Một tiếng gọi ngọt xớt đến xiêu lòng.
Lê Hoàn không có hứng thú nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ này làm trò, cô lách qua họ tiến vào tháng máy, bấm nút lên tầng trên. Cửa thang máy dần dần khép lại kéo theo linh hồn của Diệc Cẩn về trần gian, hắn vội thò tay qua cửa ngăn cản, như cá trạch lách người qua khe hở chui vào trong.
Tháng máy đóng lại, đi lên tầng cao hơn, để lại một mình Hà Mộng Ân đần người trước con mắt xoi mói của nhân viên tầng dưới. Cô ta cắn môi, tức đến giậm chân. Diệc Cẩn thế mà dám bỏ cô ta ở lại!
Trong thang máy, không gian yên tĩnh đến lạ. Lê Hoan nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, một cao một thấp, người thấp nhìn tường, người cao nhìn người thấp. Ánh mắt Diệc Cẩn chiếu thẳng vào một mảng lưng bị hở ra của cô, chiếc váy màu tím nhạt hở lưng táo bạo này đã không xuất hiện trong bộ sưu tập của cô ấy rất lâu rồi. Cho đến hôm nay, Lê Hoan dám diện nhưng bộ đồ mát mẻ ra bên ngoài. Hắn không thích những bồ đồ hở hang nên trước nay quần áo của Lê Hoan đều chiếu theo thẩm mĩ của hắn: kín đáo, dịu dàng.
Có lẽ vì cô đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn, dạo gần đây Diệc Cẩn thấy khó chịu vô cùng, trong Ⱡồ₦g иgự¢ lúc nào cũng tồn tại một hòn đá chèn ép hắn đến hô hấp khó khăn. Sáng sớm không có người gọi thức dậy, không có người chuẩn bị sẵn quần áo, cũng không có người đứng trên tầng hai vẫy tay chào hắn và chạy ra nhào vào lòng hắn mỗi khi đi làm về nhà. Thói quen là một thứ rất tệ. Nó khiến một người đã quen với cô đơn bất giác lại sợ hãi khi ở một mình một căn phòng.
Đến khi gặp lại, hắn muốn nói rất nhiều điều với cô ấy nhưng lại không thể thốt ra một câu nào. Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng bật ra một câu hỏi:
"Em mấy hôm nay có khoẻ không?"
Lê Hoan nhìn hắn như một tên thiểu năng trí tuệ. Cô mà bị làm sao thì còn đứng ở đây được chắc? Có lẽ Diệc Cẩn cũng cảm thấy câu hỏi của bản thân hơi ngu, hắn ho khụ một tiếng chuyển sang chủ đề khác.
"Em thuê nhà bên ngoài sống luôn hả? Sao không về nhà ba mẹ."
"Tôi mua nhà bên ngoài rồi. Cảm ơn ngài Diệc đã quan tâm."
Câu chuyện lại đi vào ngõ cụt.
Diệc Cẩn có hơi mất mát, những kiến thức thiên văn địa lí và khoa học chính trị mấy năm trời mà hắn tích góp được dường như không có cái nào chung chủ đề với cô ấy. Hay nói đúng hơn, gương mặt lạnh lùng của vợ cũ khiến những ảo tưởng mới hiện lên trong đầu hắn bị Ϧóþ nát như bã đậu ngay những giây đầu. Hắn trơ mắt nhìn bóng lưng mềm mại của người phụ nữ ấy rời đi. Trong đầu có hai tiểu tinh linh đang điên cuồng gào thét, làm trí óc hắn đau nhức dữ dội.
-- Đuổi theo đi! Nếu bây giờ mày không đi theo, mày sẽ mất rất nhiều thứ.
-- Mày có tư cách gì mà chạy theo cô ấy? Diệc Cẩn à, mày đã dùng hết số cơ hội níu giữ người ta lại rồi.
-- Tiến lên đi, sao mày yếu đuối như vậy! Dũng khí ngày trước của mày đâu rồi? Điều gì khiến nó tan biến vào lúc này chứ? Vì sao?! Hả! Đi đi! Tiến lên phía trước!
-- HaHa, đồ nhát gan, mày vốn dĩ không thể cho người ta hạnh phúc, mày níu giữ thì có ích gì? Mày đâu có yêu cô ấy...
-- Mày thật sự không yêu người ta sao? Thật sao...
Cửa thang máy đóng lại. Vị tổng tài lãnh khốc ngàn năm không đổi sắc, khuôn mặt giờ lại vô cùng tối tăm, hắn đập "uỳnh" một cái vào vách tường kim loại, quanh người toả ra khí tức âm trầm khủng bố.
"Câm miệng!"
.....
Lê Hoan xin nghỉ vô cùng thuận lợi. Có được hồ sơ, cô tính xin một vị trí nhỏ vào một công ty nào đó. Thị trường của ngành thiết kế nói rộng không rộng, mà nói hẹp không hẹp. Được cái cơ hội phát triển vô cùng lớn, tỉ lệ thuận với tài năng và danh tiếng. Cho nên nó đang là một trong những ngành hot nhất hiện nay. Lê Hoan có quá nhiều sự lựa chọn, nhất thời vẫn chưa biết nên xin vào đâu.
Lúc về tới gần nhà, nhìn qua kính xe lờ mờ thấy một bóng người cao ngất ngồi trước của.
Là ông chủ tiệm nước tương nhà bên. Cô chỉ nhờ anh ấy để ý nhà mà Đường Tang lại vác luôn một cái ghế gập ngồi vắt chân trước của nhà cô. Trên tay anh cầm một cốc nước cam ép mát lạnh, một tay lướt di động, vẻ mặt hờ hững nhưng đôi môi lại cong cong như đang cười. Có lẽ đang xem một chủ đề thú vị nào đó.
Lê Hoan đến gần, cái bóng đổ lên trên mặt người đàn ông, anh giật mình thu lại điện thoại. Động tác quá mạnh khiến cốc nước cam trên tay sóng hết ra ngoài, tạt thẳng vào khuôn mặt đẹp không góc ૮ɦếƭ.
"Ọc, khụ, ặc..."
"Ôi trời ơi."
Đường Tang vuốt khuôn mặt ướt đẫm, vẻ mặt chột dạ lắp bắp nói:
"Em... Em về lâu chưa?"
"Vừa mới tới, sao anh lại ngồi ở đây?"
Anh bỗng a một tiếng rõ to, chỉ vào cánh cửa sau lưng:
"Đây em xem, tôi vừa lắp đặt một chiếc khoá mới cho cánh cửa. Có vừa ý không?"
Lê Hoan không để ý vẻ mặt của anh, tò mò nhìn ra phía sau lưng Đường Tang.
"Hử?"
Thời nay con người lại tài năng thế ư? Bán nước tương kiêm nghề lắp ổ khoá?
Đương Tang như biết suy nghĩ của cô, anh giải thích:
"Không phải tôi lắp, người là do tôi gọi đến. Chìa khoá đây, em giữ lấy đi." Đường Tang đưa cho cô hai chiếc chìa khoá mới loáng bóng, anh còn chu đáo cho hai chiếc chìa khoá một cái móc khoá hình quả măng cụt nho nhỏ.
Phải nói sao nhỉ? Vị hàng xóm này có chút nhiệt tình, gương mặt nhìn ngốc ngốc nhưng quả thật rất tốt bụng, đáng để tin tưởng.
Lê Hoan thầm nghĩ. Cũng không thể lấy không của người ta, cô rút điện thoại ra, nói:
"Anh đọc số để tôi chuyển khoản cho anh. Mất bao nhiêu tiền?"
Đường Tang không kì kèo, anh ngay lập tức chìa app chuyển khoản đọc một dãy số.
Lê Hoan dừng lại mấy giây, hơi bất ngờ vì giá cả lắp khoá bây giờ lại rẻ tới lạ. Chỉ bằng giá của hai quả cà chua trong siêu thị. Tuy nhiên cô không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cái nghề này cạnh tranh gắt nên giá cả giảm.
Tinh.
Thông báo chuyển khoản thành công.
Đường Tang cười cười.
"Hai chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, có gì hàng xóm "tối lửa tắt đèn có nhau"."
"À ờ."
Add nhau xong, Lê Hoan cắm chìa khoá vào ổ, cánh cửa bật mở. Đường Tang đi theo phía sau. Lúc quay lại mới chợt nhớ vừa nãy anh chàng này bị nửa cốc nước cam ập vào mặt. Gương mặt thì đã khô nhưng vạt áo trước иgự¢ ướt đẫm nửa trong suốt. Cơ иgự¢ như ẩn như hiện khiến người ta muốn phụt máu mũi. Lê Hoan nhìn người đẹp mấy năm trời vẫn có chút gượng gạo, mặt nhỏ nóng lên quay mặt đi nơi khác.
"Anh, trước hết về thay quần áo đi."
Giọng nam vô cùng hào sảng vang lên:
"Không sao đâu, một chút nữa là khô ấy mà, khi đó về thay một thể." Như sợ cô gái nghĩ bản thân qua loa tùy tiện, lại bồi thêm một câu: "Tôi bị như vậy quen rồi."
Hẳn là quen rồi. Đường Tang cười. Anh làm như vô tình hỏi một câu:
"Em xin nghỉ thuận lợi chứ?"
"Ổn lắm. Quyết toán lương và rút hồ sơ xong rồi." Lê Hoan đáp lại.
"Em có tính xin việc ở đâu không? Tôi thấy của em rất có tài năng, trùng hợp bạn tôi có một công ty chuyên về thiết kế. Em có hứng thú tham gia không?"
Lê Hoan đùa giỡn nói một câu:
"Cho đi cửa sau không? Nếu có thì tôi sẽ xuy xét."
Cô chỉ đùa thôi, ai mà ngờ Đường Tang lại rút ra một tấm danh thi*p, nghiêm túc gật đầu:
"Tất cả cửa sau đều có thể đi. Đây là danh thi*p của bạn anh, em chỉ cần liên hệ hắn là có thể vào làm việc."
Trên danh thi*p ghi: phó tổng công ty CJK, số điện thoại xxx
Lê Hoan đứng hình mất năm giây.