Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con - Chương 05

Tác giả: Thiến Hề

Cô Gái Ngốc Nghếch
“Em đang làm cái gì vậy? Trên thân của em sao lại…” Anh nhìn những nốt đỏ dày đặc che kín trên thân cô, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Đang dùng nước nóng tẩy rửa thân mình, Hoa Ngữ Nông nghe vậy vội vàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, rất nhanh, cô ý thức được giờ phút này mình không hề mặc quần áo, vì thế lập tức vươn tay tùy tiện nắm lấy chiếc khăn bên cạnh quấn vào người.
Ninh Quân Hạo thấy vậy liền bước đến trước mặt cô, một tay vươn ra kéo cô vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, ngăn cản cô đang cố dùng khăn tắm bao lại thân thể, lớn tiếng hỏi lại lần nữa: “Nói cho anh biết, đây là chuyện gì? Vì sao trên thân thể em lại có nhiều nốt ban đỏ như thế? Lúc sáng rời giường không phải vẫn còn tốt hay sao?”
“Vâng…là do em…em bị dị ứng…” Hoa Ngữ Nông lúc này chỉ cảm giác được đại não mình hỗn độn, thân thể ướt sũng vô lực tựa vào trong иgự¢ anh, ánh mắt nhút nhát có chút khi*p đảm nhìn Ninh Quân Hạo, nhỏ giọng đáp.
“Dị ứng? Đang yên đang lành vì sao lại bị dị ứng?” Hiển nhiên anh vẫn còn nghi hoặc với câu trả lời của cô, ít nhất anh cũng cho rằng, theo như khoảng cách từ phòng ngủ tới phòng khách cùng với đám hoa tươi trong nhà không đến mức khiến cô dị ứng nhanh đến vậy.
“Quần áo…Da của em…Em chỉ mặc quần áo làm từ sợi tơ tằm và sợi tổng hợp tinh khiết…Nếu là quần áo có vải sợi tổng hợp, em không thể mặc lên người, bằng không sẽ bị dị ứng…” Nói xong, cô nâng tay chỉ vào bộ váy áo đã sớm bị thay ra vứt trên sàn nhà tắm.
Ninh Quân Hạo cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân cô dị ứng, vì thế cũng không nói thêm gì, anh chỉ đem khăn tắm bao lại thân thể cô kỹ càng lại lần nữa, rồi bế cô lên đi ra ngoài.
Không ngờ được Ninh Quân Hạo sẽ đột ngột ôm lấy mình, Hoa Ngữ Nông kinh ngạc há hốc miệng, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ tùy ý để anh ôm mình ra khỏi nhà tắm, đi đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Dịu dàng đặt cô lên giường xong, anh kéo chăn che lên thân thể cô, sau đó nói: “Nếu biết mình mặc quần áo có sợi tổng hợp sẽ bị dị ứng, vì sao em không cự tuyệt mặc cái bộ váy áo kia?”
“Bác Trương nói, đó là thứ mẹ chồng tự tay chọn lựa cho em, hơn nữa mặc váy đó là truyền thống nhiều năm của Ninh gia rồi, cho nên em…” Tiếng của cô càng lúc càng nhỏ dần, giờ phút này trong đầu vẫn còn hồi tưởng đến bộ dạng ngốc nghếch để mặc anh nhìn chằm chằm thân thể của mình ban nãy.
“Cô nàng ngốc!” Nghe được lời giải thích của cô, anh liền thấp giọng thầm mắng một tiếng rồi xoay người đi về phía cửa.
“Cái kia…” Hoa Ngữ Nông thấy anh phải đi, đột nhiên nhớ tới sự thất thố của mình ban nãy, hình như cô đã phá hỏng mọi chuyện rồi, vì thế nhịn không được gọi với theo bóng lưng anh: “Mọi người bên dưới có phải hay không đều…”
“Không cần lo lắng cho người khác, trước hãy chăm sóc tốt cho chính mình, ngồi yên trên đấy đừng có lộn xộn, anh lập tức gọi bác sĩ tới xem qua cho em.” Ninh Quân Hạo biết cô đang lo lắng tàn cuộc bên dưới, vì thế anh lạnh lùng cắt đứt lời của cô, để Hoa Ngữ Nông có thể an tâm nghỉ ngơi, sau đó anh liền đầu không quay lại bước về phía cửa.
Căn phòng trong nháy mắt trở nên an tĩnh như trước, nhất thời, Hoa Ngữ Nông cảm giác lòng mình cũng bình tâm hơn, chẳng qua chỉ cần nghĩ tới vừa nãy Ninh Quân Hạo nhìn thấy bộ dáng cả người nổi toàn nốt đỏ của mình, cô liền cảm thấy hết sức chán chường, thậm chí trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ miên man, anh ấy liệu có cho rằng thân thể cô khó coi quá không?
Nhận Lỗi
Ninh Quân Hạo vừa xuống tầng liền phân phó quản gia đi gọi điện cho bác sĩ tư nhân của Ninh gia để ông ta qua đây xem bệnh cho Hoa Ngữ Nông. Sau đó anh liền đi vào trong hoa viên tìm gặp Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân để giải thích nguyên nhân thất thố của Hoa Ngữ Nông ban nãy, gạt bỏ mối nghi ngờ trong lòng họ.
Yến tiệc buổi trưa trôi qua, các tân khách ồn ào náo nhiệt rời đi, vườn hoa trong biệt thự nhà họ Ninh nhất thời an tĩnh đi không ít.
Hoa Ngữ Nông sau khi uống thuốc mà bác sĩ đưa cho, tình trạng dị ứng liền tốt lên không ít, bởi vì lúc này không có việc gì làm, cô liền dựa vào đầu giường yên lặng đọc sách.
Không bao lâu sau, từ cửa truyền đến tiếng gõ đều đặn, cô lập tức đặt quyển sách sang một bên, hướng về phía cửa nói: “Mời vào.”
Người đi tới không phải ai khác chính là bác Trương, người đã lấy váy áo cho cô mặc, sau khi bước vào phòng, bác Trương liền lập tức xoay người hướng Hoa Ngữ Nông giải thích: “Thật xin lỗi cô chủ, là sơ sót của tôi, không biết cô bị dị ứng với những quần áo làm từ sợi tổng hợp.”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, sắc mặt hơi có chút xấu hổ, cô lập tức nói: “Bác Trương, bác làm cái gì vậy? Không cần nói xin lỗi với tôi, đây cũng đâu phải lỗi của bác. Quần áo không phải bác bức tôi mặc vào, đây đều là do tôi tự mình quyết định mặc đấy chứ.”
“Không được, tôi phải nhận lỗi với cô, cậu chủ nói không sai, tuy rằng quần áo này không phải do tôi chọn, nhưng mà cần phải hiểu biết rõ ràng tình trạng thân thể của cô là một phần trong công việc của tôi, tôi thậm chí ngay cả việc cô dị ứng với cái gì cũng không biết cho nên mới tạo thành sai lầm ngày hôm nay, xin cô hãy tha thứ cho tôi.” Bác Trương cúi thấp đầu không nhìn vẻ mặt Hoa Ngữ Nông.
Hoa Ngữ Nông không biết lời của bác Trương này rốt cuộc có mấy phần thành tâm, nhưng giờ phút này nếu như cô suy nghĩ nhiều hơn một chút, phân tích sự tình toàn diện hơn một chút thì nhất định có thể nghe ra trong lời của bác Trương đều cố gắng biểu đạt ý tứ, quần áo không phải do bà ta chọn, cũng không phải do bà ta bức cô mặc vào, chuyện dù gì cũng đã xảy ra, Dương Thải Phân nhất định không có nửa điểm trách nhiệm nào, tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể đổ lên trên đầu bác Trương, bởi vì Ninh Quân Hạo nói là lỗi của bà ta, thì chính là của bà ta.
Hoa Ngữ Nông nghe được bác Trương nhắc tới Ninh Quân Hạo, mặc dù cô không nghe ra ý ngầm trong lời nói của bà ta, nhưng vẫn hiểu rõ nhất định là Ninh Quân Hạo bảo bác Trương tới đây nhận lỗi, tuy rằng cô cảm thấy hành động này có điểm chuyện bé xé ra to, nhưng đáy lòng vẫn thấy ấm áp, ít nhất như vậy chứng tỏ một điều, anh không hy vọng cô phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Mở miệng trấn an bác Trương vài câu, cô liền cho bà ta lui đi. Lúc này mặt trời đã mơ hồ xuống đến ranh giới phía Tây, sắc vàng rực rỡ cùng dần chuyển thành màu hồng, nhuộm đỏ những đám mây phía chân trời, đẹp đến mức không nói nổi thành lời…
Ninh Quân Hạo xuất hiện lần nữa trước mặt Hoa Ngữ Nông là thời gian dùng bữa tối, người một nhà cùng nhau dùng cơm xong, Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân nói muốn đi xem ca kịch, phải rời khỏi nhà, mà Hoa Ngữ Nông thì không biết mình nên đi đâu, cho nên chỉ có thể quay trở lại phòng.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị bước lên lầu, Ninh Quân Hạo đang ngồi trên ghế salon đột nhiên gọi cô lại, cất tiếng hỏi: “Nốt đỏ trên người em đã tan hết chưa? Thân thể thế nào rồi?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu.” Cô dừng bước, có chút xúc động trả lời.
“Vậy lên trên nhà thay bộ quần áo, mang theo cả hộ chiếu nữa, rồi dặn bác Trương phân phó người thay em thu dọn một chút hành lý, đi với anh ra sân bay.” Ninh Quân Hạo nói.
“Cái gì?” Hoa Ngữ Nông có chút không hiểu rõ ý tứ của anh, thu dọn hành lý mang theo hộ chiếu, đây là đang muốn ra nước ngoài hay sao?
Hưởng Tuần Trăng Mật
“Anh cần đi nước Pháp khảo sát một hạng mục công trình, nếu em đồng ý, cũng có thể cho rằng chúng ta đương đi hưởng tuần trăng mật cũng được.” Ninh Quân Hạo mặt không chút thay đổi giải thích ý tứ trong lời nói của mình, cuối cùng ném cho cô một vẻ mặt thầm hỏi ‘em có hiểu không’.
“Cái đó…Tuần trăng mật…này…” Hoa Ngữ Nông không hề nghĩ tới anh thậm chí còn có kế hoạch mang cô đi hưởng tuần trăng mật, mặc dù bên trong đó mang theo một ít việc công nhưng cô vẫn rất cao hứng, bởi vì từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lúc hai người quyết định kết hôn, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có bất kỳ chuyện lãng mạn nào phát sinh trên người anh hết.
“Còn nữa, nửa giờ tới máy bay sẽ cất cánh, nếu em còn tiếp tục ngốc nghếch đứng đó như vậy, có lẽ…”
“Em biết rồi, em lập tức đi ngay.” Anh còn chưa nói hết câu, cô đã bật người kịp phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất hai bước một chạy lên cầu thang, cũng không gọi bác Trương tìm người đến giúp mình thu thập hành lý, cô tự mình tiện tay nhét vào trong túi du lịch mấy bộ váy áo, sau đó lấy hộ chiếu ra, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Ninh Quân Hạo không nghĩ tới hành động của cô sẽ nhanh như vậy, khi thấy bộ dáng Hoa Ngữ Nông thở hổn hển xuất hiện trước mặt mình, khóe miệng của anh không tự giác lộ ra một ý cười không rõ ý tứ hàm xúc bên trong.
Trên đường đi đến sân bay, cả người Hoa Ngữ Nông đều bị vây trong trạng thái ảo tưởng, cô đem toàn bộ những chuyện lãng mạn có thể phát sinh tại nước Pháp đặt vào trên người mình và Ninh Quân Hạo diễn thử một lần, theo như cô thấy, đây chính là cơ hội tốt nhất để hai người có thể hiểu biết đầy đủ thêm về đối phương, đương nhiên tất cả ảo tưởng này đều lập tức dừng lại ngay khi hai người tiến tới sân bay.
Bạn đang đọc truyện: Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !
Bởi vì vừa bước vào trong, cô đã nhìn thấy hai người khác, đủ để đem toàn bộ ảo tưởng về thế giới riêng của vợ chồng trong cô sụp đổ.
“Phu nhân tổng tài, chúng ta lại gặp mặt, người ta thường nói trong vòng một ngày có thể gặp mặt hai lần hoặc thấy nhau hai lần ở những nơi khác nhau thì tuyệt đối chính là người có duyên, xem ra chúng ta rất có duyên với nhau rồi.” Vẻ mặt Trần Nhược Hồng tươi cười nhìn Hoa Ngữ Nông bước xuống từ xe sau Ninh Quân Hạo, hướng cô hỏi thăm.
“Vâng…Đúng vậy, chúng ta quả là có duyên…Cô không cần gọi tôi là phu nhân tổng tài, trực tiếp gọi tôi là Ngữ Nông thì tốt hơn.” Hoa Ngữ Nông nhìn đại mỹ nhân như đóa hoa lili trước mắt, nhất thời hiểu rõ, lần này Ninh Quân Hạo đi nước Pháp, mục đích chủ yếu thật sự là khảo sát cái anh gọi là hạng mục, thuận tiện mang cô đi hưởng tuần trăng mật mà thôi.
“Tổng tài, vé đăng ký đã đổi được rồi, chúng ta chuẩn bị lên máy bay thôi.” Lúc này thư ký Lâm Tuấn Hiền từ một nơi không xa bước tới, anh hướng về phía Ninh Quân Hạo báo cáo.
“Đi.” Ninh Quân Hạo ra lệnh một tiếng, bốn người liền cùng nhau bước vào hành trình tiến tới nước Pháp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc