Đội Chó SănTiễn bác sĩ Giang đi rồi, Ninh Quân Hạo lên phòng của Hoa Ngữ Nông trên lầu, lúc này cô đã được y tá đưa lên giường nghỉ ngơi.
Anh đi đến bên giường, sau khi ngồi xuống liền kéo Kính Huyên đến trước mặt mình, giống như cảnh sát đang gặng hỏi người mật báo: “Nói cho ba nghe, vừa nãy chuyện con bảo trong điện thoại rốt cuộc là sao?”
“Không phải do con làm mà…” Kính Huyên sợ Ninh Quân Hạo cho rằng mình làm hại Hoa Ngữ Nông ngất xỉu nên vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Ba đang hỏi chuyện mẹ có tình nhân bên ngoài mà trước đó con nói trong điện thoại ấy, còn có chuyện mẹ đánh con là sao?” Ninh Quân Hạo nhìn dáng vẻ sợ hãi của con mình, khẽ thở dài nói.
“Có, chính là mẹ hẹn với người đàn ông khác ngày mai đi ăn cơm trưa đấy, còn nữa, mẹ chưa đánh con đã ngủ mất tiêu rồi…” Kính Huyên giống như tiểu mật thám, đưa cái miệng nhỏ nhắn đến gần tai Ninh Quân Hạo, nhỏ giọng nói.
Có điều, bởi vì biện pháp phòng tránh của cậu nhóc làm không được tốt cho nên toàn bộ những lời bé vừa nói không sót một chữ rơi vào trong tai Hoa Ngữ Nông.
Cô vừa nghe thấy liền mặt đầy vạch đen nhìn cậu nhóc.
Ninh Quân Hạo cũng không tin những lời Kính Huyên nói, có điều anh lại muốn nghe Hoa Ngữ Nông giải thích, vì thế liền xoay đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoa Ngữ Nông đang ngồi dựa vào tường.
“Đấy là mẹ của em gọi điện thoại tới, muốn tối nay em đưa Kính Huyên đến gặp bà và cha, nhưng mà em nói là tối nay đã hẹn cha mẹ chồng rồi, cho nên liền đổi thành ngày mai đi ăn cơm trưa cùng bọn họ…” Tuy rằng Hoa Ngữ Nông cảm thấy lời Kính Huyên nói cực kì thái quá, nhưng nhìn thấy dáng vẻ muốn biết chân tướng của Ninh Quân Hạo, cô đành kiên nhẫn giải thích.
Hiểu rõ mọi chuyện rồi, Ninh Quân Hạo liền gật đầu, hai tay đặt lên vai Kính Huyên, dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói với cậu nhóc: “Kính Huyên, trong bụng mẹ bây giờ đang có em bé, cho nên con cần phải chăm sóc mẹ cho tốt, biết không? Không được chọc tức mẹ nữa.”
Hoa Ngữ Nông nghe thấy anh nghiêm túc dạy con như vậy, trong lòng bỗng thấy rất ấm áp.
“Hả? Thế sao em bé lại không đi ra đây thế ba? Nó còn muốn ở trong bụng mẹ ngây ngốc bao lâu nữa?” Kính Huyên có vẻ rất hứng thú với cục cưng trong bụng Hoa Ngữ Nông,vì thế cậu nhóc liền bò lên giường, vươn bàn tay nhỏ bé chọc chọc bụng cô, ngây thơ hỏi.
“Còn phải ngốc thêm mấy tháng nữa cơ, sao vậy? Con muốn em nhanh ra bên ngoài chơi với con sao?” Hoa Ngữ Nông vuốt cái đầu nhỏ của con hỏi.
“Chờ em ra rồi, con có thể bắt nạt em mà, mẹ, sau này nếu mẹ bắt nạt con, con liền bắt nạt em bé, sau đó em bé sẽ khóc ầm ĩ lên, như thế chơi rất là vui…” Kính Huyên nói xong, nét mặt liền bắt đầu chìm vào trong ảo tưởng ngược luyến tình thâm giữa ba mẹ con.
Hoa Ngữ Nông: “…”
Ninh Quân Hạo cũng: “…”
“Kính Huyên à, mẹ bảo con này, sau này em bé sinh ra, con chính là anh đấy, biết không? Anh trai không thể bắt nạt em trai em gái được, phải yêu thương, bảo vệ em, con có hiểu không?” Hoa Ngữ Nông cảm thấy suy nghĩ của Kính Huyên thật có vấn đề, vì vậy liền nhân cơ hội giáo dục con.
