"Thật ra... Trước đây nó đã từng là niềm kiêu hãnh của cả tộc.
Ta gọi con đến đây cũng là để nói cho con biết, lí do tại sao nó lại trở nên điên dại như bây giờ."
Trong đôi mắt đã nhuốm màu thời gian của ông Lăng thoáng qua một tia tiếc nuối. Bản thân tôi bỗng nhiên cảm thấy máu trong người dường như đông lại, toàn thân hít thở không thông. Đưa tay cấu chặt lấy vạt áo, tôi cất tiếng: "Ông cứ kể đi ạ."
Chẳng hiểu sao, tôi lại có một dự cảm không lành.
Ông Lăng khẽ ngước mặt lên, dường như là đang hồi tưởng lại quãng thời gian nào đấy. Tôi không thúc giục ông, dù bản thân cũng đang rất nôn nóng muốn nghe. Tôi biết ngay cả chính tôi cũng phải có thời gian chuẩn bị cho những tin tức sắp tới.
"Tiểu Hàm... Trước đây nó rất thông minh, so về tư chất, nó hơn hẳn những bạn bè đồng trang lứa. Hơn nữa, thằng bé còn rất biết cách quan tâm mọi người xung quanh. Dù nó có hơi ít nói, nhưng những ai nó đã để tâm thì nó sẽ bảo vệ hết mình. Nó chẳng bao giờ nói ra, chỉ âm thầm làm thôi. Mà đó cũng chính là lí do tại sao anh trai ta yêu thương thằng bé nhiều đến thế. Con người của nó ai mà chẳng yêu thương cơ chứ. Vốn dĩ vị trí gia chủ đã được định sẵn là của nó, nào có ngờ..."
Sắp đến tin tức quan trọng, ông Lăng dừng lại, nhấp một ngụm trà. Còn tim của tôi sớm đã nhảy thót lên tận trời xanh. Tôi có thể cảm nhận được trống иgự¢ mình đập mạnh, hai tay càng siết chặt hơn. Móng tay đâm vào da thịt đau xót, lúc này tôi mới tự nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh. Thời gian dường như trôi chậm hẳn lại, bản thân tôi cũng như bị Ϧóþ nghẹt bởi một bàn tay vô hình nào đó.
"Hai năm trước, một chi nhánh của tập đoàn chúng ta ở New York xảy ra vấn đề, Tiểu Hàm vội vã đến sân bay, mà sân bay hôm đó xảy ra một trận tập kích...
Lúc chúng ta đến nơi đã thấy thằng bé nằm trên vũng máu. Nhìn camera giám sát, hung thủ cầm cây gậy lớn đập mạnh vào đầu thằng bé, hoàn toàn không muốn nó được sống. Đây rõ ràng là một cuộc ám sát có chủ đích."
Trái tim còn đang nhảy loạn xạ của tôi bỗng nhiên rớt bịch xuống, đầu tôi ong lên, có cảm giác như người bị đánh chính là mình vậy, ngay cả giọng nói cũng lạc đi: "Vậy... Sau đó anh ấy thế nào ạ?"
Ông Lăng nhìn tôi, lại hơi cúi mặt xuống: "Sau đó thằng bé được đưa đến bệnh viện cấp cứu, dù tính mạng vẫn giữ được, nhưng di chứng của cú đánh đó thì như bây giờ con thấy đấy."
Ông Lăng bỗng nhiên im lặng, bàn tay Ϧóþ chặt ly trà trên tay, lòng bàn tay tôi cũng vô thức siết chặt lại, có cảm giác vẫn còn tin tức khủng khi*p hơn phía sau.
"Vốn dĩ thằng bé sẽ có cơ hội hồi phục, thế nhưng cái đêm nó phải giành giật giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, lại có kẻ lén tráo đi ống truyền của nó, khi chúng ta phát hiện thì kẻ đó đã cắn lưỡi tự sát."
Tôi đột nhiên cảm thấy tức giận. Con người như Lăng Hàm vốn không đáng để phải chịu những biến cố đó. Nhớ lại ánh mắt hoảng loạn lần đầu tiên gặp mặt, иgự¢ trái tôi lại nhói lên: "Không tra ra được kẻ đứng phía sau là ai sao ạ?" Ông Lăng nhìn tôi: "Chủ mưu của vụ ám sát thì không điều tra được, thế nhưng kẻ thay đổi ống truyền của Tiểu Hàm thì đã từng là cấp dưới của Tiểu Kiệt. Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh được cái gì cả."
Ông Lăng bỗng nhiên nhỏ giọng: "Thằng bé này tâm cơ sâu không lường được. Bây giờ con đã là con dâu của Lăng gia, chịu trách nhiệm chăm sóc Tiểu Hàm, ta cũng nên nhắc nhở con hãy cẩn trọng với nó."
"Dạ vâng ạ."
Ông Lăng bỗng nhiên thở dài, hơi buồn bã: "Anh trai ta cũng vì chuyện đó mà lâm bệnh nặng.
Lúc anh ấy lập di chúc, đã có rất nhiều người phản đối việc anh ấy cho Tiểu Hàm hơn một nửa số cổ phần của Lăng Thị. Ta vẫn còn nhớ lúc đó anh ấy đã rất tức giận mà gằn giọng với những người có mặt trong phòng bệnh: "Ta để cho cháu ta cũng cần các người quản sao?" Rồi gọi Tiểu Hàm đến, nhìn nó một lúc lâu. Sau đó thì anh ấy cũng qua đời...
Có nhiều tiền để làm gì cơ chứ? Nhiều tiền thì sẽ hạnh phúc sao?"
Cùng với tiếng thở dài não nề của ông Lăng, khóe mắt tôi cay cay, khẽ mím môi. Thật may là vẫn có người yêu thương Lăng Hàm.
"Con đừng lo, dù anh trai ta không còn nữa, nhưng cái thân già này còn sống ngày nào thì sẽ không để hai đứa bị tổn hại thêm nữa đâu." Tôi cảm động: "Con cảm ơn ông..."
Tạm biệt ông Lăng, tôi đi men theo con đường hoa. Hai bên đường trồng rất nhiều hoa hồng, mùi hương cực kì dễ chịu.
Rời khỏi khu nhà phía Đông, tôi lại gặp phải một nhân vật không nên chạm mặt.
Hai chúng tôi ngược hướng nhau, tôi định tránh sang bên phải, người kia đã dịch sang chắn đường tôi. Tôi tránh sang bên trái, người kia lại dịch sang bên trái. Vốn tôi không ưa gì người này, nên có chút tức giận, nhíu mày:
"Chú Kiệt, chú làm vậy là có ý gì đây?"
Lăng Thiếu Kiệt nhàn nhã sửa lại ống tay áo, cất lời: "Xinh đẹp như chị dâu đây, sao lại lãng phí bên một người chồng điên làm gì?"
Tôi càng nhíu mày sâu hơn: "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Tôi đã là vợ của Lăng Hàm, thì cả đời này là vợ của Lăng Hàm."
Lăng Thiếu Kiệt xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng sau đó đã nhanh chóng ổn định lại tâm tình, khóe môi nở một nụ cười không tính là thân thiện, nhìn tôi: "Chị dâu cần gì miễn cưỡng như thế, Gi*t anh tôi, chiếm gia sản, sau đó chị dâu muốn tìm hạng người gì mà chẳng có?"
Tôi không muốn tiếp tục đôi co với hắn ta. Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng, hắn muốn hợp tác với tôi để hại Lăng Hàm. Nhưng có vẻ như hắn đã tính sai một bước.
Tôi gạt tay Lăng Thiếu Kiệt, trước khi rời đi còn không quên nói với hắn: "Tôi thấy người bị điên hẳn là chú, không phải chồng tôi." Hắn ta đã bị danh vọng làm cho điên rồi, điên hết thuốc chữa.
Chỉ riêng việc vì tiền mà không tiếc hãm hại ngay chính người anh ruột thịt của mình đã đủ để tôi thêm khẳng định con người này vốn đã là sản phẩm lỗi của tạo hóa.
Tức tối đi về khu nhà của mình, tôi không nén nổi bực tức. Mới ngày đầu về làm dâu đã gặp phải toàn chuyện quỷ quái, vừa đi trên đường tôi vừa lầm bầm: "Còn ai nữa thì mau xuất hiện đi, tiếp một lượt luôn, mệt quá." Nhưng trong suốt đoạn đường đó chẳng có ai ngáng đường tôi nữa.
Trở về khu nhà của tôi và Lăng Hàm, mới bước vào phòng khách, tôi như không tin nổi vào mắt mình.
Phòng khách trước khi tôi đi vẫn còn đang gọn gàng sạch sẽ, ấy vậy mà giờ không khác gì một mớ hỗn độn. Chậu hoa đều bị đập sạch, bàn ghế, ấm chén ngổn ngang giữa mặt đất. A Trà đứng ở trong góc, cánh tay chảy máu.
"A Trà, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Thiếu phu nhân, đại thiếu gia... Đại thiếu gia ngủ dậy không thấy cô đâu, liền tức giận đập phá... Bây giờ không biết là đang ở nơi nào nữa..."