- Ông nội, cháu nhớ… Hình như từng nghe quản gia từng kể rằng ông khiến bà nội chửa ba cháu trước rồi mới cưới bà nội cháu thì phải? Như vậy, đúng là truyền thống rồi còn gì.
Diệp lão nghe đến đây thì có chút chột dạ. Quản gia đứng phía sau thì vội đưa tay che miệng cười.
- Thì… Ai chả có lúc sai lầm. Cháu muốn lấy ai thì ta có cấm cản sao?
- Không, cháu chỉ muốn nhắc nhở ông về chuyện “truyền thống” của nhà mình thôi.
Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Cứ phải làm cho con người ta có chửa trước đã rồi mới cưới sau. Quả nhiên, từ đời ông đến đời cháu vẫn không hề thay đổi.
Cầm Du bất lực lực quay sang nhìn Diệp Lục Bắc, chỉ thở dài một cái ngao ngán đến nỗi chẳng buồn muốn nói hắn.
Sau khi nói chuyện với người lớn xong, thấy Cầm Du có vẻ mệt mỏi nên Diệp Lục Bắc đã đưa cô lên phòng mình nghỉ ngơi. Có điều, cô không ngờ rằng bản thân lại có thể ᴆụng mặt của Lý Tiểu Mân kia. Nếu như Diệp Hải Lâm mà không ra ở riêng thì… Chắc chắn ngày nào cô cũng phải nhìn cái bản mặt khó ưa của cô ta.
Bất giác, Cầm Du thả mình xuống chiếc giường lớn. Vừa nằm xuống giường, đột nhiên cô la lên một tiếng. Diệp Lục Bắc tưởng chuyện gì, vội chạy đến thì thấy Cầm Du nhìn hắn bằng đôi mắt sáng trưng.
- Cái đệm này êm quá! Thật sự rất mềm mại luôn…
- Vậy mà em lại kêu lên. Khiến tôi còn tưởng em bị sao.
Dừng một lúc, Diệp Lục Bắc đi đến ngồi xuống bên cạnh Cầm Du khiến chiếc đệm hơi lún xuống.
- Thích nằm cái đệm này không?
- Có!
- Vậy mau chóng chuyến đến đây ở cùng tôi đi.
Biết ngay là cái con người này không hề đơn giản mà. Cầm Du bĩu môi, đẩy Diệp Lục Bắc ra xa. Đột nhiên, hắn lại nắm lấy cổ tay của cô rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó. Cầm Du kinh ngạc đến nỗi quên mất cả rút tay lại.
- Cầm Du, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em và đứa bé.
- Đàn ông ban đầu ai chả nói câu này. Diệp Lục Bắc, nếu sau này tôi lấy anh, mà anh phản bội tôi như người đàn ông kia… Tôi thề sẽ mang đứa bé đi và sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!
Trước câu nói đầy ý đe dọa, cảnh cáo của Cầm Du. Diệp Lục Bắc chỉ ừ một cái rồi ôm lấy cô vào lòng. Hòn đá đè nặng trong người cô vẫn chưa thể nào rũ bỏ xuống được. Diệp Lục Bắc đối với cô rất tốt, nhưng ai biết được chỉ là thời điểm hiện tại thôi chứ?
Cô đã liều lĩnh thêm lần này đặt niềm tin vào hắn. Chỉ mong hắn thực hiện như những gì hắn nói. Nếu không, cô sợ không biết bản thân sẽ làm ra cái chuyện gì nữa.
***
Từ sau khi ở Diệp Gia về, mấy ngày sau đó hai bên gia đình bắt đầu gặp nhau. Ba mẹ cô thì luôn thúc giục cô kết hôn với Diệp Lục Bắc. Còn về phía ba mẹ của Diệp Lục Bắc thì người tung người hứng rất đồng tình.
Được cái, sau lần thứ thứ 2 kết hôn này, cô không hề phải lo lắng chuẩn bị bất cứ cái gì cả. Việc đơn giản nhất mà cô làm chính là đi làm và dưỡng thai. Tất cả mọi thứ đã có mẹ chồng và Diệp Lục Bắc lo hết rồi.
Hôm nay là cuối tuần, Cầm Du được Diệp Khuê rủ đi thưởng trà.