“Thế trong bụng mẹ là em trai hay em gái thế?” Kính Huyên vô cùng nghi hoặc với vấn đề này.
“Con muốn có em trai hay em gái đây?” Hoa Ngữ Nông chưa từng nghiêm túc thảo luận vấn đề này cùng với con trai mình, hôm nay thấy thằng bé chủ động nhắc tới, cô liền hỏi lại bé.
Kính Huyên vô cùng cẩn thận cúi đầu cân nhắc tự hỏi một lúc, sau đó đáp: “Con muốn có em gái, mặt em gái mềm mềm, Ϧóþ chắc sẽ rất thoải mái…”
“Cái thằng bé này, con không thể thôi nghĩ cách chà đạp em đi được sao? Thật không biết điểm này con học từ ai nữa.” Hoa Ngữ Nông cực kì buồn bực nói, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Ninh Quân Hạo đang ngồi bên giường không nói một lời.
“Ánh mắt của em là thế nào? Chẳng lẽ em cảm thấy điểm này của thằng bé được di truyền từ anh?” Ninh Quân Hạo nhìn thấy ánh mắt của Hoa Ngữ Nông, lập tức hỏi ngược lại cô.
“Không…không phải vậy…sao em có thể nghĩ vậy được chứ…a…ha ha…” Hoa Ngữ Nông phát hiện tâm tư nho nhỏ của mình bị vạch trần, lập tức xấu hổ cười, thu hồi ánh mắt đang lén nhìn trộm anh lại.
“Được rồi, anh đi trước, mẹ con hai người ở nhà chú ý một chút, bây giờ bên ngoài biệt thự đều là đám chó săn, cũng chẳng biết khi nào sẽ giải tán. Tối nay anh sẽ cho lái xe tới đón hai người ra ngoài, buổi chiều cũng đừng có đi đâu.” Nói xong, Ninh Quân Hạo đứng lên khỏi giường, nhìn về phía Hoa Ngữ Nông dặn dò.
“Anh…chuẩn bị đi sao?” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy Ninh Quân Hạo sắp rời đi, hình như có phần không nỡ.
“Ừ.” Ánh mắt Ninh Quân Hạo cố ý né tránh tầm mắt của Hoa Ngữ Nông, nhìn Kính Huyên một chút rồi không hề quay đầu, bước nhanh ra khỏi phòng.
Còn Kính Huyên thì chui vào lòng Hoa Ngữ Nông như một chú mèo nhỏ đang đi tìm cái tổ thoải mái, còn không quên ngáp một cái: “Mẹ, con mệt…”
“Ngoan, vậy nằm trong lòng mẹ rồi ngủ đi.” Hoa Ngữ Nông dịu dàng đắp kín chăn cho thằng bé, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho con.
…
Vừa đi ra khỏi biệt thự, Ninh Quân Hạo liền bị phóng viên vây quanh, không ngừng truy hỏi.
“Anh Ninh, xin hỏi mới vừa rồi trong biệt thự đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại cần có bác sĩ tới? Có phải con trai của anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?”
“Anh Ninh, nghe nói đứa con này của anh là do vợ trước sinh, mọi chuyện đúng là như thế sao? Vậy người hiện tại đang ở trong biệt thự này cùng con trai anh có phải cũng chính là vợ cũ của anh không?”
“Anh Ninh, xin anh hãy trả lời vấn đề của chúng tôi.”
“Anh Ninh, có tin đồn rằng vì chuyện vợ trước của anh mang theo con trở về, rất có thể anh sẽ phục hôn cùng cô ấy, có chuyện này hay không?”
“Anh Ninh, anh để vợ trước ở lại trong biệt thự của mình, có phải là ý muốn nói với mọi người rằng mình sẽ nối lại tình xưa với tập đoàn Hoa thị không?”
Ninh Quân Hạo ngồi yên trong xe, có điều đoạn đường phía trước đều bị phóng viên chen chúc chật như nêm cối, còn có không ít máy ảnh hướng về phía này chụp liên hồi, khiến anh vô cùng khó chịu.
Đúng lúc mọi người đang chờ mong câu trả lời từ Ninh Quân Hạo nhưng anh lại không thèm quan tâm thì phía trước đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu đỏ phóng tới, sau khi dừng lại, một người phụ nữ xinh đẹp, áo quần chỉnh tề từ bên trong bước ra. Sự xuất hiện của cô gái ấy ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Trả Lời Câu Hỏi Của Phóng Viên“Xin chào các anh chị phóng viên, ngại quá, nếu mọi người có vấn đề gì thì hãy hỏi tôi đây, không cần ngăn cản đường đi của Ninh tổng nữa.” Sau khi cô gái kia bước xuống xe liền đứng lại, mỉm cười cao giọng nói với mọi người.
