"Một đứa con riêng và một thằng đàn ông điên khùng lấy nhau, thật là xứng đôi!"
Lời nói cay nghiệt ấy khiến tôi không khỏi tò mò là ai nói ra. Quay người về phía sau, tôi nhận ra người vừa nói ban nãy là Đào Đào, bên cạnh là chồng của cô ta-Lăng Thiếu Kiệt, cũng là em trai của chồng tôi.
Vốn dĩ Lăng Thiếu Kiệt là ứng cử viên duy nhất cho vị trí gia chủ, vì chồng tôi không được bình thường. Nhưng do di chúc của ông nội để lại đã cho Lăng Hàm hơn một nửa gia sản, vậy nên vị trí ấy thuộc về ai thì vẫn chưa biết được. Tôi có nghe nhiều người nói, Lăng Thiếu Kiệt và vợ của anh ta luôn xem Lăng Hàm như cái gai trong mắt, luôn tìm cách hãm hại anh ta. Thế nhưng trong gia tộc có rất nhiều người ủng hộ ông nội, nên mặc dù ông đã qua đời, có những người dù không phục nhưng vẫn không dám động tay động chân với Lăng Hàm.
Tôi không để ý đến việc Đào Đào gọi tôi là con riêng, bởi vì thân phận của tôi ngay từ đầu đã thấp kém. Nhưng việc cô ta gọi Lăng Hàm là "thằng đàn ông điên khùng" khiến trong lòng tôi cảm thấy cực kì khó chịu. Dù sao chúng tôi so về vai vế vẫn cao hơn hai người bọn họ. Lăng Hàm trong gia tộc không có tiếng nói, nhưng ít nhất vẫn là anh chồng của cô ta. Không nhịn được, tôi liền lên tiếng đáp trả:
"Đường đường là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, con dâu của một gia tộc lớn, thế mà ăn nói không có khuôn phép, thật là một sự sỉ nhục!"
Cô ta xanh mặt, định đưa tay lên tát tôi nhưng đã bị Lăng Hàm cản lại, đầy cương quyết: "Không được bắt nạt Y Y!" Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, đây là Lăng Hàm không được bình thường mà nhiều người vẫn thường hay đồn đại sao? Đào Đào bị đau, kêu lên oai oái, tôi không để ý mà quay qua phía Lăng Thiếu Kiệt: "Chú dạy vợ như thế nào mà để cô ta chạy đi cắn càn vậy?" Lăng Thiếu Kiệt ngay lập tức quay sang trừng mắt nhìn cô ta: "Đào Đào, mau xin lỗi anh chị!"
Đào Đào mặc dù không phục nhưng vẫn sợ cái trừng mắt của chồng, ngoan ngoãn xin lỗi. Lăng Thiếu Kiệt cắn răng, bày tỏ bộ dạng áy náy với tôi: "Chị dâu thông cảm, là do em không biết dạy vợ." Tôi gật đầu: "Tôi chẳng có gì phải để bụng, dù sao để khiến em dâu vào khuôn phép cũng rất khó khăn." Tôi có thể nhìn ra mu bàn tay Lăng Thiếu Kiệt đang nổi đầy gân xanh. Không muốn tiếp tục đôi co, tôi cầm tay Lăng Hàm đi thẳng đến khu nhà đối diện.
Cha mẹ chồng đã ngồi ở phía trước, bản thân tôi là con dâu cũng phải ngoan ngoãn hoàn thành bổn phận. Vậy mà dường như có người vẫn còn để bụng chuyện ban nãy, hoàn toàn không muốn cho tôi mặt mũi. Đào Đào đang đứng bên cạnh không chút kiêng dè mà bĩu môi, thanh âm đủ cho những người trong phòng nghe thấy: "Ba, mẹ, hai người chọn vợ cho anh hai cũng thật quá tuỳ tiện, gia tộc nhà ta lớn đến cỡ nào, sao lại để hạng gà rừng tùy ý ra vào cơ chứ!"
Lăng gia chủ mẫu đau đầu khoát tay, không hài lòng thái độ của cô con dâu thứ hai, nhíu mày: "Anh con đã không được bình thường, chọn vợ còn cần kén chọn nữa sao? Cũng không cần vạch áo cho người xem lưng như thế." Nói xong không quên liếc về phía Lăng Thiếu Kiệt: "Còn không mau quản thúc vợ con, lại để nó chạy đi nói năng lung tung như vậy?"
Lăng Thiếu Kiệt xanh mặt, cầm tay Đào Đào kéo ra bên ngoài. Nhìn Đào Đào đôi mắt ngấn lệ, tôi có thể nhận ra hắn ta dùng lực rất mạnh, dường như đang cực kì tức giận.
Phiền phức vừa mới kết thúc, mẹ chồng đã gọi tôi lại, dặn dò: "Chồng con khác với người bình thường, hằng ngày đều ra ngoài chạy nhảy, có những hôm trở trời nó thường hò hét ầm ỹ. Mẹ không có yêu cầu nhiều, chỉ cần con chăm sóc tốt cho nó. Dù con kết hôn với Hàm Hàm cũng là vì lợi ích gia tộc, nhưng ta tin con là một cô gái lương thiện. Chúng ta không mong cầu con có tình cảm với Hàm Hàm, vì trên thực tế cuộc hôn nhân này cũng rất vội vàng, chỉ mong con có thể dốc lòng chăm sóc thằng bé."
