"Oa... Mềm quá!"
"Lăng Hàm... Không được úp mặt vào chỗ đó... Ngoan nào."
"Không, Y Y mềm lắm, lại thơm nữa."
Mặc cho tôi vùng vẫy hay đẩy ra thì Lăng Hàm vẫn cứ ôm chặt tôi không buông, lại còn áp sát mặt vào иgự¢ tôi. Dù tôi đã qua lâu cái thời con gái hay ngượng ngùng rồi, và bây giờ Lăng Hàm cũng không được bình thường, tôi cũng không cần phải nhỏ nhen đi so đo tính toán với một người chồng điên nhưng dù sao anh ta vẫn là một người đàn ông. Trong phút chốc hai má tôi đỏ lên. Chống cự không thành, tôi buông xuôi số phận, mặc cho anh ta muốn ôm muốn áp gì thì tùy. Lăng Hàm thấy thế thì càng úp mặt sát hơn.
"Thơm quá đi!"
Tôi đang thắc mắc là anh ta đang điên thật hay là giả vờ điên. Bên tai vang lên tiếng thở đều đều. Đợi đến khi chắc chắc là Lăng Hàm đã ngủ say, tôi mới nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm chặt eo mình, thế nhưng đã bị ghì lại. Giọng nói ngái ngủ của người đàn ông trầm thấp vang lên, trong không gian yên ắng lại như có mị lực, quyến rũ lạ thường: "Y Y đừng đi."
Dáng vẻ người đàn ông làm nũng khiến tôi không kiềm lòng được mà đưa tay xoa đầu anh ta, vỗ về: "Tôi không đi, tôi vẫn ở đây." Rồi trong lòng lại thầm thở dài. Nếu như Lăng Hàm là một người đàn ông bình thường, hẳn sẽ vô cùng hoàn hảo.
Vốn dĩ tôi không định ngủ, nhưng vì bên cạnh có người ngủ say, mi mắt cũng dần dần nặng trĩu, chìm vào giấc ngủ từ bao giờ tôi cũng không biết. Lúc tỉnh dậy mặt trời đã gần lặn. Sợi chỉ đỏ chạy ngang chân trời, hằn lên những ánh sáng như hòn than hồng rực.
Thế nhưng Lăng Hàm vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, ra đến phòng khách đã thấy A Trà đang ngồi cắm hoa. Lọ hoa ly rất to, mùi thơm lan ra khắp phòng.
Tôi buồn chán không có việc gì làm, bèn phụ A Trà cắm hoa. Được một lát thì lại có một nhân vật không mời mà đến xuất hiện.
Đào Đào trên tay bê chiếc nồi nhỏ đựng thứ gì đó tôi không quan sát được, thái độ khác hẳn với sáng nay, miệng cười tươi rói mà sát đến gần tôi: "Chị dâu, em còn nhỏ dại suy nghĩ chưa kĩ, sáng nay có buông lời không hay với chị, chị đừng để bụng. Em đích thân xuống bếp làm gà hầm coi như chuộc lỗi, mong chị tha thứ." Thái độ chân thành của Đào Đào phút chốc khiến tôi mềm lòng, bảo A Trà nhận lấy nồi gà. Đào Đào đảo mắt khắp phòng, hỏi tôi: "Chị dâu, anh hai đâu?" Tôi không để ý trả lời đúng sự thật: "Đã ngủ rồi, chắc đến tối mới dậy."
Đào Đào không ở lại lâu, trước khi đi còn dặn dò tôi: "Gà mới nấu xong, chị dâu ăn luôn cho nóng. Bao giờ xong nhớ bảo A Trà mang nồi trả lại nhà bếp chỗ em là được." Tôi gật đầu, không hề biết lúc quay đi nụ cười thân thiện trên khuôn mặt xinh đẹp đấy đã đổi thành nụ cười gian trá.
Mở nắp nồi gà, hương gà bay ngào ngạt. Bên trong có đầy đủ nấm, hạt sen và những nguyên liệu khác, còn có một con gà nhỏ.
A Trà vừa mới đi lấy muỗng, trên lầu đã vang lên hàng loạt tiếng bước chân dồn dập. Lăng Hàm chạy chân trần xuống, sau khi trông thấy tôi mới hết sự hoảng hốt, như một chú cún nhỏ chạy lại bàn ăn.
"Anh dậy rồi hả?"
"Hàm Hàm đói!"
Sự chú ý của Lăng Hàm dời hết lên nồi gà hầm. Tôi bật cười, nhận lấy muỗng từ tay A Trà đưa cho anh ta: "Đói rồi hả, thử món gà này xem sao!"
Lăng Hàm ấy vậy mà trong phút chốc đã xử lí hết nồi gà nhỏ. A Trà thốt lên: "Thiếu phu nhân còn chưa ăn được miếng nào!". Tôi chỉ cười: "Không sao, để cho anh ấy ăn." Rửa nồi sạch sẽ, tôi đưa cho A Trà mang nồi trả lại bên kia, lòng thầm nghĩ có lẽ Đào Đào đã thật tâm hối lỗi. Tôi giờ đã là con dâu nhà họ Lăng, cũng không nên so đo tính toán. Một phần cũng bởi vì tính cách tôi không thích chấp nhặt, chuyện gì bỏ qua được thì cứ bỏ qua, dù sao cô ta cũng chưa làm chuyện gì ảnh hưởng đến tôi; phần còn lại cũng là bởi tôi sợ phiền phức, vì địa vị của tôi ở đây cũng không tiện làm rùm beng mọi chuyện lên, mà chuyện đó cũng là chuyện rất nhỏ nhặt, hoàn toàn không cần để tâm.
A Trà vừa mới rời đi không lâu, Lăng Hàm đã kêu mệt. Tôi đành phải dìu Lăng Hàm lên lầu nghỉ ngơi. Chẳng hiểu sao mặt anh ta mỗi lúc một đỏ lên, miệng liên tục kêu nóng. Tôi đỡ Lăng Hàm nằm xuống giường, vừa mới xuống dưới phòng khách lấy nước đã thấy một bóng hình lạ, dường như là một người hầu khác. Gã kia sau khi trông thấy tôi thì hai mắt sáng lên, khuôn mặt không mấy thân thiện đi đến chỗ tôi: "Thiếu phu nhân, đợi lâu rồi phải không?" Vừa nói gã vừa vuốt cằm, còn tôi theo bản năng lùi lại phía sau: "Anh là ai?"
"Tôi là ai... lát nữa cô sẽ biết thôi". Gã đi đến, tôi có thể nhận ra sự chú ý của gã đang dồn lên иgự¢ tôi. Tức giận, tôi vung tay lên, tát thật mạnh vào gã:
"Cút!"
Gã ta không những không hoảng sợ mà ngược lại càng hưng phấn, chậc lưỡi: "Chà... Đợi lát nữa cô cũng sẽ quỳ dưới chân tôi cầu xin như một con đ.i.ế.m bẩn thỉu mà thôi..." Nói rồi gã đi đến, không chút kiêng dè ép tôi ngã xuống dưới sàn. Tôi chưa kịp la lên, bàn tay gã đã bịt chặt miệng tôi. Hai má bị Ϧóþ đến hằn đỏ, bản thân lại không thể kêu cứu, tôi chỉ có thể dùng hai tay đập mạnh vào người gã. Thế nhưng cơ thể phụ nữ so sánh với một người đàn ông, vẫn là trứng chọi với đá.
Áo tôi bị kéo đến xộc xệch, bầu иgự¢ lộ ra, trắng nõn. Trong lúc tôi tưởng chừng như bản thân mình xong đời rồi, một âm thanh nghe như tiếng vỡ của thủy tinh vang lên. иgự¢ tôi ướt nhẹp. Còn gã đàn ông chưa kịp kêu lên đã ngã vật ra đất, bất tỉnh nhân sự.
A Trà run rẩy đứng đó, trên tay vẫn cầm một nửa lọ hoa vỡ, những cành hoa ly gãy nát rơi đầy xuống đất, nước loang lổ khắp sàn: "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?!" Cố gắng tỉnh táo, tôi xoay người ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo: "A Trà, may mà em về kịp lúc, không thì chị cũng không biết sao nữa."
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, cửa chính đã vang lên tiếng quát tháo đầy giận dữ:
"HỖN XƯỢC, MỚI VỀ LÀM DÂU NHÀ NÀY ĐÃ KHÔNG CÓ PHÉP TẮC!"
Một giây sau, khi trông thấy tình cảnh trong phòng, người kia đã bối rối: "Cái này..."
Một người con gái chưa biết sự tình đã hùng hổ nhảy vào quát còn to hơn:
"ĐÔI GIAN PHU DÂM PHỤ KIA CÒN GÌ ĐỂ NÓI NỮA KHÔNG?!"
Sau khi nói xong, người này cũng như người kia, trố mắt nghẹn họng nhìn nhau.
Bố chồng tôi quay qua nhìn Đào Đào: "Như thế này là sao?" Đào Đào nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, lại bị bố chồng dọa đến hồn xiêu phách lạc: "Chuyện này... hình như là có hiểu lầm..."
Này hai người, lẽ ra người ngạc nhiên phải là tôi đấy chứ. Không nhịn được, tôi cất tiếng hỏi: "Ba đến tìm có chuyện gì thế?"
Bố chồng tôi ho nhẹ, lấy lại giọng bình thường, nhìn tên đàn ông , hỏi tôi: "Con dâu, đây là..." Tôi thành thật trả lời: "Tên này đột nhập vào làm chuyện xấu, đã bị A Trà đánh ngất rồi." Nhìn tình cảnh lộn xộn trong phòng, cũng đã hiểu ra mọi chuyện, bố chồng tôi hắng giọng, nhỏ nhẹ nói với tôi: "Chuyện này ta sẽ điều ra rõ ràng!" sau đó cũng quay người rời đi. Đào Đào lấm lét đi phía sau, không dám ho he lấy một chữ.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên tôi làm dâu mà đã gặp biết bao nhiêu chuyện, thật đúng là làm dâu hào môn không dễ dàng gì mà.
Nhớ đến Lăng Hàm vẫn đang trên phòng, tôi dặn Đào Đào: "Em ở lại dọn dẹp, tên kia cứ gọi người trói lại giao cho gia chủ. Chị lên phòng xem Lăng Hàm như thế nào."
A Trà vâng lệnh, tôi nhanh chóng mang theo chiếc khăn có thấm nước ấm lên trên phòng. Vừa mới mở cửa, trời đất đã quay cuồng.
"Ưm..."