Lúc ấy, có một phóng viên nhận ra được cô ta, liền không khỏi kỳ quái hỏi: “A, đây không phải là trưởng phòng quan hệ xã hội Trần Nhược Hồng của tập đoàn Hoa Đình hay sao?”
“Cô Trần, giờ cô đến đây là muốn giúp đỡ sao? Về chuyện của Ninh tổng, cô biết rõ ràng chứ?” Phóng viên thấy có người đồng ý chủ động đứng ra trả lời mình, lập tức quay mũi súng hướng về phía Trần Nhược Hồng.
“Đúng vậy, mọi người đều biết, tuy rằng tôi là trưởng phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Hoa Đình, nhưng đồng thời tôi cũng là bạn bè tốt với Ninh tổng, khi chúng tôi còn đi học đã quen biết với nhau, tôi với Ngữ Nông cũng là bạn tốt, cho nên mọi người có vấn đề gì có thể hỏi tôi cũng được, không cần phải làm mất thời gian của Ninh tổng.” Nói xong, Trần Nhược Hồng đi tới bên cạnh xe Ninh Quân Hạo, gõ vào cửa kính phía người lái, nói với anh: “Ngại quá Quân Hạo, em đã đến muộn.”
“Không sao, chỗ này giao cho cô.” Ninh Quân Hạo gật đầu nhìn cô ta, vô cùng tin tưởng nói.
“Được, vậy anh cứ đi trước đi.” Trần Nhược Hồng đồng ý, sau đó ý bảo lái xe đưa Ninh Quân Hạo rời khỏi chỗ này.
Bởi vì Trần Nhược Hồng đã xuất hiện nên phóng viên cũng không dây dưa bám theo Ninh Quân Hạo nữa, chủ động nhường đường cho xe của anh, rồi đồng loạt bao vây chỗ của Trần Nhược Hồng.
“Cô Trần, cô vừa mới nói, mình và Ninh tổng là bạn bè tốt, cũng rất quen thuộc với nhau, không biết đã đến mức độ nào rồi? Đối với chuyện riêng của anh ấy liệu cô có hiểu hết toàn bộ không?” Lúc này, trong đám đông có một phóng viên lên tiếng hỏi đầu tiên.
“Ha ha…Thật ra chuyện tôi và Quân Hạo là bạn bè tốt với nhau cũng không còn là bí mật ở Hoa Đình nữa. Trên thực tế, không chỉ với Quân Hạo, giữa tôi và mẹ anh ấy cũng có mối quan hệ không tồi, còn không tồi đến mức độ nào thì đây là việc riêng tư giữa chúng tôi, có lẽ không thích hợp để tiết lộ cho mọi người biết.” Trần Nhược Hồng mỉm cười, lễ phép đáp lại.
Trần Nhược Hồng vừa dứt lời, trong đám phóng viên lại có người đặt câu hỏi: “Cô Trần, cô vừa mới nói quan hệ giữa mình và Ninh tổng là chuyện riêng giữa hai người, không thích hợp tiết lộ ra bên ngoài, vậy chúng tôi có thể suy đoán rằng, trên thực tế, quan hệ giữa cô và Ninh tổng hơn hẳn một bậc so với bạn bè bình thường được không?”
“Phóng viên các anh đúng là thích nói mò, tôi đâu có nói như vậy chứ, hì hì…” Nghe vậy, Trần Nhược Hồng không hề phủ nhận, trái lại chỉ mỉm cười đầy mờ ám.
“Cô Trần, cô cũng rất thân thiết với Hoa Ngữ Nông, như vậy xin hỏi năm đó cô có biết chuyện hai người họ ly hôn hay không? Nghe nói bảy năm trước sau khi để lại đơn ly hôn, Hoa Ngữ Nông liền biến mất không thấy tung tích, cô biết cô ấy đi đến chỗ nào chứ? Có không ít lời đồn đãi rằng cô ấy đã bỏ trốn cùng người khác, cho nên Hoa Thương Hải mới trục xuất cô ấy khỏi Hoa thị, có đúng là có chuyện như vậy không?”
“Chuyện này thì…Thật ra đây là chuyện riêng tư của người khác, tôi thật sự không tiện để lộ ra, huống hồ, tôi với Ngữ Nông là chỗ bạn tốt, tôi không thể bán đứng cô ấy được, cho nên hy vọng mọi người sẽ không hỏi đến những vấn đề khó xử này nữa.” Vẻ mặt Trần Nhược Hồng có chút giấu đầu hở đuôi nói.
