Chồng Điên - Chương 09

Tác giả: Đoạ Tình

"Tại sao trên người Y Y lại nhiều vết bầm vậy?
Tôi cứng họng. Hoàn toàn không biết phải trả lời anh ta như thế nào.
Tại sao trên người tôi nhiều vết bầm, chẳng phải tối qua là anh ta ban tặng tôi sao?
Khẽ hắng giọng, tôi cắn môi. Ừ thì bây giờ anh ta suy nghĩ chỉ như một đứa trẻ năm tuổi thôi mà phải không, chuyện nam nữ một xíu thôi cũng ngờ nghệch, tôi lừa gạt một đứa trẻ về vấn đề này cũng chẳng có gì to tát đâu nhỉ? Nghĩ bụng như thế, tôi liền mặt không đổi sắc mà trả lời: "Tối qua bị muỗi cắn đấy!"
Tôi tưởng rằng Lăng Hàm sẽ dừng lại vấn đề khó xử này tại đây, nào ngờ anh ta vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội của mình, lại còn lầm bầm: "Con muỗi này thật hư, cứ nhằm иgự¢ của Y Y mà cắn!"
Tôi đỡ trán.
Làm ơn... Dừng lại vấn đề này ở đây đi được không. Chồng à, anh đừng khiến tôi khó xử như vậy chứ? Lúc cần anh ngốc anh không ngốc, lúc không cần thì anh lại cứ ngốc là như thế nào? Anh ta không biết gì vẫn lo lắng cho tôi: "Y Y bị ốm hả, sao Y Y lại ôm trán vậy?" Tôi thầm gào thét ở trong lòng, ông cố nội của con ơi, làm ơn tha cho con đi mà...
...
Những tia nắng mặt trời đã len qua kẽ hở của rèm cửa mà chiếu vào trong phòng. Cảnh vật ấm áp ngập tràn. Từng tia nắng nhảy nhót trên những sợi tóc mềm mại của Lăng Hàm, mỗi lúc anh ta lắc lư đầu nhẹ nhàng, những sợi tóc lại óng ánh như được dát một lớp kim tuyến mỏng. Tôi không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự rất đẹp, đẹp đến không tưởng tượng nổi. Ngũ quan thanh tú hài hoà, đôi mắt rất linh động, cực kì có hồn. Nhận ra bản thân suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, tôi giật mình, lại thầm thở dài. Một người con trai hoàn hảo như vậy, bị điên đúng là thật uổng. Nhưng mà nếu như Lăng Hàm không bị điên, chắc tôi cũng không có cửa để kết hôn với anh ta. Suy cho cùng, có lẽ là nhân duyên đưa đẩy.
Chỉ là lúc này bản thân tôi cũng hoàn toàn không hay biết, thứ tình cảm mà tôi dành cho Lăng Hàm, không phải là tình thương, càng không phải trách nhiệm của một người vợ. Thứ hạt giống khác lạ gieo vào lòng tôi đang lặng lẽ nảy mầm, thầm lặng đến mức khi tôi bàng hoàng phát hiện ra tình cảm của mình, người đàn ông trước mặt đã tan biến như bọt biển.
...
Trưa nay, cha tôi lại gọi điện, nói tôi về nhà ăn cơm.
Mặc dù những lần ông ấy đến tìm tôi đều không phải mục đích tốt đẹp gì, nhưng lần này tôi đã hạ quyết tâm sẽ nói cho rõ ràng. Tôi dặn A Trà không cần đợi cơm, cũng trấn an Lăng Hàm xong xuôi mới một mình rời đi. Tôi biết rất rõ bản thân mình cần gì, muốn gì. Những ngọn gió bay qua khuôn mặt, lay động những sợi tóc mai, tôi ngước mặt lên trời, thở hắt ra một hơi dài. Ánh nắng chói chang len qua bàn tay, chiếu thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của tôi.
Từ rất lâu rồi, có lẽ bắt đầu khi tôi có nhận thức, hiểu biết mọi thứ, tôi học được cách giấu đi những suy nghĩ trong lòng mình, dù buồn, dù vui, hay khi đau khổ, trên môi vẫn luôn phải duy trì nụ cười hạnh phúc. Đếm không xuể bao nhiêu lần tôi tự hỏi chính bản thân mình rằng, tại sao tôi lại xuất hiện trên thế giới này? Tại sao tôi lại không thể có được một gia đình đủ đầy như bạn bè đồng trang lứa, tại sao một đứa trẻ như tôi lại không có tình thương. Thời gian quay tơ, thấm thoát qua thêm vài năm nữa, mỗi khi một vết sẹo mới xuất hiện, một câu hỏi đặt ra trong lòng theo đó, chậm rãi mờ nhạt. Rồi tôi nhận ra một điều, ngay cả việc đặt câu hỏi tôi cũng không có đặc quyền ấy.
