"Diệc tổng, đây là địa chỉ mà cô Lê đang ở."
Nam thư kí đặt xuống một mẩu giấy, trên đó có ghi địa chỉ nhà của Lê Hoan.
Diệc Cẩn ghé mắt sang, tay vẫn hoạt động nhanh nhẹn trên bàn phím laptop. Hắn đang có một dự án lớn, dạo gần đây không có thời gian để ý tới nhiều việc, cho người đi tra địa chỉ nhà vợ cũ chỉ là do tò mò. Khi biết rồi thì hắn cũng không có hành động gì.
Nam thư kí đi ra ngoài. Một lát sau cậu ta quay lại, khuôn mặt khó sử khẽ nói:
"Diệc tổng, cô Hà muốn gặp ngài, nói rằng có chuyện muốn nói."
Những ngón tay thon dài đè trên bàn phím, màn hình hiện lên một chuỗi kí tự dài lặp lại. Diệc Cẩn nhíu mày xoa xoa mi tâm, khàn giọng đáp:
"Nói với cô ấy tôi có cuộc họp, không tiện gặp. Có gì để khi khác nói."
"Cô ấy nói là chuyện quan trọng."
Nam thư kí vội cúi đầu tránh đi ánh mắt lạnh lùng của tổng tài. Cậu ta ậm ừ vài cái rồi chuồn ra ngoài. Cánh cửa chưa kịp khép, một cánh tay trắng nõn đẩy mạnh ra, cô gái mặc bộ đồ công sở màu hồng phấn chen vào.
"Cẩn..."
Diệc Cẩn gấp laptop lại, xếp gọn tài liệu quan trọng rồi đút vào ngăn khoá tủ.
"Có chuyện gì không."
Hà Mộng Ân hừ một tiếng. "Chẳng lẽ không có chuyện thì không được tới gặp anh à?"
"Bây giờ là giờ làm việc. Nếu em không có chuyện gì thì quay về vị trí." Giọng Diệc Cẩn có chút khó chịu.
Cô ta nhạy cảm cảm thấy Diệc Cẩn hôm nay cáu gắt lạ thường liền thu lại bộ dáng trêu đùa cợt nhả, không dám vòng vo bày trò trước mặt anh.
Người đàn ông đi tới trước bức tường kính giơ tay kéo mạnh chiếc rèm, ánh sáng trắng dịu nhẹ bỗng lấp kín cả căn phòng, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn như mạ lên một lớp hào quang của các vị thần Hy Lạp xưa. Hà Mộng Ân ánh mắt dại ra, si mê nhìn ngắm bóng lưng đĩnh bạt của hắn. Nghĩ tới người này không bao lâu nữa sẽ là của mình, trong lòng cô ta tràn ra cảm giác vui sướng và kiêu ngạo, đôi môi nhịn không được mà nhếch cao lên.
"Anh có biết hôm nay em nhìn thấy ai không?"
Diệc Cẩn thờ ơ ừ một tiếng, chẳng hề tò mò như Hà Mộng Ân nghĩ.
"Hôm nay em thấy chị dâu đó."
Lúc này hắn mới quay đầu lại, hai đầu lông mày nhíu chặt.
"Nhìn thấy cô ấy thì có gì đáng ngạc nhiên? Khiến em phải cắt ngang công việc chạy vào đây."
Hà Mộng Ân oan ức bĩu môi.
"Anh hung dữ thế làm gì. Nếu chỉ nhìn thấy chị ấy thì em tới tìm anh làm gì. Nhưng mà em nhìn thấy chị ấy đi với một người đàn ông, vừa đi vừa cưới nói vui vẻ. Em còn chưa nhìn thấy chị ấy cười tươi như vậy bao giờ đâu. Muốn hỏi xem anh có quen anh ta không, người đó đẹp trai lắm, nếu có thì giới thiệu cho em. Đây, em có ảnh luôn nè."
Hà Mộng Ân không chờ được mà mở tấm ảnh chụp cô ta chụp được buổi sáng nay đưa ra trước mặt Diệc Cẩn, trong lòng hưng phấn không nhịn được. Đo là lúc hai người vừa rời khỏi công ty CJK, Đường Tang đi cạnh Lê Hoan, anh kể cho cô nghe chuyện về Hiểu Phong thời thơ ấu khiến cô cười đau cả bụng. Ánh mắt nam nhân dịu dàng nhìn cô gái, nhu tình sắp tràn ra khỏi màn hình.
Bàn tay cầm điện thoại của Diệc Cẩn khẽ xiết chặt, nhìn chằm chằm vào nụ cười ngọt ngào của vợ cũ. Một lúc lâu sau hắn mới nhìn cái kẻ đã làm vợ hắn cười như trúng số - một người đàn ông sáng sủa, gương mặt ưa nhìn. Nhìn có chút quen, nhưng nhất thời Diệc Cẩn không nhớ rõ mình từng gặp anh ta ở đâu.
Anh ta mặc bộ đồ rẻ tiền, có lẽ không phải thế gia công tử mà hắn từng gặp, cũng có thể là người qua đường nào đó mà hắn không nhớ. Diệc Cẩn không cố nhớ lại. Hắn trả điện thoại lại cho Hà Mộng Ân, nói:
"Em gửi bức ảnh đó qua cho anh."
Hà Mộng Ân vui sướng, ngay lập tức bắn tấm ảnh cho Diệc Cẩn. Cô ta đương nhiên để ý sắc mặt người đàn ông chuyển từ kinh ngạc sang lạnh lùng, đoán chắc giữa hai người bọn hắn sẽ có chuyện, chỉ thiếu một một mồi lửa châm vào. Nếu hắn không ai châm được ngon lửa này thì cứ để cô ta châm, Diệc Cẩn là một người ưu tú, Lê Hoan không xứng giữ một viên ngọc như vậy cho riêng mình.
Cô ta cười nhẹ, vờ tò mò hỏi anh.
"Anh có quen anh ta không?"
"Không." Diệc Cẩn đáp.
"Thế người đó là bạn của chị dâu sao? Đâu thể nào... Bạn là con trai thì làm sao có thể nhìn chị ấy như vậy chứ. Lẽ nào..."
"Im đi." Diệc Cẩn quát một tiếng.
"Em chỉ là..."
<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
"Chuyện này đừng nói với ai. Giờ em về vị trí làm việc đi."
"Em... Thôi được rồi. Anh hãy bình tĩnh, nên hỏi mọi chuyện rõ ràng với chị dâu, biết đâu chị ấy có chuyện khó nói."
Quanh thân người đàn ông toả ra khí tức âm trầm, giống như một giây sau có thể cầm ấm trà đập mạnh vào tường. Hà Mộng Ân có chút sợ, vội vàng đi ra ngoài.
Cô ta không có biết chuyện Lê Hoan và Diệc Cẩn đã li hôn. Lê Hoan từng nói với hắn không cần kể chuyện cho ba mẹ, còn có nói với ai là chuyện của hắn. Tuy nhiên Diệc Cẩn không kể chuyện này ra ngoài. Cho nên trong công ty này trừ hắn và nam thư kí thân cận thì không có ai biết chuyện hai người vừa li hôn, kể cả Hà Mộng Ân.
Cánh cửa khép lại, Diệc Cẩn đi tới bàn làm việc ngồi xuống ghế. Hắn mở tấm ảnh ra nhìn, ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Lê Hoan, vẽ vòng theo đường nét hai má cô, cuối cùng chạm vào đôi môi đang cười rực rỡ, như một đoá hoa anh túc nở dưới ánh mắt trời.
"Lê Hoan..."
"Lê Hoan..."
"Lê Hoan..."
Hắn thì thào gọi tên cô.
"Em... thật sự không về nữa sao..."
Tấm ảnh bị Diệc tổng lưu lại. Tất nhiên hắn chỉ lưu phần ảnh có mặt Lê Hoan, còn gương mặt người đàn ông "qua đường" kia đã bị hắn cắt phăng đi.
.....
"Hắt xì."
"Uây, đã bảo anh đeo khẩu trang vào mà không nghe. Chỗ này là công trường xây dựng nên bụi lắm."
"Hừ! Tôi nghĩ không phải do bụi đâu."
"Thế là do cái gì?"
"Có người vừa nhắc tới tôi."
Lê Hoan: ....
Người đàn ông lại hắt xì một cái nữa. Lần này đã không nhịn được mà lấy khẩu trang ra đeo vào.
"Bụi ૮ɦếƭ tôi rồi. Khụ khụ."
Vì con đường tới siêu thị gần nhà đang sửa chữa nên Lê Hoan và Đường Tang phải rẽ sang đường khác để đi. Con đường này cũng không xa lắm, mỗi cái là đi ngang qua công trường, cát bụi bay mù mịt.
Rút kinh nghiệm, lần sau lái xe đi cho tiện.
"Sắp tới năm mới rồi..." Đường Tang chợt nói một câu. Khuôn mặt anh hơi xụ xuống. "Năm nay em ăn tết với gia đình sao?"
"Ừ, tôi sẽ về nhà với ba mẹ. Còn anh?"
Hỏi xong Lê Hoan mới nhớ ra Đường Tang là một người cô đơn, anh chỉ sống một mình. Câu hỏi kia không phải sẽ chọc thẳng vào trái tim pha lê của người ta sao. Quả nhiên khi nhìn sang, khuôn mặt người đàn ông đượm buồn, mi mắt rũ xuống.
"Tôi sẽ ăn một mình. Năm nào cũng như vậy, đã quen rồi."
Anh bỗng cười hai tiếng.
"Em không cần tỏ ra buồn thay tôi đâu. Bây giờ còn có em làm bạn nên tui vui lắm. Quen được em là niềm vinh hạnh của tôi."
"Không thì... Tôi đón giao thừa với anh năm nay nhé."