Hồi Ức“Không rõ cô có biết chuyện này hay không, nhưng tổng tài thật ra còn có một người em gái.”
“Cái gì? Anh nói anh ấy còn có một người em gái? Vậy tại sao hôn lễ của chúng tôi cô ấy không tham dự? Hơn nữa, hình như chưa từng nghe thấy mọi người nhắc qua chuyện này mà. Cô ấy ở nơi nào chứ?” Vẻ mặt Hoa Ngữ Nông tò mò nhìn Lâm Tuấn Hiền, tin tức này đối với cô mà nói quả thật có chút bất ngờ. Ninh Quân Hạo lại còn có một người em gái, mà không ai nói với cô về sự tồn tại của cô bé này.
“Thì ra là cô không biết. Em gái tổng tài tên là Ninh Nhã Nhàn, bốn năm trước đã sớm qua đời.” Lâm Tuấn Hiền nói xong, giọng điệu đột nhiên trở nên nặng nề hẳn.
Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới sẽ nhận được một đáp án như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần từ nỗi khi*p sợ, nghe thấy Lâm Tuấn Hiền tiếp tục nói: “Bốn năm trước, khi đó tổng tài vẫn còn đang ở New York học đại học, tôi là đàn em khóa dưới của anh ấy. Thời gian được nghỉ hè trong nước, Nhã Nhàn một mình đi tới NewYork thăm tổng tài, kết quả tổng tài ở cạnh cô ấy được hai ngày, để cô ấy ở khách sạn nghỉ ngơi, đến trường xử lý một chút chuyện xong rồi quay về khách sạn tìm em gái, không ngờ lại nhận được điện thoại đòi tiền chuộc từ một băng đảng Mafia ở NewYork.”
“Anh…ý của anh là, Nhã Nhàn bị người bắt cóc ở NewYork sao?” Hoa Ngữ Nông suy đoán nói.
“Đúng vậy, khi tổng tài đi đến khách sạn, nhân viên phục vụ nói rằng Nhã Nhàn đã ra ngoài, cũng không có nói đi đâu. Đến khi tổng tài tìm khắp nơi một vòng, sau đó nhận được điện thoại đòi tiền chuộc, lúc đó anh ấy lập tức báo cảnh sát rồi đi chuẩn bị tiền chuộc, nhưng khi đến điểm hẹn giao tiền lại chỉ thấy được thi thể của Nhã Nhàn.” Lâm Tuấn Hiền nói tới đây, sắc mặt trở nên vô cùng ảm đạm.
“Con tin bị Gi*t sao?” Tuy biết rằng Ninh Nhã Nhàn đã ૮ɦếƭ từ bốn năm trước, nhưng giờ phút này trong đầu Hoa Ngữ Nông vẫn hiện ra gương mặt khổ sở của Ninh Quân Hạo khi nhìn thấy thi thể của Nhã Nhàn, cô âm thầm suy nghĩ trong lòng, khi đó, nhất định anh đã đau đớn đến mức không tài nào thở nổi.
“Cho nên ngay khi chúng tôi trở lại khách sạn, phát hiện cô không ở trong phòng, tổng tài mới có thể phát hỏa lớn như vậy, bởi vì anh ấy lo lắng cho cô. Bốn năm trước cái ૮ɦếƭ của Nhã Nhãn đối với anh ấy mà nói là một tâm bệnh, anh ấy luôn luôn tự trách, giận bản thân lúc trước không nên để em gái ở lại một mình trong khách sạn.” Lâm Tuấn Hiền nói xong, nhắm nghiền hai mắt, giờ phút này nội tâm của anh ta cũng đang không ngừng cuộn sóng. Là người chứng kiến cái ૮ɦếƭ của Ninh Nhã Nhàn, anh vĩnh viễn không cách nào quên được vẻ mặt Ninh Quân Hạo khi đưa thi thể của Ninh Nhã Nhàn đến chỗ mọi người, nỗi đau thấu tận xương tủy ấy, giống như một con dao thật nhọn, khắc sâu vào tâm khảm của mỗi người.
Hoa Ngữ Nông không ngờ được thì ra Ninh Quân Hạo đã phải trải qua chuyện như vậy, giờ phút này cuối cùngcô cũng hiểu ra lí do vì sao đối với chuyện mình biến mất, anh lại có nhiều phản ứng quá khích đến thế. Hóa ra là cô đã không cẩn thận chạm vào miệng vết thương vẫn chưa kịp lành của anh, nỗi đau đớn máu thịt mơ hồ này đã khiến anh mất đi lý trí.
“Thư ký Lâm, cám ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này, xem ra tôi đã hiểu biết quá ít về quá khứ của anh ấy rồi.” Thở dài một hơi, Hoa Ngữ Nông nhìn về phía Lâm Tuấn Hiền vẫn còn đang trầm tư nói.
“Những món này vẫn nên tranh thủ ăn lúc còn nóng, nguội rồi ăn sẽ không ngon. Để tổng tài trở về rồi nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy hai người nữa, về phòng mình trước đã.” Lâm Tuấn Hiền nghe thấy lời của Hoa Ngữ Nông liền phục hồi lại tinh thần từ trong kí ức, đổi lại vẻ mặt bình thường của mình, nghiêm túc và có chút chân thành.
“Được, cám ơn anh.” Hoa Ngữ Nông gật đầu chào anh ta, sau đó đứng nhìn Lâm Tuấn Hiền rời khỏi phòng.
Đi Chơi Chỗ Nào?Khi Ninh Quân Hạo trở về phòng, Hoa Ngữ Nông đã sớm đi nghỉ, nhưng không hề ngủ say.
Nghe thấy tiếng anh bước vào phòng, rồi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô cảm giác nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh. Dưới đáy lòng giống như đang chờ mong một điều gì đó, tuy nhiên vẫn còn chút bận tâm, đúng vậy, lúc trước anh đã nói với cô rằng sẽ đưa cô đi hưởng tuần trăng mật, như vậy nếu là hưởng tuần trăng mật, hai người nhất định sẽ phát định vài chuyện gì đó.
Chẳng qua, chuyện ngày hôm nay đã khiến anh nhớ lại đoạn kí ức đau đớn của ngày xưa, liệu anh còn có tâm tư đi làm chuyện đó với cô nữa hay sao?
Khi Ninh Quân Hạo tắm rửa xong đi ra ngoài rồi nằm xuống bên cạnh mình, Hoa Ngữ Nông theo bản năng xê dịch thân thể về phía ngược lại, muốn tặng càng nhiều vị trí cho anh càng tốt.
Ninh Quân Hạo biết lúc này cô không hề ngủ, tuy nhiên có vẻ như anh cũng không định nói chuyện gì với cô cả, nằm xuống được một lúc, anh liền không động đậy thêm nữa.
Hoa Ngữ Nông nằm đưa lưng về phía anh, chờ đợi thật lâu cũng không thấy anh nói chuyện gì, cũng không chạm vào mình, cô lý giải theo bản năng rằng có thể anh vẫn còn giận chuyện lúc nãy, thế là cũng không xoay người, chỉ nhỏ giọng nói cùng bầu không khí trước mặt: “Thật xin lỗi, chuyện hôm nay em làm đã khiến anh lo lắng, em cam đoan sau này sẽ không bao giờ…làm như vậy nữa.”
“Ngủ.” Anh nghe thấy giọng của cô, chỉ thản nhiên đáp một câu rồi lại lâm vào trầm mặc.
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, biết giờ phút này tâm trạng anh có lẽ vẫn còn buồn phiền, cũng không dám quấy rầy anh thêm nữa, chỉ nhắm mắt lại tự thôi miên bản thân, hy vọng mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, cô nhìn thấy Ninh Quân Hạo đã sớm gọi điểm tâm. Sau khi rửa mặt, thay xong quần áo, Hoa Ngữ Nông liền đi ra ngoài phòng khách, ngồi xuống bàn, tiện tay cầm lấy một miếng bánh mì nướng, vừa ăn vừa hỏi Ninh Quân Hạo đang ngồi đối diện mình uống cà phê, đọc báo: “Ngày hôm nay bọn anh còn phải đi quan sát thực tế nữa sao?’
Thật ra cô muốn hỏi, hôm nay bọn anh vẫn tiếp tục đi làm và không đưa cô đi chơi nữa sao cơ.
“Ngày hôm nay không sắp xếp công việc, em muốn đi đâu? Ăn xong bữa sáng anh đi cùng với em.” Ninh Quân Hạo không hề ngẩng mặt khỏi tờ báo, trả lời lại.
Hoa Ngữ Nông không ngờ rằng hôm nay anh sẽ tốt như vậy, đặc biệt đi chơi cùng mình, nhất thời tưởng bản thân đã nghe lầm, mở to hai mắt nhìn anh, rất nhanh sau đó cô lập tức vui vẻ nói: “Em muốn đi tháp Eiffel, được chứ?”
“Nơi đó có phải du khách sẽ đến rất nhiều hay không?” Ninh Quân Hạo nghe vậy, hơi nhíu mày hỏi ngược lại.
“Vậy sao?” Hoa Ngữ Nông nghe được ý tứ “NO” trong lời của anh, vì thế nghĩ ngợi một lúc, lại nói: “Vậy Khải Hoàn Môn thì sao?”
“Em cảm thấy chỗ đó sẽ ít du khách hơn so với tháp Eiffel à?” Ninh Quân Hạo không trực tiếp phản đối, anh vẫn chỉ hỏi ngược lại cô như trước.
“Vậy thì…bảo tàng Louvre được chứ? Còn có nhà thờ Đức Bà Paris, lâu đài Versailles, trung tâm Pompidou, đại lộ Champs Elyseés thì sao?” Hoa Ngữ Nông không biết trong mắt Ninh Quân Hạo thì nơi nào ở Paris sẽ có ít du khách hơn một chút, vì thế nói ra toàn bộ những danh lam thắng cảnh mà cô đã từng đọc trong sách lịch sử và tạp chí, tùy ý Ninh Quân Hạo lựa chọn.
“Những chỗ đó ngày mai anh sẽ đặc biệt sắp xếp một hướng dẫn viên du lịch đưa em đi thăm.” Ninh Quân Hạo nói xong, đem tờ báo trong tay đặt xuống bàn, sau đó đứng dậy nói: “Đi, anh đưa em đến một chỗ chưa từng nghe ai nói đến.”
“A? Đó là chỗ nào?” Hoa Ngữ Nông nghe vậy liền vội vàng đặt miếng bánh mì chưa kịp ăn hết lên bàn, sau đó đứng dậy.
Nông Trường Rượu NhoKhi ô tô chở hai người chạy gần hai tiếng đồng hồ rồi dừng lại trước cửa một nông trường tô lớn thì Hoa Ngữ Nông mới giật mình, Ninh Quân Hạo không hề lừa cô, chỗ này quả thật cô chưa từng nghe ai nhắc đến.
“Nơi này thật đẹp quá, là chỗ nào vậy?” Vừa xuống xe, Hoa Ngữ Nông liền há hốc mồm, nhìn nông trường đẹp đẽ và rực rỡ trước mắt mà cảm thán.
“Là nông trường rượu nho do một anh bạn người Pháp của anh mở, đi thôi, cậu ta nhất định đã đợi rất lâu rồi.” Ninh Quân Hạo nói xong liền hơi hơi gấp khúc cánh tay của mình, ý bảo Hoa Ngữ Nông đặt tay mình vào đó.
Hoa Ngữ Nông kịp thời phản ứng lại, lập tức vòng tay qua khuỷu tay anh, hai người đi theo một người đàn ông trung niên vừa bước tới chào đón bọn họ tiến vào trong nông trường.
Lúc này trong lòng Hoa Ngữ Nông vẫn còn đang suy nghĩ, thì ra anh đã sớm quyết định sẽ tới nơi này, hơn nữa còn hẹn người ta trước nữa, thế thì lúc ở khách sạn sao anh còn hỏi cô muốn tới chỗ nào để làm gì? Cố ý tỏ vẻ tôn trọng ý nguyện của cô, sau đó lại mang cô tới nơi này là sao chứ?
Đi xuyên qua một bãi cỏ thật rộng, bọn họ tới trước một căn biệt thự bằng gỗ rất lớn, chỉ thấy một người đàn ông tuổi xấp xỉ bằng Ninh Quân Hạo đang bưng chén rượu tựa người cạnh một chiếc Piano màu trắng, giống như đang đợi họ đến vậy. Mà lúc này người đang ngồi trước chiếc đàn Piano màu trắng đấy là một cô gái người Pháp còn trẻ tuổi, mái tóc dịu dàng buông xõa sau lưng, mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, mười đầu ngón tay linh hoạt bay múa trên những phím đàn đen trắng, ánh mắt hơi khép lại, trên mặt lộ ra một nụ cười bình thản, tựa như đang thưởng thức những giai điệu động lòng người từ tay mình truyền đến.
“Ninh, bạn tốt của tôi, đã lâu không gặp, hy vọng cậu vẫn khỏe từ lúc chúng ta chia tay.” Khi người đàn ông kia nhìn thấy Ninh Quân Hạo xuất hiện, trên mặt lập tức nở một nụ cười thật tươi, giang rộng hai cánh tay bước nhanh về phía anh, dùng thứ tiếng Pháp thuần túy để chào hỏi.
“Caci, nhìn cậu trông rất tốt, có thể thấy được cậu sống rất vui vẻ nhỉ.” Ninh Quân Hạo thân mật ôm anh ta, sau đó quay đầu giới thiệu với Hoa Ngữ Nông đang đứng ở một bên mình: “Đây là Caci, bạn cùng trường kiêm bạn tốt ở NewYork của anh, Caci, đây là Hoa Ngữ Nông, vợ của mình. Nhưng mà ngại quá, vợ tớ không nói được tiếng Pháp, thế nên đành nhờ cậu chú ý vậy.”
“A, đường nhiên, đó là vinh hạnh của tớ. Nhưng mà cậu kết hôn sớm như vậy cơ à, điều này khiến tớ rất bất ngờ đấy.” Caci nghe vậy liền vươn tay ra, dùng tiếng Anh ân cần chào hỏi cùng cô: “Rất hân hạnh được biết cô, Hoa…” Vế sau có lẽ do anh ta không thể nhớ rõ tên đầy đủ của Hoa Ngữ Nông, cho nên cuối cùng không tài nào đọc rõ tên của cô được.
“Ngữ Nông, tôi gọi là Hoa Ngữ Nông, rất hân hạnh được quen biết anh.” Hoa Ngữ Nông lễ phép đưa tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra của anh ta, sau đó liền lặp lại lời giới thiệu tên của mình.
Caci đặt xuống mu bàn tay cô một nụ hôn kiểu cách, sau đó xoay người nhìn cô gái vừa đánh Piano, lúc này đã đi tới đứng sau lưng mình nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là Liudlima, vị hôn thê của tôi. Cô ấy đàn piano thật sự rất hay, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi yêu cô ấy đấy.”
Chào hỏi cùng Liudlima xong, Caci làm một vị chủ nhà nhiệt tình hết mức, mời bọn họ đi thăm vườn nho của mình, sau đó tới chỗ hầm rượu. Khi vô số những thùng rượu bằng gỗ hiện ra trước mặt Hoa Ngữ Nông, cô cảm giác cả người mình như đang chìm đắm trong bầu không khí ngát hương đó vậy.
“Tôi thật sự rất may mắn khi có thể đến chỗ này nhìn tận mắt nơi sản xuất ra rượu nho truyền thống của nước Pháp, nếu những người đến Paris du lịch đều có thể đến thăm nông trường rượu nho này thì thật là tốt.” Bước ra khỏi hầm rượu, Hoa Ngữ Nông vừa thưởng thức rượu nho Caci đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, vừa cảm khái nói.
“Có lẽ em có thể suy nghĩ một chút về chuyện đề nghị với ba lúc trở về, tăng cường hạng mục du lịch nông trường rượu nho ở nước Pháp, như vậy không phải liền có thể khiến mọi người đều được giống như mình hay sao?” Ninh Quân Hạo lắc lắc chiếc ly chân dài trong tay, khẽ mỉm cười nhìn vẻ mặt say mê của Hoa Ngữ Nông, nói.