Tôi cứ nghĩ Lăng Hàm đã hoàn toàn bị người thân ngó lơ, nhưng xem ra cha mẹ chồng tôi rất quan tâm đến tình hình của anh ta. Suy đi tính lại, lí do tại sao anh ta không bị hãm hại tranh đoạt khối gia sản kia không chỉ đến từ phía ông nội, mà cũng bởi một phần cha mẹ chồng tôi rất thương Lăng Hàm. Nhưng chắc chắn một người điên sở hữu khối gia sản ấy sao có thể làm những người trong gia tộc cam lòng? Cộng thêm Lăng Thiếu Kiệt chắc chắn sẽ ở trong bóng tối hợp tác cùng với bọn họ, dần dần hạ thấp địa vị của Lăng Hàm. Dần dà, ngay cả người hầu cũng không thèm để đại thiếu gia vào trong mắt, cũng bởi họ nghĩ, vị trí gia chủ kia chẳng thể nào rơi vào tay của một người điên được.
Tôi không quan tâm việc tranh đoạt trong những gia đình có tiền có quyền, thế nhưng việc Lăng Hàm sống giữa vòng lợi danh cứ như một hồ nước trong veo xuất hiện giữa trận chiến ác liệt, hoàn toàn bình lặng.
Nói chuyện với mẹ chồng thêm mấy câu, Lăng Hàm buồn ngủ, vậy nên tôi dìu anh ta về lại khu nhà của hai vợ chồng. Đợi đến khi tiếng thở đều đều phát ra, tôi mới rón rén vén chăn đi xuống phòng khách.
A Trà, người hầu được cử đến để chăm sóc hai vợ chồng tôi đã nhanh nhẹn đến thông báo: "Thiếu phu nhân, ngài Lăng cho gọi thiếu phu nhân đến khu dinh thự phía Đông có việc cần nói."
Tôi cứ nghĩ "ngài Lăng" mà A Trà nói là bố chồng tôi, ngạc nhiên: "Chẳng phải ban nãy mới gặp rồi hay sao?". A Trà lắc đầu, thì thầm vào tai tôi: "Không phải gia chủ, là chú của gia chủ, em trai ông nội của đại thiếu gia!" Dường như sợ tôi sẽ gây chuyện, A Trà còn lo lắng dặn dò tôi: "Ngài Lăng nổi tiếng khó tính trong tộc, thiếu phu nhân nhớ lựa lời, đừng làm phật ý ngài ấy!" Tôi gật đầu, vội vã đi đến khu nhà phía Đông, lòng thắc mắc không biết ông gọi tôi đến là có việc gì.
Khác với những khu nhà khác, khu nhà này thiết kế theo kiểu Pháp, vừa có sự trang nhã, lại vừa sang trọng, lịch sự. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả là không thấy bóng dáng một người hầu nào. Mùi hoa hồng thoang thoảng, dưới giàn hoa hồng là một ông cụ mặc quần áo thoải mái, tóc đã nhuộm bạc, đang cầm kéo cắt tỉa những cành hoa mọc dài.
"Ngài Lăng?" Tôi lên tiếng hỏi, ông cụ quay mặt về phía tôi, nhẹ giọng nhắc nhở: "Không cần khách sáo thế, cứ gọi ta là ông. Con là vợ mới cưới của Tiểu Hàm sao?" Thấy tôi gật đầu, ông Lăng gọi tôi ngồi xuống bộ bàn ghế bằng đá được bày sẵn giữa vườn, đá rất mát.
Chẳng mấy chốc, hương trà đã ngào ngạt.
Nhấp một ngụm trà, ông Lăng lại tiếp: "Con cũng biết thằng bé không được như những người khác?" Cố gắng để duy trì nhịp thở, tôi trả lời: "Vâng, con biết." Ông Lăng đặt ly trà đã vơi một nửa xuống bàn, lại hỏi: "Con không để ý sao?" Tôi không hiểu tại sao ông cho gọi tôi đến đây chỉ để hỏi những câu này, nhưng vẫn trả lời: "Nếu như không chấp nhận thì con đã trốn đi từ lâu. Có thể đối với mọi người, anh ấy không bình thường, nhưng con không nghĩ vậy."
Quả thực, tôi chưa từng để tâm chuyện Lăng Hàm có bình thường hay không. Bởi vì ít nhất, anh đã đứng ra bảo vệ tôi. Từ nhỏ cho tới lớn dù tôi có bị đánh nặng đến mức nào cũng chẳng có ai hỏi han quan tâm, thậm chí còn mong tôi ૮ɦếƭ đi cho rảnh nợ. Có thể anh ta khác với những người khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ta luôn rất quan tâm đến những người xung quanh.
Ông Lăng đôi tay run run, ánh mắt lại như rơi vào một vùng kí ức xa xăm nào đấy, thở dài:
"Thật ra... Trước đây nó đã từng là niềm kiêu hãnh của cả tộc.
Ta gọi con đến đây cũng là để nói cho con biết, lí do tại sao nó lại trở nên điên dại như bây giờ."