Mùng hai năm mới.
Lê Hoan đút vài hũ rượu quý mà cô khổ cực tìm mua khắp nơi vào cốp xe. Bất thình lình một chiếc hộp to thắt nơ bướm đỏ rực được người đặt ngay xuống bên cạnh.
"Cái gì vậy?"
Đường Tang lại đặt thêm một chiếc hộp gỗ nhỏ nữa vào.
"Không có gì đâu, món quà nhỏ anh muốn tặng cô chú mà thôi. Cái lọ nhỏ này là nước tương gia truyền, được làm từ gạo nếp thuần túy nhất, với..."
Lê Hoan ngay lập tức cắt ngang lời của anh, đẩy đẩy anh về nhà.
"Thôi được rồi, anh nói em cũng không có hiểu được mấy thứ đó đâu."
Đường đại lão thức trắng đêm để học công thức:"... Ừ. Về nhà cẩn thận. Nhớ nhắn tin cho anh nhé."
Lê Hoan hàm hồ ừ một tiếng.
Lúc lên xe mới chợt nhận ra hoàn cảnh của hai người không đúng chút nào. Rõ ràng cô còn chưa đồng ý làm người yêu anh, mà hai người cư xử với nhau cứ như người tình thân thiết vô cùng.
Mặt cô lại hơi phát nhiệt.
Không được, nghĩ cái gì bổ ích hơn đi.
Cô muốn nhắn tin hỏi Diệc Cẩn xem hắn đã rời đi chưa mới phát hiện mình đã kéo đen người này. Bảo sao lại không thấy hắn nhắn tin tới. Cô đành phải gọi điện qua.
Tút.
"Em đi chưa? Anh đang trên đường rồi."
Nghe máy nhanh thật. Lê Hoan có chút sững sờ.
"Tôi đang đi. Nếu đến đó trước thì anh đừng có nói gì lung tung trước mặt hai người họ. Chờ tôi tới rồi nói sau."
Nhà họ Lê là thư hương thế gia có tiếng. Tổ tiên bốn đời làm quan trong triều đình, có người từng làm thầy dạy cho thái tử. Đến đời ba cô, ông là tiến sĩ phục vụ cho nhà nước, mẹ cô lại là tiểu thư danh viện nổi tiếng khắp A thành. Hai người này chẳng có gì liên quan tới nhau, không biết vì duyên cớ gì lại lên duyên vợ chồng. Từ nhỏ cô đã được mẹ dạy dỗ để trở thành một danh viện tương lai, tiếc là cô di truyền tính cách ngỗ nghịch của ba, không khác gì con ngựa khó thuần nên bà mới mặc cô bay nhảy tới lớn.
Lúc vừa về tới, từ xa đã thấy chiếc xe đắt tiền đậu ở cạnh ao sen. Hẳn là Diệc Cẩn đã tới.
Lê Hoan xuống xe, gọi tên một người làm lại gần giúp cô ôm mấy cái hộp, còn cô xếch mấy bình rượu ra, kèm theo một túi hoa quả mang vào nhà.
Trong nhà, tại phòng khách. Ba mẹ cô ngồi đối diện Diệc Cẩn. Ba người không biết nói cái gì mà hai vị phu phụ kia cười mất hết hình tượng. Đặc biệt là ba cô, miệng ngoác to tới mang tai.
"Ba, mẹ." Cô hô một tiếng. "Chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Diệc Cẩn trên môi còn vương nụ cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
"Em lại đây."
Ba cô vỗ đùi đét một cái, nói to:
"Mau mau vào đây con gái cưng của ba."
Vừa nói vừa rút từ túi ra một bao lì xì vô cùng dày.
Lê Hoan đặt đồ xuống bàn, xoa xoa tay háo hức nhận lấy lì xì, ngọt ngào cười đáp lại.
"Cảm ơn ba nha."
Mẹ cô cũng rút một cái tặng cho cô.
"Nhìn con càng ngày càng gầy, lại thức đêm vẽ vời đúng không."
"Không, con giữ dáng đó haha."
"Gầy như vậy còn muốn giữ? Giữ cái gì mà giữ." Bà quay ra nói với một người làm. "Chị giúp tôi dọn một bàn cơm, nhớ mang nồi thịt hầm tôi làm lên nữa."
Lê Hoan cảm giác bản thân giống như quay lại thời điểm chưa kết hôn. Cái gì ba mẹ cũng quản cô, khuyên cái này, nói cái kia... Nhưng cô rất vui.
Cô đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống sô pha, thấy Diệc Cẩn mặc sơ mi trắng an tĩnh ngồi bên cạnh. Hắn kéo áo khoác ở sau lưng chầm chậm rút ra ba phong lì xì giày cộp đong đưa trước mặt cô.
Hắn lì xì cô...?
Không. Không hề. Thằng khốn này đếch bao giờ tốt tính thế.
Đâu phải lì xì cho cô. Đơn thuần là khoe khoang. Hắn không phải con ruột của ba mẹ cô mà được nhận lì xì lắm thế không biết!
Lòng cô lại thấy chua loét. Cảm thấy bản thân mắt mù mới nói tốt cho tên khốn này trước mặt hai người họ nhiều như vậy ở thời điểm trước.
Diệc Cẩn khẽ lắc cổ tay, đem ba phong lì xì phồng to đút lại túi áo. Hắn nhìn ánh mắt tức tối của cô, không hiểu sao trong lòng có chút mềm ngọt.
Nhân lúc ba mẹ cô không chú ý, lén lút nói nhỏ một câu:
"Em có thể cho anh ra khỏi danh sách đen không?"
"Không." Lê Hoan lạnh lùng.
"..."
"Anh tính giải quyết chuyện này như thế nào?"
Lê Hoan khẽ nhích ௱ôЛƓ ra xa.
Diệc Cẩn làm như không thấy sự xa cách của cô, hắn để lại áo khoác ra sau ghế, nói nhỏ:
"Anh nói cho hai người họ biết rồi."
"Sao?!"
Hắn, nói rồi?!
!!!
Lê Hoan có chút trì độn.
"Thật?"
"Ừ." Diệc Cẩn gật đầu. Bỗng có chút muốn trêu đùa cô mà nói thêm: "Em nghĩ xem hai người họ phản ứng như thế nào?"
Lê Hoan nhìn vẻ mặt bình thường trên khuôn mặt hai phu phụ kia, có chút không thể tin được. Càng cảm thấy chuyện này có chút gì đó không đúng.
"Anh nói như thế nào? Họ nói gì không? Anh bị đánh không?"
Diệc Cẩn rõ ràng nghe ra câu cuối của cô mang theo một chút cảm xúc mong chờ. Hắn có chút cạn lời, lời giải thích nghiêm túc ra tới cổ lại thành một câu:
"Không nói cho em."
Túm lại. Bằng một cách kì diệu nào đó, họ Diệc kia đã nói chuyện hai người đã li hôn cho ba mẹ cô biết. Và cũng bằng một phép màu nào đó, họ không những không nổi giận mà còn tươi cười với hắn.
Tại sao? Sai chỗ nào?
"Anh rốt cuộc đã nói gì với ba mẹ tôi vậy?"
"... Anh chỉ nói rằng hai đứa mình kết thúc rồi, anh muốn xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa năm đó."
Ai ngờ vẻ mặt họ như đã biết trước. Còn vỗ vai hắn giống như an ủi:
"Ta đã sớm biết sẽ có ngày này rồi. Tính tình nó ta hiểu rõ, hai đứa con vốn dĩ đã không hợp. Nếu không phải do nó cứng đầu, không biết lượng sức thì đã không như vậy. Trong chuyện này không nghiêng hẳn về bên nào, con làm sai mà nó cũng sai. Hôn nhân không phải trò đùa, mà li hôn cũng không phải là điểm kết thúc. Hai đứa li hôn sớm cũng là chuyện tốt. Ít nhất qua chuyện này sẽ khiến con nhóc kia bớt ngạo khí đi. Nó kiêu ngạo nhiều năm như vậy..."
Ba Lê hừ một tiếng, chua xót lắc đầu.
Ông tỏ vẻ, còn tưởng rằng Lê Hoan kết hôn sau một tháng sẽ khóc lóc chạy về nhà, ai nghĩ cô lại kiên trì được tận từng đó thời gian.
Diệc Cẩn:"..."
Hoá ra hắn sớm đã bị phán tử hình từ ngày này năm trước rồi cơ đấy! Không biết nên dùng vẻ mặt nào để tiếp nhận sự thật này, Diệc Cẩn đã thấy hai vị kia tươi cười kéo hắn rồi nhét vào tay hắn tận ba phong lì xì cộm tay.
"Đây, con nhận đi nhé, xem như là giải vận."
Giải vận? Giải cái gì cơ?
Vẻ mặt hắn hệt như mặt cô bây giờ.
Lê Hoan vẻ mặt mộng bức, vẫn không hiểu vì cái lo do gì mà hai người họ vẫn bình thường như chuyện li hôn của cô giống như là chuyện cái bát bị rơi vỡ, không có cái này thì lại còn cái khác như vậy.
Nhưng hiện tại cô không dám hỏi, sợ rằng ba cô bỗng nổi khùng nên quát cô một trận thật.
Ba Lê mở túi quà, thấy mấy hũ rượu còn nguyên nút thì ôm như bảo bối. Ông bỗng mở ra một chiếc hộp gỗ, vẻ mặt sửng sốt, hai tay run run.
Lê Hoan trong lòng chợt động, hỏi:
"Sao vậy ba?"
Ba Lê run rẩy cầm thứ trong hộp ra, ai ngờ lại là một bình rượu nhỏ. Theo mắt nhìn của cô, bản thân cái bình đựng rượu đã là một món đồ cổ đắt tiền rồi, huống chi là hương thơm tinh khiết ngọt ngào của rượu toả ra. Bảo sao ba cô lại nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Hai mắt ông sáng lên, hỏi liên hồi:
"Bình này là con mua sao?! Con mua ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền? Còn không?"
Lê Hoan lắc đầu:
"Bình rượu này là một người bạn của con tặng."
"Là tặng cho con?"
"Không, tặng cho ba."
Vẻ mặt ba Lê nháy mắt đen xuống.
"Ai? Nam hay nữ? Quen nhau bao lâu rồi? Xác định quan hệ chưa?"
Lòng Lê Hoan lộp bộp một cái, không hiểu sao lại chột dạ, cúi đầu lí nhí nói.
"Là nam, người cạnh nhà mà thôi, mới quen được một tháng."
"A." Mới đi được một đứa đã tới một đứa, tranh nhau muốn đào củ cải nhỏ nhà mình đi. Tưởng một bình rượu đã thuyết phục được ông?
"Bạn à? Sao không mời người ta tới nhà mình chơi một hôm. Ba cũng muốn quen người bạn này của con, biết đâu sẽ tìm được nơi bán thứ này."
Nếu không phải tay ông xiết chặt cổ bình, cô cũng xém tin rồi đấy.