Hạ Noãn lạc vào rừng. Khu rừng âm u vô hạn, khí trời se lạnh, ẩm ướt. Vô vàn cái cây cao rùng rợn, những âm thanh không lớn không nhỏ vang lên khiến cô sợ đến run cầm cập.
Cô vô thức bước đi, chợt phía sau vang lên tiếng lá khô bị giẫm lên.
Ngoảnh đầu lại, đập vào mắt cô là hình ảnh một con sói với đôi mắt đỏ khát máu. Đôi mắt này.... sao quen thuộc quá vậy ?
Á á...
Tiếng hét thê lương vang lên, cô sợ đến hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, mắt nhắm nghiền, không ngừng cầu nguyện.
Con sói tiến lại, đứng trước mặt cô.
" Hạ Noãn . " Tên cô chợt vang lên. Hạ Noãn giật mình ngẩng đầu dậy.
Con sói không biết đã đi đâu biệt tăm, chỉ thấy trước mắt là nam nhân không thể nào quen thuộc hơn.
Tên trai bao này....
Cô hoảng sợ, toan đứng lên chạy thì bị cánh tay níu lại.
Giọng người đàn ông trầm khàn vang lên, ánh mắt thèm khát:
" Hạ Noãn, tôi muốn ăn em . "
Cô vùng lên bỏ chạy, chân va vào khúc cây, đầu đập xuống nền đá.
Hạ Noãn hoảng sợ tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán trắng nõn.
Là mơ !!
૮ɦếƭ tiệt, vậy mà lại mơ thấy hắn.
Điềm xấu !! Nhất định là điềm xấu.
Cô còn đắm chìm trong giấc mơ lúc nãy, chợt bật cười.
Tên trai bao này... nhìn kĩ cũng thật sự giống sói quá đi a~.
Hạ Noãn xuống lầu, lấy trong tủ lạnh một chai nước, vừa uống vừa đăm chiêu.
Tên âm binh này, thật sự quá đáng sợ.
Cô nghĩ đến không khỏi rùng mình, mắt nháy liên tục. ૮ɦếƭ tiệt, sao cô lại hoảng loạn thế này !!!
Chuông cửa bất thình lình vang lên, khiến cô giật nảy, tim muốn nhảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
" Mẹ. " Cô ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn chằm chằm.
Lưu Thanh Loan liếc mắt thấy con gái, ra lệnh:
" Lên lầu dọn đồ ngay cho mẹ. "
Sống lưng Hạ Noãn cứng đờ, đứng bất động.
Lưu Thanh Loan thấy con gái đứng ngây ngẩn, ánh mắt trách cứ:
" Nhanh lên cho mẹ. "
" Để làm gì ạ ? " Hạ Noãn nhìn chằm chằm chai nước.
Tự dưng lại bắt cô dọn quần áo ? Chẳng lẽ... mẹ biết cô không chịu đi hẹn hò đàng hoàng ?
" Con dọn đồ sang nhà Tiểu Ninh ngay cho mẹ. "
Tiểu Ninh. Hạ Noãn sợ tái mặt. Chẳng lẽ.... là cái tên Ninh Quốc đó.
" Con không muốn. " Cô kháng cự, ánh mắt e dè.
Lưu Thanh Loan trầm lặng, không nhanh không chậm lên tiếng:
" Cũng được, dù sao nhà nó cũng chẳng thiếu thốn gì, đi thôi. "
Bà kéo tay cô lôi ra xe.
Hạ Noãn bị tổn thương nặng nề.
" Mẹ... mẹ định bán con gái yêu dấu của mẹ sao ? "
Lưu Thanh Loan bị con gái chọc cho bật cười:
" Con nhỏ này, sắp kết hôn mà còn trẻ con như vậy. Nhanh, hai đứa mau cho mẹ bế cháu. "
Cô chửi thầm một ngàn lần.
Không muốn !!!!!
Tên Ninh Quốc này... nghĩ đến đã đáng ghét, bây giờ lại bắt cô cùng hắn sống chung, chẳng khác nào ném cô xuống mười tám tầng địa ngục ?