Dã TâmNăm giờ chiều, Ninh Quân Hạo ra khỏi tòa nhà, tài xế đã đưa xe đến trước cổng chờ anh.
Thấy Ninh Quân Hạo bước đến, tài xế lập tức bước xuống, vòng ra sau giúp mở cửa xe, cung kính mời anh lên.
Ninh Quân Hạo không nói một lời, yên lặng xoay người vào trong xe. Cửa vừa đóng lại, một dáng người xinh đẹp bỗng xuất hiện ngay bên cạnh.
“Quân Hạo…” Người này không phải ai khác, chính là trưởng phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Hoa Đình, Trần Nhược Hồng.
“Có chuyện gì?” Ninh Quân Hạo thản nhiên dời tầm mắt về phía cô ta.
“Anh đang chuẩn bị đi đâu thế? Về nhà sao? Xe của em đang có chút vấn đề, em muốn đi nhờ xe đến nhà anh một lúc, hôm trước em có hẹn cùng bác gái đến nhà dùng bữa, nhân tiện cùng bác đi xem ban nhạc trình diễn.” Trần Nhược Hồng mỉm cười nhìn Ninh Quân Hạo, giống như sớm biết anh sẽ không từ chối mình.
“Nhưng bây giờ tôi không trở về nhà.” Ninh Quân Hạo hơi nhíu mày, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cảm thấy hình như Trần Nhược Hồng có chút nhiệt tình quá mức đối với mẹ của mình, ít nhất anh thấy, đi cùng mẹ mình đến xem ban nhạc trình diễn không phải là việc mà một trưởng phòng quan hệ xã hội nên làm. Cho dù Trần Nhược Hồng luôn một mực nói rằng giữa họ chỉ là bạn bè, nhưng anh không cho là như vậy.
Trần Nhược Hồng biết Ninh Quân Hạo đang muốn từ chối mình, sắc mặt của cô ta trở nên thất vọng khó nói, giọng điệu có chút uể oải: “Vậy thì thôi, tuy rằng lúc này là giờ tan tầm cao điểm, nhưng mà gọi một cái xe chắc là cũng không quá khó khăn.”
Nói xong, cô ta liền xoay người chuẩn bị rời đi. Thấy vậy, Ninh Quân Hạo bỗng cảm thấy từ chối như vậy không được hay cho lắm, thế nên gọi cô ta lại, nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô qua đó trước.”
Nghe vậy, Trần Nhược Hồng lập tức vui vẻ xoay người lại, nhanh chóng chui vào trong xe, ngồi bên người Ninh Quân Hạo.
Xe khởi động máy, chậm rãi lao đi trên đường cái, thế nhưng bên trong không gian rộng rãi của chiếc xe lại không hề có ai cất tiếng nói một lời nào. Trần Nhược Hồng nhìn thấy biểu tình trên mặt Ninh Quân Hạo, trong lòng bỗng thấy điên cuồng không thể diễn tả nổi.
Bảy năm, cô yêu anh đã bảy năm rồi, nhưng không dám để cho anh biết được.
Trước giờ cô chưa bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn, không thổ lộ cùng anh, là bởi vì cô không muốn đến lúc ấy, nhỡ anh không đồng ý, thì ngay cả cơ hội được làm việc cùng anh cũng sẽ mất đi, khi ấy, cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để tiếp cận anh được nữa.
Mấy năm nay cô luôn tỉ mỉ sắp xếp các hành động để nắm bắt trái tim anh, nếu cô không thể để anh yêu mình, vậy thì sẽ bắt đầu từ người nhà của anh vậy. Cho nên mục tiêu đầu tiên của cô chính là mẹ của anh.
Từ chỗ bác Trương biết được rất nhiều điều về tính cách và sở thích của Dương Thải Phân, cô liền từng bước tiếp cận bà, trở thành một hậu bối mà bà vô cùng yêu thích. Hiện giờ cô cũng biết Dương Thải Phân đã có chút bực mình với việc bảy năm qua Ninh Quân Hạo không hề có ý định kết hôn cùng ai, cô biết cơ hội của mình đã đến rồi, chỉ cần mấy ngày này cô ở trước mắt Dương Thải Phân biểu hiện tốt với anh, như vậy trong danh sách chọn con dâu của bà nhất định sẽ có phần của mình.
Không Muốn Trở Về NhàKhông bao lâu sau xe đã đi tới cửa biệt thự nhà họ Nịnh trong khu nhà cao cấp bên hồ, Ninh Quân Hạo hình như không có ý định sẽ xuống, nên khi xe dừng lại, anh chỉ khép hờ mắt chờ Trần Nhược Hồng xuống xe.
“Anh không qua thăm bác một chút sao?” Trần Nhược Hồng có chút chần chừ nhìn Ninh Quân Hạo, không vội vã xuống xe trước.
“Không cần, tối nay tôi còn có cuộc hẹn khác.” Anh thản nhiên mở miệng, biểu cảm trên nét mặt không hề thay đổi.
Đúng lúc này, bác Trương chẳng biết nghe thấy tiếng xe dừng lại trước cửa khi nào, bà nhanh chóng bước ra, vừa nhìn thấy Ninh Quân Hạo ngồi trên xe liền lập tức lớn tiếng nói: “Cậu chủ đã về rồi? Tôi sẽ đi thông báo cho bà chủ ngay đây.” Nói xong, bà lại xoay người đi vào trong nhà.
Thấy vậy, Ninh Quân Hạo khẽ nhíu mày, xem ra bây giờ muốn không xuống xe cũng không được nữa rồi.
Sau khi xuống xe, Trần Nhược Hồng liền thấy Dương Thải Phân cùng bác Trương đã đi tới cửa, gặp cảnh Ninh Quân Hạo cùng Trần Nhược Hồng trở về, bà lập tức cười nói: “Mẹ vốn định bảo bác Trương gọi điện nhắc con tối nay về nhà ăn cơm, không nghĩ tới con lại tự mình về trước, xem ra nhất định là Nhược Hồng có công khuyên con trở về rồi.”
“Kìa bác, bác nói gì thế, cháu làm gì có công khuyên tổng giám đốc về đâu, là tổng giám đốc thấy xe cháu xảy ra vấn đề, sợ cháu không gọi được xe ở trên đường nên mới đưa cháu trở về đấy chứ.” Trần Nhược Hồng mỉm cười nói.
“À, xem ra Quân Hạo khá là quan tâm cháu đấy.” Nói xong, nụ cười trên mặt Dương Thải Phân càng lan rộng, sau đó bà nhắc nhở: “Đi thôi, vào nhà đi, chuẩn bị dọn cơm rồi.”
Thấy vậy, Ninh Quân Hạo liền nói: “Mẹ, con không ăn cơm ở nhà đâu, đêm nay con có hẹn cùng người khác rồi.”
Dương Thải Phân nghe thế, vẻ mặt có chút không vui: “Thế nào? Bây giờ muốn anh ăn cùng tôi một bữa cơm cũng khó như vậy sao? Anh hẹn với người nào? Rốt cuộc là người ta quan trọng hay là mẹ anh quan trọng đây?”
Nghe bà nói vậy, Ninh Quân Hạo không tiếp tục kiên trì nữa. Thật ra anh không hẹn ăn tối với ai hết, chẳng qua bắt đầu từ bảy năm trước sau khi ly hôn cùng Hoa Ngữ Nông, càng ngày anh càng không thích quay trở về căn nhà này, cảm giác chỉ cần ở trong đó một chút thôi cũng có thể nhìn thấy hình bóng Hoa Ngữ Nông từng giây từng phút vậy. Lúc ăn cơm cô sẽ hiện ra ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc ngủ thì sẽ ở bên giường, ngay cả khi anh ngồi trong phòng khách cũng có thể cảm giác được cô đang yên ổn ngồi trên ghế salon bên cạnh. Vì vậy, anh càng không thể quên được cô.
Đã từng có lúc, anh không cho rằng mình thật sự yêu sâu đậm người con gái này, thậm chí còn không biết được mình có yêu cô ấy hay không. Anh chỉ tự nói với bản thân mình, cảm giác ở bên cô thật sự rất tốt. Thế nhưng khi cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của mình, anh mới biết được, thì ra cái cảm giác mà anh cho là tốt ấy, có thể khiến anh nhớ nhung đến mức này.
Thế nhưng, nhớ nhung và nghi ngờ tồn tại ứ đọng trong lòng suốt một thời gian dài, chậm rãi trở thành sự phẫn nộ, anh không biết vì sao khi ấy cô lại ra đi, thậm chí anh còn cảm giác ngay từ lúc đầu mình đã bị cô gái nhỏ này đùa giỡn, sao cô có thể tùy ý bước vào trái tim anh rồi lặng yên không tiếng động rời đi như vậy chứ?
Anh tức giận, thật sự rất tức giận.
Cho nên, tốt nhất cô hãy cầu nguyện cả đời này sẽ không để anh nhìn thấy mình đi, nếu không, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Tổ Chức PartyCuối cùng Ninh Quân Hạo cũng ở nhà dùng cơm tối, bởi anh thật sự không có cách nào từ chối lời mời của mẹ.
Trên bàn ăn, đại khái chắc là đã lâu lắm rồi không được ăn cơm cùng con trai, nên người bình thường vốn ăn không nói ngủ không nói đúng kiểu phu nhân nhà giàu như Dương Thải Phân cũng mở máy phát thanh không ngừng. Bà vừa khách sáo nhắc nhở Trần Nhược Hồng ăn thêm nhiều thức ăn, vừa nửa đùa nửa thật nói: “Quân Hạo à, năm nay sinh nhật ba mươi tuổi của con, mẹ với ba tính làm một party thật hoành tráng, con cảm thấy thế nào? Nhà chúng ta đã lâu lắm không có việc vui gì rồi.”
“Năm nay chuyện của công ty tương đối nhiều, con sợ sẽ không có nhiều thời gian như vậy.” Ninh Quân Hạo không thèm suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt đề nghị này, anh không thích náo nhiệt, lúc nào cũng không thích. Lần trước trong nhà có chuyện vui, lại còn là hôn lễ của mình, còn bây giờ anh không muốn trải qua cái cảm giác khắp sảnh đường toàn người nhà với khách khứa nữa.
“Nhược Hồng, công ty của cháu bận đến mức nào mà ngay cả thời gian tham dự tiệc sinh nhật của mình ông chủ cũng không có thế?” Dương Thải Phân nói xong, quay đầu nhìn về phía Trần Nhược Hồng hỏi.
“Phu nhân, bây giờ việc của công ty tương đối bận rộn, cũng nhờ Quân Hạo lãnh đạo có phương pháp với mọi người cho nên việc làm ăn của công ty càng lúc càng lớn, thế nhưng mặc dù bận rộn đến vậy, ông chủ như anh ấy muốn nghỉ ngơi, ai dám nói điều gì chứ?” Trần Nhược Hồng cười dịu dàng nói.
“Nếu như vậy, cứ quyết định thế đi, tháng sau là sinh nhật của con, mẹ sẽ phát thiệp mời thêm bạn bè cùng với mấy người nổi tiếng, để nhà chúng ta náo nhiệt hơn chút, cũng giúp ba con vui vẻ.” Dương Thải Phân dứt khoát nói, chuyện này dù thế nào cũng đã được định rồi.
Ninh Quân Hạo chỉ còn cách tùy mẹ mình, dù sao loại chuyện này từ trước đến nay không cần anh phải bận tâm, đến lúc đó anh chỉ cần đi ra lượn vài cái là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó Dương Thải Phân lại nhìn về phía Trần Nhược Hồng đang ngồi một bên nói: “Đúng rồi, hôm đó Nhược Hồng đến cũng không có việc gì, nhiệm vụ bạn gái của Quân Hạo để cháu đảm đương cũng tốt lắm, cô gái vừa hào phóng vừa tự nhiên như cháu đứng bên cạnh nó nhất định sẽ rất xứng đôi.”
“Chuyện này…” Trần Nhược Hồng nghe vậy, trong lòng hết sức vui mừng, nhưng cô ta vẫn lo lắng sợ Ninh Quân Hạo không vui, thế nên giả dối tỏ vẻ do dự, nhìn Quân Hạo bên phía đối diện giống như đang thăm dò ý kiến của anh.
Mà Ninh Quân Hạo hình như không hề nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, vẻ mặt không chút thay đổi cứ tiếp tục ăn cơm trong bát, không hề biểu hiện ra chút vẻ dị nghị gì đối với quyết định của Dương Thải Phân.
Trần Nhược Hồng đem phản ứng này của Ninh Quân Hạo giải thích rằng anh đang cam chịu, thế là, cô ta liền vui vẻ gật đầu với Dương Thải Phân, giờ phút này, trong đầu của cô ta đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh mình mặc trên người lễ phục dạ hội xinh đẹp, đứng bên cạnh Ninh Quân Hạo đón nhận ánh mắt chăm chú của hàng vạn hàng nghìn người, giống như nữ chủ nhân của căn nhà này vậy, ngạo mạn ngắm nhìn bao hoa thơm cỏ lạ.
Đây là ước mơ tha thiết bao lâu nay của cô ta, giờ đã sắp trở thành hiện thực.