Đối với cô bé này, Cầm Du cảm thấy vô cùng thân thiết. Chắc vì do một phần tính cách của hai người hợp nhau nên mới vậy.
Diệp Khuê đối với Cầm Du rất có hảo cảm. Đặc biệt sau khi nghe tin cô sắp trở thành chị dâu mình thì vui đến nỗi không khép được miệng lại.
- Chị dâu, chị ăn món bánh này đi. Em đã hỏi nhân viên rồi, phụ nữ mang thai ăn thoải mái, không có sao đâu.
Cầm Du vừa mới cho được miếng bánh vào miệng thì Diệp Khuê đã đưa cho cô một chiếc bánh khác.
- Cái này cũng ngon lắm.
- Nhóc à, chị còn chưa ăn hết. Em tính để chị thành con heo mập hay sao?
- Chị à, sau khi em nghe tin chị sẽ lấy anh trai em thì em vui lắm. Em biết ngay anh trai em sẽ lấy chị mà. Nhưng mà phải công nhận một điều là anh trai em ra tay nhanh thật. Thoáng cái đã khiến bụng chị có động tĩnh rồi.
Cầm Du chỉ miễn cưỡng nở nụ cười. Nhưng trong lòng cô lại chửi thề cái tên Diệp Lục Bắc không ngừng. Chẳng phải cô bị hắn lừa mới ra cái bộ dạng này hay sao?
Hai chị em đang vui vẻ nói chuyện thì Diệp Khuê nhận được cuộc gọi của Diệp Lục Bắc, thúc giục cô bé về chuẩn bị có tiết. Diệp Khuê cầu cứu mãi nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi đứng dậy.
Trước khi đi, cô bé còn xin lỗi Cầm Du rồi nói.
- Em đi thanh toán trước. Chị cứ ngồi đó đi, lát anh trai em qua đón chị.
Cầm Du gật đầu rồi đồng ý.
Cô ngồi đó một lúc, thấy cũng hơi buồn chán nên đứng dậy.
Vừa mới đi ra ngoài thì ᴆụng trúng vào một người đàn ông. Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Cầm Du một hồi rồi vội vàng đỡ cô dậy.
- Cô có sao không? Xin lỗi, tại tôi vội quá.
Do Cầm Du còn đang mải che bụng xem cực cưng có bị sao không nên không để ý thấy người đàn ông kia đang cố ý ᴆụng chạm cơ thể mình.
Đột nhiên, Cầm Du nhận thấy có điều gì đó bất ổn. Sống lưng của cô đột nhiên lạnh toát. Chưa định thần lại đã bị ai đó kéo vào lòng.
Diệp Lục Bắc đưa mắt nhìn người đàn ông kia, nhưng trên miệng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện.
- Em có sao không?
- A, anh đến rồi à? Tôi không sao.
Diệp Lục Bắc hướng đến người đàn ông kia nói.
- Cảm ơn anh đã đỡ vợ tôi.
- Không có gì đâu!
Mặc dù thái độ của Diệp Lục Bắc vẫn bình thường nhưng Cầm Du vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Khi hai người ra ngoài chỗ đỗ xe, cô không nhịn được mà hỏi Diệp Lục Bắc.
- Vừa nãy… Hình như anh đang tức giận à?
- Không có.
- Hay anh đang ghen vì người đàn ông đó chạm vào người tôi?
- Tôi làm sao có thể là loại người nhỏ nhen như vậy chứ. Em lên xe trước đi, để tôi gọi cho cấp dưới bàn một số việc đã.
Thấy Diệp Lục Bắc khẳng định như vậy, Cầm Du cho rằng mình đa nghi quá nên mới suy diễn linh tinh. Ai ngờ, khi Diệp Lục Bắc vừa đóng cửa xe, quay người lại gọi điện thoại thì nụ cười trên môi hắn tắt ngấm, hai mắt tối sầm lại.
Vừa nãy khi bước vào thì hắn đã thấy tên đàn ông kia đang cố tình ᴆụng chạm vào người Cầm Du… Không phải là vô tình mà là rất cố ý. Nghĩ đến đây, Diệp Lục Bắc lạnh giọng, nói vào điện thoại.
- Giải quyết tên đàn ông dám chạm vào người vợ tôi! Chỉ cần thiến để cảnh cáo là được!