Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con - Chương 38

Tác giả: Thiến Hề

Bữa Tiệc Tại Nhà Họ Ninh (Hạ)
Ninh Quân Hạo nhìn dáng vẻ cầu xin đáng thương của cô, nhất thời sửng sốt, nhưng cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay to ấm áp đặt lên tấm lưng phía sau đã có chút thấm lạnh của cô.
Hoa Ngữ Nông tựa vào иgự¢ anh, cảm nhận được trái tim anh cố chấp mà mạnh mẽ đập, bỗng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cô muốn…muốn mở miệng nói với Ninh Quân Hạo, nói cho anh biết những chuyện mà Trần Nhược Hồng đã từng làm với mình, đem vẻ xấu xí ẩn dưới lớp mặt nạ ngọt ngào của cô ta lột bỏ, thế nhưng…
Cô nhớ lại những gì Trần Nhược Hồng và bà Trương đã nói, đúng vậy, cô không có chứng cứ, cho dù bây giờ cô có nói cho Ninh Quân Hạo chân tướng của mọi việc, làm sao anh có thể dễ dàng tin tưởng cô chứ? Hơn nữa, mặc dù Ninh Quân Hạo tin cô thì sao, bọn họ không có chứng cớ, vẫn không thể làm gì cô ta như trước. Con rắn độc địa giống như Trần Nhược Hồng, cùng với sự hỗ trợ của bà Trương, nếu như không thể một kích tất trúng, còn không cẩn thận bức điên cô ta, không dám chắc cô ta sẽ làm ra chuyện điên rồ gì ảnh hưởng đến con hoặc người thân của cô nữa.
Cho nên, bất an suy nghĩ trong lòng một lúc, cô liền lựa chọn cách im lặng.
Cô đang nhớ lại một câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bây giờ cô đã biết con bài chưa lật của Trần Nhược Hồng, như vậy muốn đối phó cô ta cũng sẽ dễ dàng hơn.
Có điều, nếu trong lòng cô còn điều gì nghi ngờ, thì đó chính là tình cảm của Ninh Quân Hạo với Trần Nhược Hồng, rốt cuộc sâu đậm đến bao nhiêu?
Nếu anh thật sự yêu cô ta, vậy thì tại sao mấy năm qua anh không hề có ý định kết hôn thêm lần nữa, lại còn muốn phục hôn cùng cô?
Thế nhưng, nếu giữa anh và Trần Nhược Hồng không có gì, vậy một màn năm đó khi cô đến văn phòng đưa súp cho anh phải giải thích ra sao? Còn có đoạn đối thoại khi cô bất ngờ gặp tai nạn xe, Trần Nhược Hồng gọi điện thoại cùng anh trò chuyện, còn kể lại rõ ràng cho cô nghe một đoạn tình yêu cảm động khi xưa, hận không thể cùng nhau một chỗ cơ mà.
Nhớ tới những chuyện này, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền toái, đang muốn rời khỏi vòng tay của Ninh Quân Hạo, lại nghe đến bên cạnh phát ra một tiếng “Úi” non nớt.
Cô bật người, quay đầu lại nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy người bạn nhỏ Kính Huyên không biết chạy vào trong vườn hoa từ lúc nào, đang mở to mắt nhìn hai người ôm nhau trước mặt.
Chờ Hoa Ngữ Nông nhận ra tư thế mờ ám giữa mình và Ninh Quân Hạo, muốn đứng thẳng người biểu thị sự trong sạch thì bỗng phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Kính Huyên đang chuyển dần thành sự khinh bỉ quen thuộc…
Nhất thời, Hoa Ngữ Nông chỉ cảm thấy cái mặt già nua của mình đỏ dần lên, cô liền quát Kính Huyên: “Ai cần con quan tâm chứ, trước kia chúng ta là vợ chồng mà…”
Khoé miệng Kính Huyên co giật, cười gượng hai tiếng, sau đó chạy mất dạng nhanh như chớp, có điều trước khi đi ánh mắt khinh bỉ vẫn không hề thay đổi.
“Thằng nhóc kia…” Hoa Ngữ Nông chỉ tay vào bóng lưng Kính Huyên, nhìn sang Ninh Quân Hạo, giống như đang muốn bảo anh phải dạy dỗ con trai mình cho tốt.
“Đi thôi, khách khứa còn đang chờ chúng ta.” Ninh Quân Hạo vỗ vỗ bả vai cô, cũng không phát biểu gì về Kính Huyên hết, chỉ xoay người quay trở lại phòng khách.
Giờ phút này Hoa Ngữ Nông cảm thấy cực kỳ tủi thân, thế nhưng không tìm được chỗ khiếu nại, đành dẩu môi, vẻ mặt cần tìm bao trút giận đi theo sau lưng Ninh Quân Hạo.
***********
Quay về phòng khách, Hoa Ngữ Nông liền thấy cha mẹ mình đã tới, cùng với Hoa Thương Hải ngồi trên xe lăn được người ta đẩy tới. Cô vừa định đi đến chào hỏi thì bị Ninh Quân Hạo nắm lấy cổ tay, kéo ra chính giữa phòng.
Anh nhận lấy micro từ tay Lâm Tuấn Hiền, sau đó nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện lực chú ý của khách khứa đều đang tập trung về phía mình, anh hít một hơi sâu rồi nói: “Thật ra ngày hôm nay, bên cạnh việc cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi, còn có một tin tức quan trọng muốn tuyên bố với các vị.”
Nói đến đây, anh bỗng dừng lại, đưa mắt nhìn Hoa Ngữ Nông bên cạnh mình đang trao đổi ánh mắt cùng ba mẹ.
Hoa Ngữ Nông đương nhiên cũng nghe thấy lời anh nói, cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, trong lòng hết sức khẩn trương.
Cô đã mơ hồ đoán được tin tức quan trọng mà anh sắp nói là cái gì, nhưng vẫn không dám chắc chắn, ít nhất, cô cảm thấy chuyện này sẽ không thể tuyên bố dễ dàng được như vậy.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Ninh Quân Hạo đã hoàn toàn loại bỏ những nghi ngờ trong lòng cô.
“Tin rằng các vị đều biết người đang đứng bên cạnh tôi là ai, mấy ngày hôm nay trên các tạp chí lớn hầu như đều là hình cô ấy, nhất định các vị cũng rất tò mò muốn biết quan hệ của chúng tôi sẽ như thế nào. Trước hết tôi xin cảm ơn sự quan tâm của các vị, tiếp đó, chuyện mà tôi muốn tuyên bố chính là, tôi và Ngữ Nông đã quyết định phục hôn, bữa tiệc tối nay coi như là để chúc mừng, bởi vì chúng tôi không muốn làm chuyện này rùm beng, cho nên đến lúc ấy có lẽ sẽ không tổ chức tiệc nữa, mong rằng đêm nay mọi người đều vui vẻ, xin cảm ơn…”Anh vừa dứt lời, đám người phía dưới không hẹn mà gặp đều có vài phần bối rối.
Dường như mọi người không ai ngờ tới, Ninh Quân Hạo và Hoa Ngữ Nông lại quyết định phục hôn nhanh như vậy. Ít nhất, trong mắt bọn họ, chuyện phục hôn này đến quá nhanh, cũng giống như lúc trước họ ly hôn vậy, khiến người ta trở tay không kịp.
Có điều, chung quy cũng đều là người từng trải, hơn nữa phía trước đã có tin đồn rằng họ sẽ phục hôn, cho nên sau khi nỗi khi*p sợ trôi đi, mọi người lập tức nâng chén, rối rít tiến tới trước mặt hai nhân vật chính để chúc mừng…
Hoa Ngữ Nông và Ninh Quân Hạo tiếp chuyện một lúc, rồi sau đó lấy cớ đi nhà vệ sinh để chạy ra khỏi đám người, tìm được Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân đang đứng một góc trò chuyện cùng La Tố Dung, Hoa Hiển Đạt và Hoa Thương Hải.
Thật ra đối với những người nhà họ Hoa, vợ chồng Ninh Húc Đông vẫn luôn khách sáo, chuyện năm đó Hoa Ngữ Nông khăng khăng muốn ly hôn, quyết định đuổi cô ra khỏi nhà của Hoa Thương Hải khiến vợ chồng nhà họ cảm thấy hơi nghiêm khắc, vì vậy hai người đều tin tưởng, quyết định này của Hoa Ngữ Nông không hề liên quan gì đến Hoa thị, thậm chí, so với Ninh gia, Hoa thị càng không mong muốn sẽ nhìn thấy kết cục này. Cho nên tuy rằng Hoa Đình của họ xoá bỏ quan hệ hợp tác với Hoa thị, nhưng đối với người nhà họ Hoa, ngoại trừ Hoa Ngữ Nông, họ cũng không có quá nhiều oán niệm.
