Tôi ấy vậy mà động phòng rồi.
Lại còn với một người chồng điên...
Lăng Hàm bên cạnh vẫn đang ngủ, cả người tôi đau nhức cũng chẳng buồn dậy, dù sao cũng đến mức này rồi, đến đâu thì hay đến đó. Mà chồng tôi cũng không như những người khác, hoàn toàn không cần phải lo nhìn mặt nhau sẽ ngượng ngùng.
Đang thiu ngủ, điện thoại vang lên chuông thông báo. Tôi uể oải mở mắt, phát hiện ra có mail mới. Người gửi là Simon, nhưng lại không có tiêu đề.
Kì quái, trong tất cả những người tôi quen biết, không có ai có biệt danh hay tên đấy cả, có thể là người ta gửi nhầm chăng? Nhưng cũng không đến mức trùng hợp như vậy chứ? Tôi mở khóa điện thoại, vào hộp thư xem thử. Người kia chỉ gửi cho tôi một file đính kèm, là hai đoạn ghi âm ngắn.
Tôi không biết mục đích của người kia là gì, nhưng vì tò mò, tôi vẫn mở đoạn ghi âm đấy ra. Nếu như người kia không phải là gửi cho tôi, thì tôi cũng không cần quan tâm làm gì. Mà nếu như file này đúng là gửi cho tôi thật, thì hẳn trong đây chứa thông tin quan trọng nào đấy.
"Bỏ ra! Em có nói gì sai đâu, tại sao lại kéo em?"
Giọng nói đầu tiên vang lên, tôi không khó để nhận ra đây là giọng của Đào Đào. Có lẽ là sáng hôm qua, khi Lăng Thiếu Kiệt dẫn cô ta rời khỏi khu nhà chính. Lăng Thiếu Kiệt giận dữ quát lên:
"Còn nói nữa, chưa đủ mất mặt sao?"
Đào Đào ai oán, giọng nói đầy đay nghiến:
"Lôi Cẩn Y ૮ɦếƭ tiệt, chẳng phải chỉ là một đứa con riêng vì hợp đồng mà phải gả vào Lăng gia thôi sao, lại dám chống đối chúng ta!"
"Lo gì, cũng chỉ là một con điếm ham tiền mà thôi, chẳng nhấc lên được sóng gió gì đâu."
Giọng Lăng Thiếu Kiệt đầy dửng dưng như đã tính toán chu toàn tất cả. Nhưng Đào Đào thì vẫn chưa hoàn toàn yên tâm:
"Đừng có chủ quan, cô ta không đơn giản đâu. Cứ thử nhìn anh hai mà xem, từ khi phát điên đến giờ chưa gần gũi ai bao giờ, vậy mà cô ta mới gả đến có một ngày đã đứng ra bảo vệ, anh nói nếu như cô ta không có tâm cơ, tại sao lại có thể lấy lòng anh hai được?"
Lăng Thiếu Kiệt tựa như đang tính toán điều gì, mãi một lúc lâu chưa thấy lên tiếng. Sau khi suy nghĩ, hắn mới nhỏ nhẹ cất lời: "Nếu như có thể hợp tác với cô ta là tốt nhất, lợi dụng lúc cô ta đang được anh hai tín nhiệm. Dù sao thì khối gia sản đó, chỉ cần anh ta ૮ɦếƭ đi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta. Anh hai có con cái gì đâu, với cả Lôi Cẩn Y làm sao có thể mang thai cùng cái thằng điên đấy chứ!"
(Tác giả: Tao bảo mang thai được thì như thế nào, cược không? =)))).)
Đào Đào gật gù: "Anh thử đi nói chuyện thương lượng với cô ta xem sao."
Đoạn ghi âm đầu tiên chỉ vỏn vẹn chừng đó.
"Sao rồi, cô ta bảo sao?" Đào Đào sốt sắng hỏi.
Lăng Thiếu Kiệt vừa mới đi về, tâm trạng không được tốt, nghiến răng: "Con ả này đúng là không coi ai ra gì! Anh đã xuống nước với ả mà ả còn không cho anh mặt mũi!"
Đào Đào như đã lường trước, thì thầm vào tai Lăng Thiếu Kiệt: "Nếu cô ta không chịu hợp tác, giữ lại chắc chắn sẽ bất lợi cho chúng ta. Chi bằng..."
Lăng Thiếu Kiệt mới nghe đến đó đã vội vàng: "Chi bằng cái gì?"
Đào Đào đầy toan tính mà trả lời: "Anh nói xem, Lăng gia chúng ta cố kị nhất là con dâu không biết phép tắc. Nếu như để ba biết được ả ta lén lút qua lại với tên đàn ông khác, đừng nói ả ta không thể bước vào Lăng gia nửa bước, e rằng cái mạng cũng không giữ được. Em đã điều tra rồi, gia đình ả coi ả như cỏ rác, sẽ không thu nhận lại loại đàn bà ấy đâu, hiển nhiên cũng chẳng quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của ả, có khi còn mong ả ૮ɦếƭ đi cho rảnh nợ ấy chứ!"
Lăng Thiếu Kiệt vẫn còn băn khoăn: "Có chắc là cách này được không?"
Đào Đào khẳng định như đinh đóng cột: "Yên tâm, cứ giao cho em, đảm bảo ả ta sẽ không thể ngóc đầu lên được."
Đoạn ghi âm thứ hai kết thúc.
Dù đã lờ mờ đoán được, nhưng tôi vẫn bất ngờ. Nếu đúng như vậy, nồi canh gà có bỏ thuốc cùng với người đàn ông lạ xuất hiện ở phòng khách đều ở trong kế hoạch của Đào Đào.
Nhưng thứ cô ta không ngờ được chính là tôi không hề động tới nồi gà đó, mà lại bị Lăng Hàm ngoài ý muốn ăn hết sạch.
Chẳng trách, lúc nhìn thấy tôi hoàn toàn tỉnh táo, cô ta lại ngạc nhiên đến vậy.
Chuông báo lại vang lên.
Có vẻ như người tên Simon đó đã tính toán hết khoảng thời gian tôi xem xong file, lại chắc chắn tôi sẽ vào xem, nên gửi một mail khác, hỏi: "Lôi tiểu thư, những tin tức tôi cung cấp cho cô thú vị chứ?"
Trong lòng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn, Simon này gửi file cho tôi là có ý gì, người này là bạn hay là thù vẫn chưa biết được. Hơn nữa tại sao hắn lại biết được tên của tôi?
"Anh là ai?"
Vài giây sau, Simon đã phản hồi: "Tôi là ai không quan trọng, cô vẫn định ở lại Lăng gia sao? Sau khi biết được sự tranh đoạt đáng sợ trong gia tộc này?"
Tôi nhíu mày. Tên này càng ngày càng khiến tôi khó hiểu: "Ý anh là gì?"
"Lôi tiểu thư, không phải tôi không cảnh báo cô trước. Lần này cô may mắn thoát nạn, nhưng lần sau thì chưa chắc đâu. Một khi đã dùng hết sự may mắn của mình rồi thì những việc tiếp theo xảy ra chắc chắn sẽ rất khủng khi*p. Lăng gia cũng không yên bình được bao lâu nữa đâu."
Tại sao tên Simon này lại có thể biết được nội tình của Lăng gia, lại biết được nó sẽ không yên bình được lâu? Rốt cuộc hắn là ai?
Nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say bên cạnh, tôi cố gắng để bản thân trấn định. Nếu như là trước khi tôi kết hôn, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng hiện tại nếu như tôi rời khỏi Lăng gia, vậy thì Lăng Hàm sẽ như thế nào? Anh ta không được bình thường, làm sao có thể tồn tại ở chỗ này? Bây giờ chúng tôi đã là vợ chồng, ૮ɦếƭ thì cùng ૮ɦếƭ!
"Trừ phi tôi bị đuổi khỏi Lăng gia, còn dù cho Lăng gia có như thế nào thì tôi vẫn luôn ở đây. Tôi không biết mục đích khi anh gửi file và nói những lời này với tôi là có ý gì, nhưng tôi sẽ không rời đi đâu."
Bên kia rất lâu không thấy hồi âm. Có vẻ như không thể lung lay được tôi, Simon cũng không phản hồi nữa.
Trong lúc tôi định tắt máy để ngủ, Simon đã gửi mail cho tôi: "Lí do cô rời đi... Là vì đại thiếu gia của Lăng gia sao?"
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy câu hỏi này hơi ngập ngừng. Không suy nghĩ, tôi đã gõ tin nhắn phản hồi: "Vì ai cũng như nhau cả. Tôi đã quyết định ở lại thì đến giây phút cuối cùng cũng sẽ không rời đi."
Dặn lòng không quan tâm cuộc trò chuyện này nữa, tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, trùm chăn ngủ.
Thế nhưng Lăng Hàm bên cạnh lại dậy rồi.
Hai chúng tôi đắp chung một chiếc chăn, do đó khi anh ta xốc chiếc chăn lên, nửa thân trên của tôi cũng không còn gì che đậy. Anh ta cứ như một đứa trẻ ngây thơ mà nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi:
"Tại sao trên người Y Y lại nhiều vết bầm vậy?