắp cưới của Tư Hạ.
“Lăng Tổng…Xin thứ lỗi!” – Anh cúi người thể hiện sự tôn trọng với đối phương. Vẫy tay, nở nụ cười đi tới chỗ Cẩm Nam và Tư Hạ, anh đập vai cậu bạn thường chơi game với mình, “Yo! Dạo này như nào?”
“Kim Thiên Phong!! Tôi đợi cậu mãi!” – Cẩm Nam khoác vai anh.
“Tí lên phòng tôi làm ván chứ bro?” – Anh nâng ly rượu ngũ ý cạn ly.
“Triển luôn!!”
“Kim Thiên Phong!! Tôi đợi cậu mãi!” – Cẩm Nam khoác vai anh.
“Tí lên phòng tôi làm ván chứ bro?” – Anh nâng ly rượu ngũ ý cạn ly.
“Triển luôn!!”
Cẩm Nam hiểu ý, cạn ly rồi uống hết ly rượu vang.
“Hạ Hạ, tẹo em với Vũ Tiểu thư đây qua phòng nhau ngủ nhé! Tối nay anh ngủ với Thiên Phong!!” – Điền Cẩm Nam và Vũ Huyền vốn không thân quen với nhau nên Điền Tổng chỉ xưng hô như vậy, thể hiện sự lịch sự trong giao tiếp.
“Vậy cậu tiếp người quen đi kìa! Người đằng kia có vẻ muốn trao đổi về công việc!” – Anh khoác vai nói nhỏ.
Khi Cẩm Nam và Tư Hạ rời đi, anh nhìn cô đang thu mình khép nép sau lưng anh, mặt rõ buồn; chắc vì Tư Hạ rời đi nên không có ai chơi. Anh cười phì rồi cúi người thì thầm to nhỏ với cô, giọng đầy nhí nhảnh:
“Này! Chán thì lên hát đi, anh đệm đàn cho!!”
“Ớ? T…thật á? Nhưng mà em ngại lắm!!” – Cô tròn mắt hỏi rồi lại cúi đầu lí nhí.
“Vợ anh không phải ngại!!” – Anh chỉ tay vào cây đàn piano màu trắng đang ở góc sân khấu rồi cầm lấy tay cô, kéo lên bên phải sân khấu. Anh kéo ghế cho cô ngồi.
Khi tiếng đàn cất lên đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, ai cũng bất ngờ đến lạ; một tổng tài bận bịu với công việc mà cũng có đam mê nghệ thuật. Hình ảnh người con trai đẹp như tạc tượng đang đắm chìm trong tiếng đàn. Khi giai điệu của bản tình ca vang lên, mỗi cái nhấn phím đàn là một tình yêu đầy màu sắc do chính bản thân anh tạo ra; gần như ai cũng đắm chìm trong những nốt nhạc đó. Giọng ca hòa quyện theo tiếng đàn du dương, người con gái trong bộ váy màu trắng ngà nhẹ người tựa vào chiếc đàn Piano mà say mê ca hát, cô đung đưa nhịp nhàng theo bản tình ca. Đẹp đôi ngỡ như viên ngọc trai dưới đại dương mà vẫn sáng chói. Tiếng đàn piano và giọng hát nhỏ dần, rồi tắt hẳn trong sự kinh ngạc và ngưỡng mộ của những con người bên dưới. Họ vỗ tay hoan nghênh tài năng của vợ chồng họ Kim. Anh đứng lên, chỉnh âu phục của mình, mỉm cười thích thú; cô thì đầy ngại ngùng mà mặt hơi ủng hồng, cầm lấy vạt áo của anh rồi lay người ra hiệu muốn về phòng. Anh cầm lấy tay cô, dùng giọng trầm ấm mà ngọt ngào của anh hỏi han:
“Có mệt không? Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi nhé?”
“A…à k…không sao đâu! Hạ Hạ với em cùng phòng mà, em đi tìm cô ấy!!” – Cô ấp úng trả lời, gỡ nhẹ tay anh ra, lùi bước về phía sau.
“Để anh đưa em đi tìm Viên Tư Hạ. Bước chân em không vững đâu!!” – Anh ngó nghiêng xung quanh rồi đưa tay ra cúi người rồi nháy mắt, “Vũ Tiểu thư… Không phiền chứ?”
“Nể tình Kim Tổng vậy…” – Cô cười xòa rồi đặt tay mình lên bàn tay to lớn kia.
Đi vòng quanh một hồi, anh và cô đã tìm được Tư Hạ. Cô chào tạm biệt anh và cùng Tư Hạ lên tầng tìm phòng; anh thì lên phòng Cẩm Nam, trên tay là máy điện thoại đã sạc đầy pin sẵn sàng để chơi game, cậu bạn của anh đang đợi anh ở trên phòng rồi. Anh gõ cửa phòng Cẩm Nam, người trong phòng kia mở cửa ra:
“Yo! Anh bạn đến muộn thế? Dành thời gian cho Kim Phu nhân quá ha!? Đến quên cả người bạn này!!”
“Cậu nhiều lời quá!!” – Anh cười ngại.
“Ngủ ngoài đó à? Vào đi!!”
“Haizzz…Tôi chưa dám xông vào phòng của cậu!” – Anh thở dài ngao ngán, bước chân vào phòng.
Đêm hôm đó, cả cái phòng đó chỉ toàn tiếng gào thét của mấy tên game thủ. Còn mấy cô gái bên kia thì thủ thỉ to nhỏ đủ thứ chuyện.