Tôi thậm chí còn không biết mẹ ruột của mình là ai.
Buồn cười nhỉ?
Bây giờ tôi lại càng muốn cười.
Cha tôi, ông ấy có một người vợ xinh đẹp, một đứa con ngoan ngoãn.
Mà tôi, lại chỉ là thứ dư thừa.
Từ bao giờ mà tôi lại trở nên vô cảm? Tuổi thơ của tôi không có tiếng cười, không có đồ chơi, cũng chẳng có tình thương. Tôi đã hy vọng tình thương đến từ người tôi luôn miệng gọi là cha, cũng từng mong cầu tình cảm gia đình, thế nhưng đổi lại, là những trận đòn roi. Khoảnh khắc tôi biết bản thân phải lớn lên, chính là lúc người phụ nữ ấy vừa cầm roi quất liên tục vào người tôi vừa liên tục chửi mắng, mặc tôi khóc lóc cầu xin, chính là lúc tôi trông thấy ánh mắt dửng dưng không hề có chút tình cảm nào của cha tôi, và vẻ mặt đắc ý của người tôi gọi là "chị", cùng lời chửi rủa đầy cay nghiệt. Họ nói tôi vốn không nên sinh ra, rằng tại sao tôi không ૮ɦếƭ đi, họ bảo tôi rằng tôi ra đời đã là một sự thất bại. Những lời ấy bao năm qua nghe đã quen, thậm chí thuộc lòng. Thế nhưng tại sao, mỗi lần nghe lại là một lần như xát muối vào tim? Dù bản thân đã quen thuộc, nhưng tôi không thể nào ngăn cản chính mình cảm thấy run rẩy cùng đau đớn? Hay là, do tôi che giấu quá tốt, nên họ nghĩ tôi không bị tổn thương?
Tôi không biết, hiện tại tôi cũng không muốn biết nữa rồi...
Đứng trước căn nhà lớn, lại không hề có một chút quen thuộc nào. Nơi này không dành cho tôi. Dù tôi có cố gắng để trở thành một phần của nơi này, cũng là tốn công vô ích. Những gì cảm nhận được, chỉ là nguội lạnh.
Tôi mang theo cái nhìn của một vị khách xa lạ mà bước vào nơi mình đã sống hơn hai mươi năm trời. Vừa mới tiến đến cửa, cha tôi đã niềm nở chạy ra đón: "Con gái về rồi, đi đường có mệt không, mau vào đây!"
Người phụ nữ ấy vẫn luôn mang dáng vẻ cao ngạo độc đoán như trong kí ức bao năm qua, ngồi ở bàn ăn, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, giống hệt bà ta như đúc.
"Mau ngồi, mau ngồi xuống đây, cơm canh đã sẵn sàng rồi!"
Tôi thầm cười trong lòng.
Ở đây bao nhiêu lâu, ấy vậy mà bây giờ mới là lần đầu tiên được phép ngồi ăn cơm ở trên bàn ăn, lại là lúc đã gả đi cho người khác.
"Mau ăn đi con, ba đặc biệt dặn nhà bếp nấu toàn món con thích ăn thôi đấy."
Lại là một trận chua xót. Tôi khẽ mỉm cười, không có ý muốn động đũa. Là những món tôi thích, hay những món chị thích, trong lòng tôi rõ hơn ai. Nhìn một lượt khắp bàn ăn, lướt qua những món được chế biến công phu, tôi hít thật sâu một hơi, không muốn tiếp tục duy trì không khí giả tạo này nữa: "Hôm qua con đã nói rõ ở trong điện thoại rằng con sẽ không lấy một đồng tiền nào của Lăng Hàm cho ba, có vẻ như dạo này trí nhớ ba không được tốt? Vậy thì ba nhớ chú ý tĩnh dưỡng cho tốt, cũng không cần tốn công chuẩn bị bữa ăn này."
Quả nhiên, tôi vừa mới dứt câu, nụ cười của ông ta ngay lập tức cứng ngắc.
"Hahaha, chuyện đó để lúc khác tính!" Cha tôi mau chóng lấy lại nụ cười, hồ hởi nói chuyện với tôi. Nhưng người phụ nữ bên cạnh bao năm qua vẫn luôn nhìn tôi không thuận mắt, bĩu môi: "Mày ăn của nhà này, ở trong nhà này bao nhiêu năm qua. Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi lại qua cầu rút ván đúng không?"
Tôi thầm cười nhẹ trong lòng. Suốt bao nhiêu năm qua, tính tình bà ta vẫn không hề thay đổi, còn nóng nảy hơn lúc trước. Tôi chỉ mới nói có chừng ấy thôi đã chịu không được rồi, cuối cùng cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của chính bản thân mình mà thôi. Chậm rãi xếp đũa thật ngay ngắn trên bát, tôi đứng dậy khỏi bàn ăn.
"Con đã trả nợ hết công dưỡng dục của mấy người rồi. Từ giờ chúng ta không có liên quan gì đến nhau nữa."
Tôi quay lưng định đi, sau lưng đã vang lên tiếng đổ vỡ. Cha tôi đập mạnh bát sứ xuống sàn, mảnh bát văng tung tóe dưới đất, rống giận: "Thứ súc sinh!"
Hai hàm răng tôi siết chặt vào nhau, đến mức cả khoang miệng đều tê dại đi, nhưng lại không nhức nhối bằng cảm giác của trái tim lúc này. Tôi nắm chặt tay, cố gắng nở một nụ cười nhẹ, tự trấn an bản thân mình, chậm rãi ϲởí áօ khoác ngoài xuống.
Lúc ra khỏi Lăng gia tôi chỉ mặc một chiếc áo hai dây rồi khoác thêm một chiếc áo sơ mi. Giờ đây áo khoác tuột xuống tận eo, để lộ bờ vai và nửa lưng. Dù không nhìn được, nhưng tôi biết, nó chằng chịt sẹo, lớn nhỏ nông sâu đủ cả. Đó là những lần tôi bị những người mà bản thân xem là gia đình đánh đập, là những lần bản thân tôi trở thành bao cát để họ trút giận. Tôi cười, lớn đến mức những người trong căn phòng đều nghe thấy. Nụ cười có hơi vặn vẹo, lại có chút chua xót. Cười chán, tôi khoác lại áo, dứt khoát bước đi, không hề quay đầu.
Bao năm qua, công ơn nuôi dưỡng, cùng những vết sẹo kia, lại thêm hợp đồng từ hôn nhân của tôi. Bao nhiêu nợ nần, ân oán tôi đã trả hết cho họ.
...
"Thứ nghiệt chủng!"
...
"Mày đi ૮ɦếƭ đi! Mày sống trên đời này làm gì?"
...
"Sao tao lại có đứa con như mày!?"
...
Những lời ấy lặp đi lặp lại liên tục, tôi có chạy trốn, có đi đến đâu thì những lời ấy vẫn cứ đeo bám không buông tha, tôi thở hổn hển, ôm chặt lấy иgự¢. Bao nhiêu lời mắng chửi tua lại trong đầu, chồng chéo lên nhau, như những mũi tên bén nhọn nhắm thẳng tôi mà bắn, thống khổ tận cùng. Cả người tôi run lên, đôi chân bước xiêu vẹo trên đường.
Cảnh vật trước mắt mờ nhòe dần đi bởi nước mắt ngập tràn.
Tôi khóc rồi...
Trong suốt bao nhiêu năm qua, tưởng chừng như bản thân đã quên đi mất, rơi lệ là có cảm giác gì.
Thẫn thờ bước trên đường lớn, thế nhưng tôi lại có cảm giác lạc lõng. Tuy nói tôi đã không còn quan tâm những người đó, nhưng suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một đứa con gái yếu đuối, thảm hại đến đáng thương, lại còn ngờ nghệch tự cho rằng bản thân mạnh mẽ, có thể quên đi tất cả. Hóa ra, chỉ là tôi che giấu tốt. Tôi chỉ là một đứa con gái không có mẹ, một đứa con gái không cảm nhận được tình cha, một đứa bé ngây thơ luôn ôm chút hy vọng gì đó về thứ tình cảm xa vời không nắm bắt được. Cổ họng đắng chát, tôi gục xuống đường. Mùi máu tanh thoảng trong không khí. Xung quanh như có những bàn tay vô hình xâu xé tôi, nắm hai tay hai chân tôi kéo dãn ra, cơ thể đau đớn như bị xé thành ngàn vạn mảnh. Con tim chắp vá cả trăm lần cũng không còn khả năng thổn thức.
Rốt cục, câu hỏi duy nhất. Ba có bao giờ yêu con không. Tôi đã không còn muốn hỏi nữa. Người được hỏi, cũng chẳng bao giờ muốn trả lời.
Tôi thậm chí còn không biết mình đã trở lại Lăng gia như thế nào.
Lúc cửa mở, một bóng hình cao lớn mừng rỡ chạy ra, phát giác ra sự khác thường của tôi, người kia ân cần tiến đến đỡ lấy tôi: "Y Y sao thế?"
Tôi như con chim nhỏ lạc mất phương hướng tìm lại được bến đỗ, phút chốc trái tim đang lạc lõng bỗng cảm thấy yên lòng. Thế nhưng lúc tôi đang định bước vào trong, đôi chân dường như không còn sức lực. Cả cơ thể bị rút hết sinh khí mềm oặt đi. Cảnh vật trước mắt rơi vào một màu đen. Thanh âm xung quanh cũng dần dần nhỏ bé...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc