- Tôi... ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ anh?
Cầm Du không thể tin được những gì đang xảy ra nữa.
Những hình ảnh vụn vặt cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu của cô. Cầm Du đưa tay day day trán. Khó khăn lắm mới nghĩ ra được cái gì đó.
Hình như, hôm qua là cô đã ra tay với Diệp Lục Bắc trước thì phải?
Nhưng cô nhớ rõ ràng cô chỉ chủ động một nửa mà nhỉ?
- Diệp tiên sinh, anh có bị nhầm lẫn gì không? Tôi nhớ rõ ràng hôm qua là tôi... Đâu có hành động đến bước cuối đâu? Có phải anh gài bẫy tôi không?
Diệp Lục Bắc không nói gì, hắn từ từ cúi xuống nhặt từng bộ quần áo vẫn còn vương vãi dưới đất lên, tính đem đi bỏ vào máy giặt. Nhưng khi nhặt đến chiếc quần con của Cầm Du, động tác của hắn có hơi dừng lại một chút.
Có vẻ như Cầm Du cũng nhận ra sự bất thường đó. Cô vội vàng lên tiếng, hốt hoảng.
- Anh để đó! Quần áo của tôi, lát tôi tự dọn dẹp là được rồi!
Vừa nói, Cầm Du xấu hổ đến nỗi hai má đỏ rực cả lên. Cô lấy chăn vây quanh người rồi chạy vội vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.
Còn Diệp Lục Bắc thì bất động tại chỗ. Hắn vô từng lướt qua tấm ga trên giường, thấy có một vết máu đỏ sậm bắt mắt. Diệp Lục Bắc không phải là một thiếu niên ngây thơ mà không biết vết máu kia có ý nghĩa gì.
Vốn dĩ hắn không quan trọng chuyện Cầm Du đã lên giường với chồng cũ hay chưa. Hắn chỉ biết rằng hắn rất vừa ý với cô. Vả lại, hắn muốn kết hôn với cô, vậy thôi.
Đêm qua, Diệp Lục Bắc cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế.
Chai rượu mà Cầm Du bảo quý đó nồng độ cồn của nó rất mạnh. Khi hắn mới uống có 2 ly đã thấy đầu óc choáng váng rồi. Đã như thế, lúc đó Cầm Du còn lôi hắn lên giường. Hắn biết lúc đó cô không có tỉnh táo, nhưng theo bản năng hắn lại không tự chủ được...
Diệp Lục Bắc biết bản thân chưa từng xảy ra chuyên ngoài ý muốn như vậy. Hắn vốn là người khống chế rất tốt, nhưng hắn lại không ngờ khi ở cạnh Cầm Du, sức chịu đựng của hắn lại ở mức bằng 0.
Lúc lâu sau, Cầm Du đã làm vệ sinh cá nhân rồi từ phòng tắm bước ra. Điều khiến cô bất ngờ hơn cả là phòng ngủ của cô đã được dọn dẹp sạch sẽ. Quần áo bẩn đã được cho vào máy giặt tươm tất. Cầm Du theo mùi thơm của đồ ăn đi đến phòng bếp.
Một bữa ăn sáng ngon lành được bày trên bàn xuất hiện trước mắt cô.
- Thấy cô ở trong phòng tắm khá lâu nên tôi đã làm món khác cho cô.
Cầm Du kéo ghế ngồi xuống, cô không khách sáo mà cầm đũa lên thưởng thức bữa sáng một cách ngon lành.
Dù không muốn nhưng cô vẫn phải công nhận rằng tay nghề của Diệp Lục Bắc không tồi. Đàn ông biết nấu ăn ngon như hắn thì chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thấy Cầm Du ăn ngon lành như vậy, Diệp Lục Bắc thấy rất vừa ý.
Hắn cũng kéo ghế, ngồi xuống đối diện trước mặt cô rồi vào thẳng vấn đề.
- Cô Cầm, về chuyện hôm qua, tôi muốn nói rõ ràng với cô.
Nghe đến đây, Cầm Du bị ho sặc sụa, vội vàng cầm cốc sữa bên cạnh uống một ngụm.
Trời ạ! Cô đã không nhắc đến chuyện này rồi mà Diệp Lục Bắc cứ nhai đi nhai lại hoài. Muốn cô kết hôn với hắn? Đừng có hòng! Chỉ là tình một đêm thôi, thời đại này cũng chẳng ai cấm điều đó cả.
- Diệp tiên sinh, vậy anh muốn nói với tôi chuyện gì? Lại là cái chuyện muốn tôi chịu trách nhiệm với anh sao?
- Tôi nói thẳng, tôi là một người có suy nghĩ rất bảo thủ và cố chấp. Tôi hi vọng, sau chuyện này sẽ có thể cùng cô đăng ký kết hôn.
Quả nhiên thẳng thắn.
Cầm Du thực sự muốn bổ cái đầu của Diệp Lục Bắc ra xem rốt cuộc bên trong chứa những tạp chất gì nữa.
Cầm Du không nhịn được mà nói thẳng.
- Đêm qua, anh tự nguyện. Tôi tự nguyện! Vì vậy, sau này anh có thể quên chuyện này đi... Tôi không đi rêu rao rằng anh đã lên giường với tôi đâu.
- Cô Cầm, chắc cô nhầm lẫn gì rồi. Đêm qua là cô chủ động, tôi có phản kháng nhưng vì tác dụng của rượu nên cả người vô lực. Như vậy, tôi vẫn có lý do để kiện cô!
Nói nhẹ nhà không nghe, Diệp Lục Bắc đã thành công khiến cho Cầm Du nổi điên lên. Cô đứng bật dậy, đập mạnh hai tay xuống bàn dõng dạc tuyên bố.
- Diệp Lục Bắc! Tôi sẽ không kết hôn với anh ngoại trừ có lý do chính đáng. Vì vậy, anh từ bỏ đi. Chỉ là ngủ một đêm thôi, anh cũng chẳng có quyền khiến tôi chôn chân ở nấm mồ hôn nhân lần nữa đâu!
***
Kể từ ngày hôm đó, Cầm Du không còn nhìn thấy Diệp Lục Bắc nữa.
Cuộc sống của cô yên bình đến nỗi chưa từng yên bình hơn. Một cuộc sống tự do tự tại sáng đi làm đến tối muộn mới về nhà.
Có điều... Cuộc đời của Cầm Du không yên bình được lâu cho đến ngày cô bị nôn thốc tháo mỗi khi ngửi thấy mùi hải sản. Không những thế, đầu óc cứ lâng lâng, mỗi lần tăng ca về ngủ một mạch đến sáng. Nhìn thấy đồ chua thì thèm như chưa bao giờ được ăn vậy.
Cầm Du thấy không ổn, cô cứ ngỡ bản thân bị suy nhược nên cuối tuần đã đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả, Cầm Du lại nhận được tin sốc rằng bản thân đã mang thai.
Vừa hay, cô định lấy điện thoại muốn chửi Diệp Lục Bắc cho bõ tức thì đã nhận được điện thoại hắn gọi đến.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói không thể quen thuộc hơn.
- Đi khám xong chưa? Đợi lát tôi qua đón em ngay.
- Anh... Có phải tất cả đã nằm trong sự tính toán của anh không hả?
Chỉ biết Diệp Lục Bắc ở đầu dây bên kia ừ nhẹ một cái rồi trả lời.
- Cầm Du, hiện em đang mang thai. Lý do này đã đủ để em kết hôn với tôi chưa?