Là một người chung thủy, crush một người tận mười năm, Đường Tang đương nhiên biết rõ vị trí nhà của cô ở đâu.
Anh có rất nhiều xe, tuy nhiên chúng được nằm trong gara ở nhà cũ, quay về lấy chắc chắn không đủ thời gian. Đường đại thiếu đành phải nhăn nhíu mặt mày hỏi mượn chiếc xe Porsche của Hiểu phó tổng mới tậu một tuần nhân dịp vợ hắn mang thai.
Chiếc xe tiến ngày càng gần nhà họ Lê, tỉ lệ thuận với nhịp tim đang nhảy rock and roll của Đường Tang. Dù kịch bản đã có hết, anh vẫn sợ bị bản thân sẽ hớ hênh mà thất bại.
Cổng chính bằng gỗ mở toang, một người có vẻ là người làm chỉ cho anh nơi đậu xe. Điện thoại trong túi rung lên, Đường Tang nhận được tin nhắn của Lê Hoan:
--Anh tới chưa?
--Trong sân nhà em rồi. Em ở đâu?
--Chờ một chút em ra liền.
Đường Tang vốn dĩ biết đường đi liền im lặng chờ người tới đón. Anh mở cốp xe lấy túi quà đã chuẩn bị sẵn, tiện tay soi gương chỉnh lại nếp của mái tóc.
Lê Hoan nhìn anh y như mấy cô nàng điệu đà thích soi gương chải chuốt mà cạn lời. Đồng thời cô vô cùng kinh ngạc vì ngoại hình lịch lãm phong độ của tên này hôm nay. Nói sao nhỉ? Quả thật rất lạ lẫm. Trước kia toàn thấy anh mặc áo thun quần đùi, cảm thấy có chút phong vị nhẹ nhàng và ngập tràn sức sống. Đổi một style khác cứ như đổi thành một con người khác.
Cô huýt một tiếng, vỗ vai anh.
"Anh đợi lâu chưa."
Đường Tang giật mình thu lại động tác, khẽ ho một tiếng che dấu sự bấn loạn của bản thân, đáp:
"Không lâu lắm, chỉ cần là em thì muốn anh chờ bao lâu cũng được."
"Vậy anh cứ chờ ở đây nhé, hai giờ sau lại vào."
"Này!"
Thấy Lê Hoan quay đầu, Đường Tang lập tức nhấc chân dài đuổi theo. Anh không hề nghĩ tới thái độ là lạ của cô hôm nay.
Hai người song song tiến vào, trên mặt Đường Tang đầy ý cười, vô cùng ga lăng chỉnh lại sợi tóc rối trên đầu cô. Trai tài gái sắc đứng cạnh nhau rất hợp đôi, chẳng khác gì đôi vợ chồng mới cưới trở về thăm gia đình ba mẹ vợ.
Khung cảnh cay mắt này lọt vào tầm nhìn của "ba vợ". Ông lại âm thầm -5 điểm của thằng nhóc kia, đặt ly trà "cốp" một tiếng rất to, gằn giọng:
"Còn không mau dẫn "bạn" con vào nhà."
Đường Tang lúc này mới chú ý tới đôi vợ chồng trung niên ngồi trên sô pha. Người phụ nữ trạc tuổi mẹ anh, gương mặt bà dịu dàng toát lên vẻ của vị tiểu thư danh gia vọng tộc. Còn người đàn ông trên mặt đang nở nụ cười tươi rói với anh. Nhưng khoé mắt ông thậm chí chả buồn nhếch lên một chút.
Đường Tang lập tức đứng thẳng lưng, hơi cúi người lễ phép chào hỏi:
"Cháu chào hai bác ạ, chúc mọi người năm mới vui vẻ."
"Ồ, mới hôm qua còn gọi tôi là ba cơ mà, sao hôm nay đổi giọng nhanh thế."
Đường Tang cứng đờ người, thầm than một tiếng "có biến!", trong lòng vận động với công suất của một chiếc mô tô tìm kiếm đối sách.
Lê Hoan đứng bên cạnh lập tức giải vây giúp anh. Cô kéo anh ngồi xuống sô pha, rót cho anh một chén trà Ô Long trước ánh nhìn sắc lẹm của lão ba nhà mình.
Cô nói với ông:
"Anh ấy khá hướng nội, ba đừng doạ người ta."
Đường Tang theo lời cô mà bẽn lẽn ngại ngùng cúi đầu xuống, y như con dâu tương lai lần đầu ra mắt ba mẹ chồng. Ở tầm mắt mà ba Lê không nhìn thấy, bàn tay anh âm thầm bò lên nắm trọn lấy bàn tay nhỏ của Lê Hoan. Cô giật mình muốn kéo tay ra thì càng bị nắm chặt hơn. Sợ động tĩnh quá lớn khiến ba cô nghi ngờ, Lê Hoan đành ngậm ngùi mặc cho anh sờ sờ bàn tay mình. Thế nhưng thái độ vẫn phải có. Cô sắc lẹm lườm anh một cái. Mà cảnh này trước mặt ba Lê, con gái mình đang cùng thằng nhóc kia liếc mắt đưa tình.
Ba Lê trợn trắng mắt hừ một tiếng, con gái bị heo trộm đi liền hướng khuỷu tay ra bên ngoài.
Mẹ Lê biết chồng mình khó chịu, bà rút hai phong lì xì ra đưa cho anh.
"Năm mới phát lộc, con cứ nhận đi nhé."
Đường Tang nhìn Lê Hoan, cô khẽ gật đầu, lúc ấy anh mới dám lễ phép chìa tay nhận. Anh bỗng nhớ tới hộp quà mà bản thân chuẩn bị, còn có kế hoạch gây ấn tượng với ba mẹ vợ tương lai nữa, xém nữa là quên mất!
"Vâng, con cảm ơn hai bác. Nhà con không có gì quý giá, chỉ có chút rượu do mẹ con tự ủ cùng với món quà nhỏ con muốn tặng hai người."
Cao thủ không bằng tranh thủ! Lão Đường đặt hai hộp quà xuống bàn. Chiếc hộp thủy tinh bên tay trái lót bông mềm bên trong đựng một bình rượu kiểu cổ, mùi thơm của hoa đào kết hợp với men rượu len lỏi ra ngoài. Ba Lê hai mắt sáng lên, nhịn không được thò đầu lại gần hít mấy hơi liền.
"Hoa đào nhưỡng?! Thơm quá!!!" Ông kinh ngạc kêu lên.
Một chiếc hộp còn lại đựng một bộ nghiên mực, 乃út lông và một thanh mực đen thui. Trong mắt Lê Hoan, cái nghiên mực này chẳng khác gì món hàng tặng kèm khi đi mua giấy ở siêu thị. Nhưng trong mắt thư hương thế gia là mẹ Lê, cái nghiên mực này lại là một đẳng cấp khác. Bà cũng nhịn không được mà che miệng kinh ngạc nhìn chằm chằm nghiên mực kia. Ngón tay thon dài được chăm sóc tỉ mỉ run rẩy sờ vào đường vân khắc trên cây 乃út lông. Ngay lập tức bà đóng chiếc hộp lại, gương mặt tươi cười rạng rỡ hiền hoà nhìn Đường Tang:
"Cậu có lòng rồi. Vậy ta sẽ nhận..." Lời vừa dứt, người đã vươn tay ôm chặt hộp gỗ vào lòng.
Thao tác nhanh - chuẩn - gọn này khiến Lê Hoan há hốc mồm, không tin được người này là người mẹ luôn tỏ vẻ đoan trang nhà mình.
Cô tò mò chọc vào eo lão Đường, hỏi nhỏ:
"Anh tặng họ cái gì thế? Có quý giá lắm không?"
Đường Tang lắc đầu:
"Không đâu. Đều là của nhà anh, không mất tiền."
"Đồ cổ nữa?"
"Anh không chắc lắm. Nhưng ông ngoại anh nói rằng hai thứ này đáng giá bằng cháu dâu của ông. Nếu mà không mang được cháu dâu của ông về nhà, ông sẽ đánh gãy chân anh mất. Vậy nên..."
Lê Hoan chớp chớp mắt.
"Không phải anh nói nhà anh còn mỗi mình anh à?"
"..." ૮ɦếƭ mịa, lật xe!!!