Chồng Điên - Chương 05

Tác giả: Đoạ Tình

"Thiếu phu nhân, đại thiếu gia... Đại thiếu gia ngủ dậy không thấy cô đâu, liền tức giận đập phá... Bây giờ không biết là đang ở nơi nào nữa..."
Giọng nói của A Trà như sắp khóc đến nơi, máu trên tay vẫn đang chảy, vì vậy tôi đỡ con bé ngồi xuống ghế, cố gắng trấn tĩnh A Trà. Dường như con bé vẫn chưa hết kinh hoảng, ngồi trên ghế cứ nấc lên nấc xuống, khóc mãi không chịu dừng. Tôi đi lấy bông băng, vừa băng bó vừa nhẹ giọng: "Bình tĩnh đi em, không sao cả, có gì từ từ kể nào."
A Trà hít một hơi thật dài, gạt đi nước mắt lem nhem trên mặt: "Ban nãy thiếu gia ngủ dậy, hỏi phu nhân đâu... Em có trả lời là phu nhân có việc ra ngoài rồi. Thiếu gia bỗng nhiên cắn em, rồi la hét, sau đó đập hết đồ trong phòng khách... Thiếu gia chạy ra ngoài, em có tìm ở những chỗ thiếu gia thường đến nhưng vẫn không thấy... Thiếu phu nhân, làm sao đây..." Xen lẫn lời kể là những tiếc thút thít. Vừa mới dứt câu, A Trà lại tủi thân ngồi khóc. Tôi vỗ lưng con bé, có lẽ con bé làm ở nơi khác mới đến đây để chăm sóc vợ chồng tôi, chưa được chứng kiến bộ dạng khi phát điên của Lăng Hàm, nên không tránh khỏi sợ hãi. Mà không riêng gì con bé, ngay chính tôi cũng chưa được chứng kiến, vì mỗi khi ở bên tôi thì anh ta lại rất ngoan ngoãn. Đôi khi tôi cứ có cảm giác Lăng Hàm trước mặt tôi cùng với "gã điên khùng" trong lời kể của mọi người là hai người hoàn toàn khác biệt.
"Em ngồi ở đây cho bình tĩnh lại đã, bao giờ bình tĩnh hơn nhớ giúp chị dọn dẹp lại chỗ này. Chị đi tìm thử xem sao."
Vườn hoa của Lăng gia vô cùng rộng lớn. Để đi hết những khu nhà cũng phải mất một thời gian khá lâu chứ đừng nói là tìm người, thật chẳng khác gì mò kim đáy bể. Dẫm lên con đường đầy sỏi đá, tôi luôn miệng kêu to:
"LĂNG HÀM, ANH ĐÂU RỒI?"
Tôi vẫn ôm lấy chút hy vọng anh ta nghe được tiếng nói của tôi sẽ đi ra, thế nhưng xung quanh vẫn không một tiếng động, tôi đành phải đi nơi khác tìm.
"LĂNG HÀM...?"
"LĂNG HÀM... ANH CÓ NGHE THẤY TÔI NÓI GÌ KHÔNG?"
Mải nhìn xung quanh, tôi không để ý phía trước, nên đâm sầm vào người trước mặt. Ngước lên, trong lòng tôi không khỏi thầm chửi thề. Ngày hôm nay là ngày quỷ gì, sao cứ bước chân ra khỏi nhà là lại gặp ngay oan gia vậy.
Lăng Thiếu Kiệt nhếch mày nhìn tôi, lại cười:
"Ồ, chị dâu? Đang đi tìm anh tôi hả?"
"Không liên quan đến cậu!" Tôi định vòng qua tránh hắn ta, hắn đã đưa tay lên chặn tôi lại.
"Chú Kiệt, đừng để tôi phải nói những lời không hay với chú. Bây giờ tôi đang rất bận. TRÁNH RA!"
Lăng Thiếu Kiệt vẫn như cũ không thu tay về, có vẻ như vẫn còn hy vọng lí trí của tôi sẽ bị lung lay: "Chị dâu, không phải em không nói trước. Cần gì phải làm vợ của một thằng điên chứ?"
Tôi bực mình, nhắm thẳng chân trái của hắn dẫm lên thật mạnh. Lăng Thiếu Kiệt ôm chân la lên oai oái: "Lôi Cẩn Y, cô đúng là cái đồ không biết trời cao đất dày!"
"Tôi có biết trời cao đất dày hay không, không đến lượt chú quản. Nếu chú còn một lần nữa ngáng đường tôi, đừng trách tôi đấy. Lần sau không chỉ là cái chân này, mà cái chân thứ ba của chú tôi cũng đá luôn đấy, thử không?"
Tôi đẩy người hắn ra, đi về phía trước. Cơn tức vẫn chưa nguôi xuống, vừa đi tôi vừa lầm bầm trong miệng: "Mả cha mày, bà lấy ai là việc của bà, mày quản gì quản lắm thế!"
Rồi tôi nhận ra một chân lí, những người có nhiều tiền lâu dần không có việc gì làm sẽ đi làm phiền người khác, điển hình như Lăng Thiếu Kiệt. Trong mắt tôi hắn ta chẳng khác gì một tên vừa điên vừa khùng, hơn nữa còn bị ngáo quyền lực. Thừa tiền quá thì cho tôi tiêu bớt đi, không cần phải sầu não hôm nay mua gì, ăn gì để tiêu hết tiền đâu.
...
"LĂNG HÀM, ANH Ở ĐÂU?..."
Gần trưa, mặt trời đã lên cao. Tôi đưa tay gạt đi mồ hôi trên trán, mệt mỏi tìm người. Những ngõ ngách xung quanh tôi đã tìm một lượt, nhưng vẫn không thấy anh ta đâu.
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, tôi chạy thật nhanh về khu nhà của mình. Nếu như phán đoán của tôi là chính xác, thì có lẽ anh ta vẫn chưa ra khỏi nơi đó.
Phòng khách đã được A Trà dọn dẹp lại thật sạch sẽ, thậm chí còn tốt hơn lúc trước. Tôi không có thời gian quan tâm những thứ này, chạy thật nhanh lên trên lầu, mở tủ quần áo ra.
Đúng như dự đoán, Lăng Hàm ở trong đây, ở suốt một buổi sáng. Lần gặp đầu tiên của chúng tôi cũng là trong tủ, không ngờ Lăng Hàm vẫn tiếp tục chui vào trong tủ.
"Cuối cùng cũng thấy, tôi tìm anh lâu lắm rồi đấy."
Đôi mắt anh ta đỏ lên, nhìn tôi chòng chọc như nhìn một kẻ bội bạc. Tôi bỗng nhiên thấy chột dạ, vừa kéo anh ta ra vừa dỗ dành: "Hàm Hàm ngoan, tôi chỉ là đi ra ngoài một chút thôi mà." Lăng Hàm giống như một con thú bị chủ bỏ rơi, ai oán nhìn tôi: "Y Y thật xấu..."
"Được rồi, tôi xấu, tôi xấu." Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành thuận theo anh ta mà dỗ ngọt.
"Y Y sẽ không bỏ rơi Hàm Hàm chứ?"
"Sẽ không đâu mà."
Nhớ ra khung cảnh phòng khách lúc tôi vừa mới trở về, giọng nói liền trở nên nghiêm nghị hơn. Tôi nghiêm túc nhìn về phía Lăng Hàm,
không khác gì một bà mẹ đang dạy con: "Lăng Hàm, mặc dù tôi biết anh sốt ruột muốn tìm tôi, nhưng lần sau không được đập phá nữa biết chưa? Không có ai nói cho anh biết đập phá là xấu lắm sao?"
Lăng Hàm cúi đầu, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất: "Hàm Hàm biết rồi, sẽ không đập phá nữa..."
"Ngoan ngoãn..."
Tôi đưa tay lên xoa đầu anh ta, chạm phải vết sẹo dài trên gáy, lòng bỗng chua xót.
Nhớ lại những lời ông Lăng kể ban sáng, hốc mắt tôi lại đỏ lên. Không muốn Lăng Hàm nhìn thấy, tôi quay mặt đi chỗ khác, đứng dậy: "Chắc A Trà cũng chuẩn bị xong cơm trưa rồi, xuống ăn cơm nào."
Lăng Hàm theo tôi xuống lầu. A Trà lấm lét nhìn người đàn ông phía sau lưng tôi, có vẻ như vẫn chưa kết sợ hãi. Tôi đành phải cho A Trà ánh mắt trấn an: "Không sao nữa rồi."
Lăng Hàm rất ngoan ngoãn ăn cơm, còn rất chu đáo gắp đồ ăn cho tôi. Tôi bật cười: "Cảm ơn, anh cũng ăn đi." Sau đó cũng gắp lại vào bát Lăng Hàm một miếng thịt chua ngọt.
Ăn cơm xong, anh ta đã bảo buồn ngủ. Sáng nay ông Lăng cũng đã nói cho tôi, kể từ sau sự kiện ấy, Lăng Hàm ngủ rất nhiều, dường như trong một ngày không có bao nhiêu tiếng tỉnh táo. Tôi cũng biết mình phải tập làm quen, nên đưa Lăng Hàm lên phòng.
Chuẩn bị chăn gối xong, tôi còn đang định đi ra ngoài thì anh ta đã nắm tay tôi: "Muốn Y Y ngủ chung cơ. Hàm Hàm sợ Y Y đi mất!"
Tôi đành phải nằm bên cạnh anh ta. Hôm trước chúng tôi cũng đã ngủ chung nhưng để một cái gối ở giữa giường, tôi cứ tưởng lần này cũng vậy nhưng mà Lăng Hàm đã nhanh nhẹn ôm lấy tôi, vùi mặt vào...
"Oa... Mềm quá!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc