Con Trai Của Anh“Lui ra phía sau lui ra phía sau, tất cả mọi người lùi ra phía sau vạch này đi, làm phiền không được phép vượt qua nó, phí đến thăm mỗi người một vạn đồng…” Bên ngoài phòng bệnh, Kính Huyên đang cầm một chiếc 乃út vẽ ngoằn ngoèo trên mặt đất, bên trong vòng tròn xiên xẹo là một chiếc xe của trẻ con.
“Cục cưng, con ở trong đây làm cái gì vậy?” Hoa Ngữ Nông đi đến trước mặt Kính Huyên, xoay người hỏi.
“Vị phu nhân này, mời người lui ra phía sau, đây là hiện trường xảy ra sự cố giao thông, làm phiền bà không được gây trở ngại cho cảnh sát xử lí công việc.” Vẻ mặt Kính Huyên thành thật đẩy Hoa Ngữ Nông ra, rất nhanh sau đó đã phát hiện Lâm Tuấn Hiền đứng ở phía sau, nháy mắt, hai mắt của cậu nhóc liền tỏa sáng, vọt tới trước mặt anh, ôm lấy chân anh hô lớn: “Ba, người là ba của con sao? Quả nhiên là đẹp trai giống như con, tuyệt quá, tuyệt quá!”
“Ấy…Người bạn nhỏ…Cháu hiểu lầm rồi, chú không phải ba của cháu…” Tuy rằng trước đó Lâm Tuấn Hiền đã được Hoa Ngữ Nông nhắc nhở qua, trong lòng đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng lúc đối mặt với sự “nhiệt tình” của Knh Huyên, anh vẫn còn có chút xấu hổ, vội vàng mở miệng giải thích nói.
“Cái gì…không phải ba?” Kính Huyên nghe được đáp án phủ định của Lâm Tuấn Hiền, vẻ mặt liền trở nên bi thương, hít hít cái mũi, thất vọng đi vào trong phòng bệnh, vừa đi vừa tự nhủ thầm: “Sao tôi lại mạng khổ thế trời ơi? Vì sao người ta có ba, mà tôi lại không có?”
Vẻ mặt Hoa Ngữ Nông có chút tội lỗi nhìn Lâm Tuấn Hiền nói: “Ngại quá trợ lý Lâm, thằng bé nhà tôi lúc nào cũng có cái dạng không ai chịu nổi như thế…Anh chờ một chút nhé, tôi đi lấy tóc của nó đến cho anh mang đi xét nghiệm quan hệ cha con.”
“Không sao, cậu chủ rất đáng yêu, tôi nghĩ nếu tổng tài nhìn thấy nhất định sẽ rất thích.” Lâm Tuấn Hiền mỉm cười không chút để tâm, cùng Hoa Ngữ Nông đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Kính Huyên bởi vì không gặp được ba mà vẻ mặt rất không vui, Hoa Ngữ Nông đi đến trước mặt cậu bé, đưa tay giật hai cọng tóc trên đỉnh đầu chú nhóc xuống, đau đến chú nhóc lập tức hét lớn lên: “Mẹ thật là xấu, sao lại đi giật tóc con? Rất đau đấy nhé…”
“Bảo bối, ngoan nào, chú này chính là trợ lý của ba con, mẹ lấy tóc của con giao cho chú ấy đi xét nghiệm, chờ làm xét nghiệm xong, con có thể nhìn thấy cha rồi.” Hoa Ngữ Nông an ủi.
Kính Huyên vừa nghe nói rằng Lâm Tuấn Hiền là trợ lý của ba mình, lập tức chạy đến trước mặt anh, con ngươi chớp nháy nhìn anh vài lần, sau đó mở miệng hỏi: “Thật thế sao? Chú là trợ lý của ba cháu ư?”
“Đúng vậy cậu chủ, cháu yên tâm, rất nhanh là cháu có thể nhìn thấy ba của mình rồi.” Lâm Tuấn Hiền mỉm cười sờ cái đầu nhỏ của cậu bé nói.
“Vậy chú giúp cháu nói với ba, bảo ba mau đến đây tìm cháu nhé, chỗ này của cháu có rất nhiều số điện thoại của người đẹp đấy, còn có rất nhiều bánh chocolate nữa cơ, cháu sẽ giữ lại để giành cho cha.” Kính Huyên cực kì trịnh trọng nói với Tuấn Hiền.
“Chú biết rồi, chú sẽ bảo ba cháu nhanh đến tìm cháu.” Nói xong, Lâm Tuấn Hiền nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của chú nhóc, rồi ngẩng đầu lên nói với Hoa Ngữ Nông: “Phu nhân, tôi đi trước xem xét chỗ ở, chờ tôi xử lí mọi việc xong sẽ đến đón cô và cậu chủ đến biệt thự.”
“Không cần đâu, Kính Huyên ở chỗ này có y tá chăm sóc sẽ tốt hơn.” Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông lắc đầu, khéo léo từ chối.
“Cô yên tâm, tôi sẽ báo cáo tình huống này cho tổng tài, đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ sắp xếp y tá đặc biệt đến chăm sóc riêng cho thân thể cậu chủ. Tạm biệt trước.” Nói xong, Lâm Tuấn Hiền lại cúi đầu nhìn Kính Huyên trước mặt nói: “Cậu chủ, tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại.”
Kính Huyên thấy anh ta muốn rời đi, lập tức hai chân đứng nghiêm, xoay người cúi đầu nói: “Đi thong thả, hoan nghênh ngài tới lần sau.”
Hoa Ngữ Nông nhìn thấy con trai mình học theo dáng vẻ của nhân viên thương mại, không nhịn được bật cười.
*****************
Một ngày sau, Lâm Tuấn Hiền cầm xét nghiệm quan hệ cha con đưa tới trước mặt Ninh Quân Hạo, anh nhìn thấy bản báo cáo xong, thở dài một hơi thật thoải mái: “Quả nhiên đứa bé ấy là con tôi.”
“Đúng vậy, tổng tài, chẳng qua bây giờ thân thể cậu chủ có chút vấn đề, trước mắt đang ở trong bệnh viện nhi.” Lâm Tuấn Hiền báo cáo.
“Thân thể của nó xảy ra vấn đề gì? Vì sao ngày hôm qua lúc quay về cậu không nói cho tôi biết?” Ninh Quân Hạo vừa nghe Kính Huyên mắc bệnh, lập tức vô cùng khẩn trương truy hỏi.
“Bởi vì ngày hôm qua chưa có kết quả kiểm tra nên vẫn chưa xác định đó có phải là con của ngài hay không, nên tôi chưa đem tình huống mắc bệnh của cậu chủ nói cho ngài. Là bệnh bạch cầu, tuy nhiên bây giờ đã có kế hoạch trị liệu rồi, cho nên…”
“Cậu nói cái gì? Bệnh bạch cầu? Sao lại mắc bệnh bạch cầu? Giờ cậu lập tức dẫn tôi đi gặp thằng bé, gọi điện thoại thông báo cho viện trưởng bệnh viện Nhân Tâm, để ông ta an bài chuyên gia khoa huyết học đến kiểm tra lại toàn diện cho thằng bé.” Nói xong, Ninh Quân Hạo đã đứng dậy đi về phía cửa phòng làm việc.
Lâm Tuấn Hiền cũng không dám chậm trễ, lập tức vừa gọi điện thoại, vừa đi theo bên người Ninh Quân Hạo.
……….
Trong bệnh viện, Kính Huyên vừa mới tiêm xong, cả người có chút mệt mỏi nằm trong lòng Hoa Ngữ Nông, bắt cô cùng mình nói chuyện.
“Mẹ, hôm nay ba có đến không? Tiểu Minh nằm ở phòng cách vách nói bởi vì bạn ấy sinh bệnh cho nên ba của bạn ấy không cần bạn ấy nữa…”
“Đứa nhỏ ngốc, yên tâm, ba của con sẽ không bao giờ không cần con đâu, bây giờ ba con đang trên đường tới đây rồi, để cho con có thể gặp mặt mình.” Hoa Ngữ Nông trìu mến vỗ lưng Kính Huyên, dịu dàng dỗ dành cậu nhóc.
“Vậy con đi đem bánh Chocolate ra chiêu đãi ba nhé.” Nói xong, Kính Huyên lập tức ngồi dậy từ trong lòng cô, chuẩn bị đi mở túi hành lý của mình.
“Ngoan, không cần vội, chờ ba đến đây rồi con đi lấy bánh chocolate cũng được mà.” Hoa Ngữ Nông ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu nhóc, muốn để bé được nghỉ ngơi một chút.
“Nhưng mà con không muốn để ba thấy con giấu bánh chocolate ở đâu, con sợ ba sẽ trộm bánh chocolate của con mất…” Kính Huyên tránh khỏi vòng tay của Hoa Ngữ Nông, nhảy xuống dưới giường, bắt đầu lôi kéo túi hành lý của mình.
Nghe vậy, vẻ mặt Hoa Ngữ Nông liền tràn đầy vạch đen nhìn bóng dáng bận rộn của con mình, trong lòng thầm nghĩ, còn tưởng trong lòng nó yêu cha bao nhiêu cơ, hóa ra còn không bằng sức hấp dẫn của bánh chocolate nữa.
Đi Vệ SinhKính Huyên đi lấy bánh chocolate ra không bao lâu sau thì đột nhiên ôm bụng, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
“Cục cưng, con làm sao vậy?” Hoa Ngữ Nông nhận ra con mình có vẻ không thoải mái, lập tức khẩn trương hỏi.
“Con muốn đi tiểu..” Nói xong, Kính Huyên hơi cong người lại, hai chân quấn chặt vào một chỗ với nhau.
“Thế thì mau đi vệ sinh đi.” Hoa Ngữ Nông không biết anh bạn nhỏ này đang nhịn để làm cái gì nữa.
“Nhưng mà…nhưng mà ba sắp đến rồi, con không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp mặt…” Kính Huyên cắn chặt hàm răng, gian nan nói.
Sau ót Hoa Ngữ Nông toát đầy mồ hôi, cô nói: “Con yên tâm, ba đến mẹ sẽ bảo ba ở lại chờ con. Mau đi nhà vệ sinh đi.”
“Nhưng mà…Nhưng mà…Con chờ một chút cũng được…” Kính Huyên còn có chút do dự, xem ra đối với cậu nhóc bây giờ, được nhìn thấy ba quan trọng không kém so với việc đi nhà vệ sinh đâu đấy.
“Đứa nhỏ này, nếu nhịn không được thì làm sao bây giờ? Con mau đi WC đi, chờ ba đến đây, mẹ giúp con giữ chặt lại, bảo ba nhất định phải chờ con.” Lúc này Hoa Ngữ Nông đã cực kỳ hết chỗ nói rồi, cô vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ nhỏ của con, ý bảo thằng bé mau chóng đến nhà vệ sinh để giải tỏa.
Nghe vậy, Kính Huyên lập tức chạy ra bên ngoài phòng bệnh.
“Không phải con muốn đi vệ sinh à? Sao lại chạy ra ngoài làm gì?” Thấy thế, Hoa Ngữ Nông kỳ quái hỏi.
“Con muốn đi ra ngoài nhìn xem ba đã đến chưa…” Kính Huyên vừa chạy vừa nói.
Hoa Ngữ Nông: “…”
Lúc này, tại cửa thang máy của khoa huyết học, Ninh Quân Hạo và Lâm Tuấn Hiền vừa đi ra thì điện thoại của Lâm Tuấn Hiền rung lên.
“Tổng tài, anh cứ đi về phía trước, cậu chủ ở phòng bệnh số 502, tôi đi nghe điện thoại một chút, sẽ lập tức đến sau.” Nói xong, Lâm Tuấn Hiền bước qua một góc để nhận điện thoại.
Ninh Quân Hạo liền nhấc chân đi về phía phòng bệnh.
Khi anh vừa đến cửa phòng 501 liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy đến trước mặt mình, bất ngờ bị anh ᴆụng ngã.
“Oa… Đau quá…” Người vừa bị ngã ngửa ra không phải ai khác, chính là Kính Huyên vừa chạy ra từ phòng bệnh nói muốn đi tìm cha, cú ngã này khiến cậu nhóc bắt đầu òa khóc.
Ninh Quân Hạo vốn không định để ý đến tiểu quỷ bị ngã ngửa này, nhưng mà nghe thấy cậu nhóc khóc ầm lên, anh có chút không đành lòng, vì thế xoay người bế cậu nhóc lên từ dưới đất, hỏi: “Cháu có làm sao không?”
Khi anh nhìn thấy mặt của Hoa Kính Huyên thì lúc này nó đã sớm nhăn nhúm lại vì nghẹn nước tiểu, trên mặt còn có nước mắt, nên dù cảm thấy cậu bé này rất quen thuộc, nhưng anh không hề nghĩ tới đây chính là con mình, dù sao từ ảnh chụp đến thực tế vẫn có nhiều chênh lệch.
Kính Huyên không nói gì, cũng không tiếp tục khóc nữa.
Ninh Quân Hạo thấy cậu bé không lên tiếng, cho là không có việc gì, vì thế buông chú nhóc ra, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Ai ngờ anh vừa mới nhấc chân liền phát hiện quần của mình bị một bàn tay nhỏ túm chặt.
“Cháu làm cái gì vậy?” Không biết cậu nhóc nghịch ngợm này muốn gì, Ninh Quân Hạo đành quay đầu hỏi.
“Cháu…muốn…đi tiểu…tiểu…” Kính Huyên đã nhịn đến mức khuôn mặt nhỏ bé sắp tái nhợt rồi, khó khăn cất tiếng.
“Vậy cháu mau đi đi, túm quần chú làm gì?” Ninh Quân Hạo kỳ quặc nhìn cậu bé này. Trên thực tế, anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian cùng bé chút nào hết, anh còn vội đi nhìn mặt con mình cơ.
“Cháu…đi…không…được…chú…ôm cháu đi nhà…vệ sinh…đi…mà…” Vẻ mặt Kính Huyên vô cùng khổ sở nói, xem ra cậu nhóc đã nín đến cực hạn rồi.
“Hả…Chuyện này…” Đối với yêu cầu quái đản của cậu nhóc, Ninh Quân Hạo bỗng chẳng biết làm sao, anh đến bệnh viện này để gặp mặt con trai, sao lại biến thành ôm chú nhóc này đi nhà vệ sinh rồi thế?
“Nhanh lên chú, cháu sắp tè ra quần rồi đây này…” Kính Huyên thấy Ninh Quân Hạo không có động tác gì, vội lên tiếng thúc giục.
“Được rồi, được rồi, WC ở chỗ nào?” Ninh Quân Hạo bất đắc dĩ đành đáp ứng, vươn một tay bế cậu nhóc từ dưới đất lên.
“Trong phòng bệnh có WC.” Kính Huyên cuộn tròn người, cả thân thể đều phát run nói.
Không còn cách nào khác, Ninh Quân Hạo đành phải bước vào phòng bệnh 501 mượn tạm buồng vệ sinh.
Đưa cậu nhóc vào WC xong, Ninh Quân Hạo liền chuẩn bị xoay người rời đi, thế nhưng vẫn bị một cái tay nhỏ bé túm lấy ống quần.
“Cháu lại làm sao nữa vậy?” Ninh Quân Hạo sắp bị chú nhóc nghịch ngợm này quấy rối đến ૮ɦếƭ rồi.
“Bồn cầu cao quá, cháu không với được…” Kính Huyên gấp đến độ sắp khóc lên rồi, mếu máo nói.
Nghe vậy, Ninh Quân Hạo đành phải bế cậu bé lên, giúp cậu bé đi tiểu.
Kính Huyên cuối cùng cũng chuẩn bị đi vệ sinh, nhưng khi cậu nhóc tiểu được một nửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nghiêm túc nói với Ninh Quân Hạo: “Không cho chú nhìn lén đâu đấy….”
Thế là Ninh Quân Hạo đành “…” .
Đi WC xong, cả người Kính Huyên đều thoải mái, cậu nhóc nhảy xuống khỏi người Ninh Quân Hạo, xoay người nói với anh: “Cháu không khách khí nhé!”, xong liền chạy nhanh như chớp ra khỏi phòng.
“Không khách khí?” Ninh Quân Hạo cực kì bực bội nhìn bóng lưng rời đi của cậu nhóc kia, không rõ vì sao nó lại nói với mình là không khách khí, đáng lẽ phải nói cám ơn, sau đó…dù sao cũng không phải nói một câu không khách khí là được!
Khẽ lắc đầu, Ninh Quân Hạo đi ra khỏi phòng bệnh, không hề để tâm đến cậu nhóc đó nữa, giờ phút này trong lòng anh đang mong ngóng được nhìn thấy con trai của mình.
Đi đến cửa phòng bệnh 502, anh nhìn thấy Lâm Tuấn Hiền đã tới, Hoa Ngữ Nông ở trong phòng bệnh, trong lòng cô còn ôm một cậu bé trai, đầu của cậu bé đang xoay ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
“Tổng tài, anh vừa mới đi chỗ nào thế?” Lâm Tuấn Hiền nhìn thấy Ninh Quân Hạo tiến đến, lập tức hỏi.
“Không đi đâu cả.” Ninh Quân Hạo không muốn nhắc tới chuyện vừa xảy ra, ánh mắt của anh chỉ vững vàng đặt trên người cậu bé mà Hoa Ngữ Nông ôm trong lòng, anh cảm thấy quần áo trên người cậu bé nhìn trông hơi quen mắt.
“Cục cưng, mau nhìn kìa, ba của con đến rồi đấy.” Lúc này Hoa Ngữ Nông mới vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ nhỏ của Kính Huyên, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai con nói.
“A? Ở chỗ nào? Chỗ nào thế?” Kính Huyên lập tức quay đầu lại, hết nhìn đông lại nhìn tây hỏi.
Ninh Quân Hạo nhìn thấy cậu bé này hóa ra chính là chú nhóc ban nãy nhất quyết không ngừng lôi kéo mình đòi đi nhà vệ sinh, vẻ mặt liền trở nên sửng sốt.
“Chú, làm sao chú lại tới đây?” Kính Huyên nhìn thấy Ninh Quân Hạo, kỳ quặc hỏi.