Bây giờ Hoa Ngữ Nông mang theo cháu trai của họ trở về, trong bụng còn đang có thêm một đứa cháu nữa, chuyện này đối với họ mà nói là việc tốt trời ban. Mặc dù vẫn còn tức tối với Hoa Ngữ Nông như trước, nhưng nếu như Ninh Quân Hạo đã tuyên bố sẽ phục hôn cùng cô rồi, thì vợ chồng Ninh Húc Đông tự nhiên cũng sẽ khách sáo hơn với nhà thông gia một chút. Phụ huynh hai nhà ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, không khí nhìn qua khá là hoà hợp.
Tha Thứ
“Ông nội, ba, mẹ, mọi người tới rồi…” Nhanh chóng đi đến trước mặt các trưởng bối, Hoa Ngữ Nông có phần kích động kêu lên. Cô thật không ngờ Hoa Thương Hải sẽ đến, việc này có phải chứng tỏ rằng ông đã muốn tha thứ cho cô rồi không?
“Vừa mới đến thôi…” La Tố Dung cũng xúc động nắm tay Hoa Ngữ Nông rồi nói: “Ngữ Nhi à, mẹ mừng cho con quá…”
“Mẹ, thật xin lỗi, mấy năm qua đã khiến cha mẹ và ông nội phải bận tâm rồi…” Hoa Ngữ Nông có chút áy náy cúi thấp đầu nói.
“Con biết là tốt rồi, sau này không cho phép thiếu hiểu biết rồi làm loạn như thế nữa, may là cha mẹ chồng con đều là người hiểu chuyện cho nên mới không tính toán, đồng ý cho con phục hôn cùng Quân Hạo. Giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hai đứa, con phải chịu khó làm một người vợ hiền đảm đang, đừng khiến Quân Hạo bẽ mặt nữa.” Hoa Hiển Đạt gặp được con gái, vốn rất vui vẻ nhưng cũng không tiện lộ ra quá rõ ràng, đành phải nghiêm mặt dạy dỗ.
Đã rất nhiều năm rồi Hoa Ngữ Nông không được nghe lời cha răn dạy nữa, giờ nghe thấy lời ông nói, cô bỗng cảm giác như mình đang quay trở về bảy năm trước đây, khi cô chuẩn bị lấy chồng, cha cũng đã từng dặn dò cô như thế, chẳng qua giờ đây vận đổi sao dời, nghe lại lần nữa chỉ còn cảm thấy chua xót tận đáy lòng.
Cô vươn tay xoa xoa cái mũi hơi chua xót của mình, gương mặt tươi tắn mỉm cười nói: “Con biết rồi, nhất định con sẽ ngoan ngoãn làm người vợ hiền, sẽ không thiếu hiểu biết giống như trước kia nữa.”
“Bởi vì chuyện của con mà ông nội tức đến phát bệnh, giờ thân thể vẫn chưa khoẻ lại, còn không mau đến giải thích với ông đi.” Hoa Hiển Đạt nghe thấy lời cam đoan của Hoa Ngữ Nông, biết lần này cô đã thật lòng, liền nhanh chóng tìm biện pháp cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai ông cháu.
Hoa Ngữ Nông cũng không ngốc, biết nếu ngày hôm nay Hoa Thương Hải đã đến đây tức là trong lòng ông có một nửa đã tha thứ cho cô rồi, giờ Hoa Hiển Đạt lại nói thế, cô càng không thể bỏ qua cơ hội xin ông tha thứ. Cô lập tức ngồi xổm xuống trước xe lăn, nhìn sắc mặt không mấy biến đổi của Hoa Thương Hải nói: “Con xin lỗi ông nội, con đã để ông phải nhọc lòng, sau này con sẽ…không bao giờ làm chuyện điên rồ như vậy nữa, xin ông hãy tha lỗi cho con.”
Hoa Thương Hải nghe thấy lời giải thích của Hoa Ngữ Nông nhưng ông không lên tiếng, hiển nhiên bởi vì tính cách của ông không thể dễ dàng bị dụ dỗ bởi một lời nói được.
“Mẹ, mẹ cùng con lên lầu lấy người máy được không?” Đúng lúc Hoa Ngữ Nông đang định mở miệng xin Hoa Thương Hải tha thứ tiếp, thân hình bé nhỏ của Kính Huyên bỗng chui ra từ đám người, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoa Ngữ Nông, nắm lấy tay cô kéo đi.
“Đây là…Kính Huyên đúng không…” Hoa Hiển Đạt nhìn thấy Kính Huyên, hai mắt lập tức toả sáng, trước đây ông đã trông thấy dáng vẻ của cậu bé trên TV và báo chí rồi, bây giờ gặp được người thật, dáng vẻ bụ bẫm đáng yêu ấy thật khiến cho người ta yêu mến, không khỏi ngắm đến ngây người.
“Ông ơi, sao ông biết tên của cháu thế?” Kính Huyên nghe thấy người lạ trước mặt gọi tên mình, liền kinh ngạc nói.
“Kính Huyên, đây là ông ngoại…” Nói rồi, Hoa Ngữ Nông chỉ về phía La Tố Dung vì nhìn thấy cháu trai mà kích động đến rơi nước mắt: “Còn đây là bà ngoại…”
“Vậy ông cụ này là ai?” Kính Huyên hoàn toàn không bị ông bà ngoại hấp dẫn, lực chú ý của cậu nhóc đã đặt hết lên trên người ông cụ đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt phức tạp.
“Đây là cụ ông, chính là ông nội của mẹ…Ngoan, con mau gọi cụ đi…” Hoa Ngữ Nông xoa cái đầu nhỏ của Kính Huyên nói.
“Cháu chào ông bà, cháu chào cụ…” Kính Huyên lễ phép cúi đầu chào mọi người, sau đó lại nhìn Hoa Ngữ Nông nói: “Mẹ, mẹ lên lầu với con đi…”
“Hả…Nhưng mà, mẹ phải ở chỗ này chào hỏi khách khứa, hay là con gọi Abie lên lầu lấy đồ chơi với con đi.” Hoa Ngữ Nông có chút khó xử nói.
Nhìn thấy nét mặt Kính Huyên có chút mất hứng, Dương Thải Phân vẫn đang đứng một bên không mở miệng liền nói: “Cháu ngoan của bà, để bà nội đưa cháu lên lầu nhé.”
“Vâng!” Nghe vậy, Kính Huyên lập tức cười híp mắt chạy tới nắm tay Dương Thải Phân, hai người vừa chuẩn bị rời đi, bé bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hoa Thương Hải vẫn đang đứng nguyên một chỗ nói: “Cụ ơi, bên trong phòng cháu có rất nhiều socola ăn siêu ngon đấy, cụ ở chỗ này chờ, cháu lên lấy xuống cho cụ ăn nhé.”
Hoa Thương Hải không nghĩ tới cậu nhóc kia sẽ phá lệ quan tâm mình như vậy, vẻ mặt có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền lộ ra một nụ cười hiền lành đã lâu không thấy.
Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Hoa Thương Hải sẽ bị thằng bé dụ dỗ, cô liền nhẹ nhõm thở phào, nhìn Hoa Thương Hải nói: “Ông nội, đây là lần đầu tiên Kính Huyên chịu chia socola của mình cho người khác đấy, lúc trước thằng bé chỉ biết doạ dẫm đòi người khác phải đưa socola cho mình thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lần trước con nói chuyện điện thoại với thằng bé, nó còn đòi con một vạn thanh socola nữa…” La Tố Dung nghe vậy liền nhớ lại, rồi lập tức phụ hoạ theo.
“Cho nên mới nói, hiếu thuận không thể nhìn ở tuổi tác mà xác định được.” Hoa Thương Hải thản nhiên liếc mắt nhìn Hoa Ngữ Nông một cái, thâm ý nói.
Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông liền áy náy cúi thấp đầu, cô biết Hoa Thương Hải đang ám chỉ mình còn không hiếu thuận được bằng Kính Huyên.
“Được rồi, giờ mọi chuyện đã trở nên như vậy, cha mẹ chồng của chị cũng đồng ý cho chị quay lại, những chuyện trước kia đừng nên nhắc tới nữa, nhất định sau này phải cẩn thận làm người, đừng để gia đình nhà chồng với nhà mẹ đẻ bị mất mặt.” Hoa Thương Hải thấy Hoa Ngữ Nông đã thật sự nhận thấy lỗi lầm của mình, cũng có lòng hối cải, liền cất tiếng.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy ba từ “nhà mẹ đẻ”, hai mắt liền toả sáng, cô biết, điều này đồng nghĩa với việc Hoa Thương Hải đã đồng ý thừa nhận cô là con cháu nhà họ Hoa rồi.
La Tố Dung và Hoa Hiển Đạt thấy khúc mắc giữa hai ông cháu cuối cùng cũng hoá giải, nét mặt liền tươi sáng hơn hẳn.
Lúc này, có không ít người tiến lại gần trò chuyện cùng bọn họ, người một nhà lập tức nhanh chóng thu hồi niềm vui được đoàn tụ, cùng nâng cốc chúc mừng với tân khách.
Chỉ có điều, Hoa Ngữ Nông không hề phát hiện ra, giây phút khi cô đang sum họp cùng người một nhà, một ánh mắt ác độc đang chăm chú dõi theo bóng dáng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc