"Ba, ba thôi đi có được không? Ba đã gả con cho một người điên, giờ ba lại bảo con lừa gạt người ta để lấy tiền, ba có còn tình người không?"
Nếu như người trước mặt không phải cha ruột của tôi, có lẽ tôi đã cúp máy từ khi ông ta cất tiếng. Tôi không muốn phải đôi co gì thêm với người ở đầu dây bên kia nữa, nói tiếp: "Gả con cho Lăng Hàm, hẳn là ba cũng có một khoản tiền kha khá rồi? Tình cha con giữa hai chúng ta cũng xem như chấm dứt tại đây thôi." Ông ta nổi giận, gào lên: "Đồ súc sinh! Bao lâu nay tao nuôi mày khôn lớn để mày trả ơn cho tao như thế hả?"
Ha...
Súc sinh...
Lời chửi rủa quen thuộc ấy giống như một tảng 乃úa lớn nặng nề bổ vào đầu. Bụng lại âm ỷ đau, những giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, dính bết tóc mai. Tôi đau đớn ngồi sụp xuống sàn nhà tắm lạnh lẽo, dựa lưng vào tường, thanh âm trả lời có chút thều thào: "Đúng vậy, con quả là súc sinh mà... Những lúc ba chửi rủa, đánh con đến bầm tím... Hay khi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên người con, đã bao giờ ba nghĩ... con cũng là con gái ruột thịt của ba hay chưa?..."
Lúc đầu, tôi quả thực là không hiểu... Tại sao những người cha mẹ khác luôn muốn con gái của mình tìm được một gia đình chồng tốt, một người chồng tài giỏi, có thể bảo bọc con gái của họ suốt đời. Còn cha tôi lại không hề suy nghĩ ném tôi cho một người đàn ông xa lạ, một người chồng điên loạn, một gia tộc với những tranh đấu gắt gao... Cũng đã từng ngờ nghệch tin rằng ông ta đối với bản thân mình còn một chút gì đó gọi là tình cha con. Bây giờ nghĩ lại... Cảm thấy bản thân thật là nực cười khôn xiết.
Người như ông ta... chỉ quan tâm con cái ông ta cho ông ta được những lợi ích gì, nào để ý đến hạnh phúc của những đứa con mình cơ chứ? Để rồi khi hết giá trị lợi dụng cũng đều bị vứt bỏ, mà tôi lại là một món đồ đã hết giá trị đối với ông ta. Từ trước đến giờ, tôi đâu có quyền được hưởng một chút tình thương nào?
Tôi thở hắt ra một hơi, cảm giác như có ai đó đang Ϧóþ nghẹt trái tim của mình lại. Phút chốc tôi thấy bản thân mình giống như con cá nhỏ đang thoi thóp trong hồ nước cạn, mò mẫm tìm sự sống một cách ngờ nghệch đến đáng thương. Tôi đã không còn nơi nào để đi, nơi mà tôi gọi là "nhà" vẫn luôn gắn liền với sự đánh đập ђàภђ ђạ của những người thân yêu tôi luôn tin tưởng, dành hết tim gan của mình ra mà đối đãi. Còn nơi tôi đang ở, lại xa lạ, lạnh lẽo đến rùng mình.
"Ba... Từ giờ ba đừng tìm con nữa... Con còn gì cho ba bòn rút nữa đâu..."
Ngắt máy, bàn tay tôi buông thõng xuống đất. Không còn sức lực, tôi gục đầu xuống. Đầu gối thấm đẫm nước mắt nóng hổi. Tôi có thể cảm thấy bả vai mình đang run lên. Tại sao tôi lại không thể có được cuộc sống bình yên, tôi đã làm gì sai sao? Hay sự xuất hiện của tôi ngay từ đầu đã được định sẵn là sai trái?
Bỗng nhiên có một bàn tay không biết từ ở đâu đưa ra chạm nhẹ lên đầu tôi, cùng với giọng nói lo lắng của đàn ông vang lên bên tai: "Cẩn... Cẩn Y?"
Tôi ngước đầu lên, khuôn mặt Lăng Hàm hiện ra trước mắt. Xấu hổ, tôi vội đưa tay gạt đi nước mắt vẫn đang chảy dài trên má, nở một nụ cười gượng, có chút mất tự nhiên nhìn anh ta: "Xin lỗi, có phải tôi nói chuyện to quá làm anh thức giấc không?" Lăng Hàm vụng về vỗ vỗ bả vai tôi, ra vẻ một bà mẹ đang an ủi con mình: "Cẩn Y đừng buồn, Hàm Hàm sẽ đánh những ai làm Cẩn Y buồn."
Tôi bật cười, không nhận ra bản thân nhìn anh ta đầy dịu dàng: "Vậy sao? Anh và tôi mới quen nhau chưa được vài tiếng, sao anh lại muốn bảo vệ tôi đây?" Bây giờ Lăng Hàm không được bình thường, đừng nói bảo vệ người khác, ngay cả bản thân mình chưa chắc đã chăm sóc được. Anh ta lắc lư đầu, ngây thơ nhìn tôi: "Vì Y Y là người tốt." Câu nói của Lăng Hàm như một phép lạ nào đó, xua tan đi những tảng đá đang đè nặng trong lòng tôi.
Tôi xoa đầu Lăng Hàm, tóc của anh ta rất trơn, lại cực kì mượt, sờ vào vô cùng thoải mái: "Vậy chắc là vì Cẩn Y là bạn tốt của Hàm Hàm rồi, không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi!" Tôi vươn vai ngáp, đứng dậy đi về phía giường ngủ, không để ý Lăng Hàm đi phía sau đang cúi đầu nói nhỏ: "Không phải bạn, là vợ của Hàm Hàm mà..."
Đêm đầu tiên ở một nơi xa lạ, ấy vậy mà tôi lại ngủ rất ngon, hoàn toàn không mơ ác mộng. Sáng dậy tinh thần cực kì thoải mái.
Hôm nay phải đến gặp ba mẹ chồng. Tôi và Lăng Hàm vừa mới bước đến vườn hoa, sau lưng đã vang lên tiếng nói châm chọc:
"Một đứa con riêng và một thằng đàn ông điên khùng lấy nhau, thật là xứng đôi!"