“Cô Trần, cô nói như vậy có phải nghĩa là lời đồn đại đúng là sự thật hay không?” Phóng viên chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi.
“Ôi trời, tôi đã bảo mọi người đừng hỏi nữa mà, chuyện này…tôi…tôi không rõ ràng lắm đâu…” Trần Nhược Hồng tiếp tục cố che giấu nói.
“Cô Trần, vậy chuyện con trai của Ninh tổng liệu có phải do vợ trước của anh ấy sinh ra hay không? Hai người bọn họ phải chăng đã tính đến chuyện phục hôn rồi?”
“Đúng vậy, con trai của Quân Hạo đúng là do vợ trước Hoa Ngữ Nông sinh ra, còn việc họ có tính đến chuyện phục hôn hay không, tôi cũng không rõ ràng lắm, có điều, theo như tôi được biết, Quân Hạo không hề có ý định này, bởi vì anh ấy chưa từng nói với tôi chuyện đó, nếu mọi người thực sự muốn biết rõ, lần tới tôi sẽ giúp mọi người hỏi thăm một chút.” Khi Trần Nhược Hồng trả lời vấn đề này, sắc mặt có chút âm trầm.
“Vậy thì cô Trần, trước đó cô có nói rằng quan hệ giữa mình và mẹ của Ninh tổng rất tốt, vậy cô có biết ý kiến của bà ấy đối với việc đứa bé bất ngờ xuất hiện này không? Bọn họ đồng ý nhận đứa trẻ này chứ?”
“Ngại quá, vấn đề này của anh tôi không thể giải đáp được, bởi vì theo tôi được biết, trước khi mọi người đưa tin, bác Ninh không hề biết đến sự tồn tại của đứa bé này, ngay cả việc bác ấy có đồng ý nhận nó hay không tôi cũng không rõ ràng lắm. Được rồi, tôi còn có việc phải làm, các vấn đề thắc mắc chỉ đến đây thôi, tôi xin đi trước.” Nói xong, Trần Nhược Hồng liền xoay người chui vào trong xe, khởi động máy chuẩn bị rời đi.
Phóng viên thấy thế, còn muốn tiến lên hỏi thêm vài câu nhưng lúc này Trần Nhược Hồng đã giẫm vào bộ ly hợp [1], xe chậm rãi chuyển động rồi rời đi.
… …
Bởi vì phía truyền thông lựa chọn cách phỏng vấn rồi phát sóng trực tiếp, cho nên những lời ban nãy Trần Nhược Hồng nói với phóng viên nhanh chóng thông qua TV và mạng lưới internet truyền ra ngoài. Lâm Tuấn Hiền ngồi trong phòng làm việc nhìn thấy tin tức liền gọi điện ngay cho Ninh Quân Hạo, báo cáo với anh toàn bộ những gì Trần Nhược Hồng đã nói. Nghe xong, sắc mặt Ninh Quân Hạo lập tức trở nên lạnh lùng.
“Tổng tài, Trần Nhược Hồng trả lời như vậy chẳng những không giúp được anh, ngược lại còn hướng cho phóng viên suy nghĩ đến việc khác, rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ?” Lâm Tuấn Hiền cũng nhận ra những lời Trần Nhược Hồng nói không ổn, vì thế mới báo cáo lại.
“Gọi điện thoại cho cô ta, nói rằng về công ty thì đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức.” Nói xong, Ninh Quân Hạo liền cúp máy.
Thế là Lâm Tuấn Hiền lập tức gọi điện thoại cho Trần Nhược Hồng, chuyển lời của Ninh Quân Hạo lại, sau đó ném điện thoại lên bàn.
Đúng lúc này, thư ký Lý đi vào phòng tìm anh, trên mặt mang theo vẻ bát quái tràn ngập.
“Trợ lý Lâm, tin tức vừa nãy…” Cô đi đến trước bàn làm việc của Lâm Tuấn Hiền, nhỏ giọng tìm hiểu.
“Tổng tài sẽ lập tức trở về, cô còn không quay lại chỗ làm việc của mình đi?” Lâm Tuấn Hiền không muốn buôn chuyện cùng cô nàng, vì thế lập tức lên tiếng đuổi người.
[1] Bộ ly hợp: Ly hợp là bộ phận trung gian thường nằm giữa động cơ và hộp số.