" Sao vậy?" Hà Mộng Ân hơi nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lập loè ám sắc.
Diệc Cẩn lập tức tắt điện thoại cất đi.
"Hôm nay về khách sạn đi. Cô ấy không có ở nhà."
"Chị ấy không có ở nhà thì ai nấu cơm cho anh ăn. Không thì để em nấu một bữa nha. Mấy năm qua tự sống độc lập luyện được một thân trù nghệ, ngoài bản thân ra em còn chưa nấu cho ai bao giờ đâu." Giọng nói có chút đắc ý.
Diệc Cẩn lắc đầu.
"Dì Trương sẽ nấu cho tôi."
Hà Mộng Ân híp mắt cười ngọt ngào.
"Cho em tá túc một bữa trưa đi, đã lâu lắm rồi em chưa thử lại tay nghề của dì ấy."
"Trưa nay tôi có việc." Diệc Cẩn từ chối thẳng thừng. Hắn đưa cô ta tới một khách sạn cao cấp, đặt một căn phòng rồi rời đi.
Hắn nói có việc là có việc thật. Nhưng chẳng qua là những sự vụ lông gà vỏ tỏi hàng ngày. Ngồi trên tầng bốn mươi chín cao ngất ngưởng, một mình hắn vùi đầu vào những trang giấy viết đầy kí tự. Hắn làm một mạch tới hết giờ tan ca, bữa trưa cũng bỏ. Nhìn ra từ tường kính có thể thấy khung cảnh thành phố sáng rực long lanh trong cảnh đêm, tựa nhưng hàng ngàn vạn con đom đóm bám trên hàng kiến trúc thô sơ, vừa mộng ảo vừa lộng lẫy.
Diệc Cẩn chợt thấy hơi lạnh. Hắn mở điện thoại lên nhìn. Gần chín giờ tối, không hề có một cuộc gọi hay tin nhắn nào. Hắn cũng chẳng biết bản thân bị làm sao, cả ngày hôm nay chỉ chờ một cuộc gọi từ ai đó.
Cũng giờ này hôm qua hắn cùng người vợ cãi nhau. Cô ấy bỏ đi rồi. Có khi giờ này cô ấy đã về nhà. Nghĩ vậy, Diệc Cẩn vội gấp lại văn kiện, lấy áo khoác trên móc rời công ty.
Vừa về tới nhà, dì Trương đang bày các món ăn trên bàn.
"Cậu Cẩn hôm nay về sớm hơn mọi khi..."
"Cô ấy đâu?"
Dì Trương hơi ngơ người, lát sau mới hiểu "cô ấy" trong miệng hắn là ai.
"Cô ấy chưa về."
Một chút háo hức nhỏ trong lòng người đàn ông như bị một sô nước lạnh dội nát. Hắn rũ rượi ngả người trên sofa, nhìn đèn pha lê toả ra ánh sáng nhu hoà.
Lê Hoan...
Lê Hoan...
Lê Hoan...
Cô đang ở đâu? Cô ấy rời nhà đi thì sẽ đi đâu?
Diệc Cẩn lại mở điện thoại, có chút chần chừ bấm một dãy số.
"Alo ba."
"Vâng, con ổn."
"Vợ con có ở bên đó không?"
"Vâng, bọn con vẫn ổn. Chẳng qua không thấy cô ấy ở nhà, có lẽ đã đi chơi với bạn rồi. Dạ thôi ạ, tạm biệt ba."
Lê Hoan không về nhà mẹ ruột, vậy cô ấy đã đi đâu?
Lê Hoan đang hưởng thụ đãi ngộ của khách sạn ngàn sao, bỗng nhận được điện thoại của ba ruột. Cô run tay bấm vào bắt máy. Giọng nói hùng hậu của người đàn ông trung niên bên kia thập phần hung dữ:
"Con ở đâu thế?"
"Dạ? Con với Li đi spa, có việc gì không ba?"
"Vừa rồi con rể gọi điện hỏi thăm. Mà cái con bé này, có về muộn thì cũng phải gọi điện báo cho chồng con một tiếng chứ, đừng để nó lo lắng."
"Vâng vâng, con biết rồi, chúc ba ngủ ngon."
Diệc Cẩn còn biết gọi điện cho ba cô để hỏi thăm cơ à? Đúng là chuyện lạ có thật, chắc tối nay lại có mưa bão.
Cũng may hắn không nói với ba chuyện hai người cãi nhau, nếu không thì bây giờ ba cô không đơn thuần là to tiếng đâu. Ai bảo hắn là một người con rể tiêu chuẩn quá, ba mẹ cô còn coi hắn như con ruột. Cũng vì thái độ đấy nên năm đó ba mới đồng ý để cho con gái mình gả cho một người hai bàn tay trắng. Vì hắn đã hứa sẽ cho cô cuộc sống tốt hơn khi đó gấp mười lần.
Hắn thất hứa.
Lê Hoan đặt một phần thức ăn nhanh ăn luôn trong xe, ngủ cũng ngủ luôn trong xe. Chỉ có việc tắm rửa là hơi bất tiện.
Tối ngày thứ hai, cô thuê một phòng trong khách sạn để tắm sạch sẽ mùi cát biển mằn mặn trên người, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi đi tới văn phòng luật sư.
Đã nói là làm, mọi quyết định đã được suy nghĩ rất lâu và cân nhắc mọi thứ. Li hôn với Diệc Cẩn không phải là giây phút nóng giận nhất thời.
Luật sư hỏi cô:
"Lí do li hôn là gì?"
Lê Hoan trầm ngâm rồi đáp:
"Chắc là không hợp phong thủy." Nửa đùa nửa thật.
Đúng là không hợp nhau thật. Hôn nhân không phải cứ yêu nhau là sẽ hạnh phúc. Mọi khúc mắc cho dù là nhỏ nhất tích tụ dần sẽ làm một cuộc hôn nhân sụp đổ. Cô và Diệc Cẩn chính là điển hình. Cô thích ăn đồ ngọt, hắn thích ăn đồ thanh đạm, ghét đồ ngọt. Cô thích những thứ tươi sáng, thích một chút nghệ thuật hội hoạ và âm nhạc, còn Diệc Cẩn cho rằng những thứ đó là loè thiên hạ. Tình cảm của hắn đối với cô như nước mưa trộn cùng nước lã, chính là nhạt nhẽo vô cùng, hắn đối xử với cô còn không bằng dì Trương nấu ăn. Ngay cả những sự kiện xã giao bên ngoài, người bên cạnh hắn cũng không phải cô. Bạn bè hắn luôn có ý kiến với cô, ngầm bài xích cô mỗi lần mở tiệc tùng. Đặc biệt, cô và hắn rất hay cãi nhau vì những chuyện vụn vặt. Hắn cho rằng cô giận dỗi vô cớ, chưa bao giờ tự hỏi bản thân vì sao lại có khói xuất hiện? Lửa ở đâu ra?
Lê Hoan chịu không nổi nữa, tình cảm dành cho hắn như một giấc mộng màu hồng. Đến lúc trải qua rồi thì mộng vỡ.
"Cô có muốn chia tài sản với chồng hay không?"
"Không cần, tôi không thiếu tiền."
"Nếu nguyên nhân là không hợp thì cần ý kiến từ hai phía, ngài Diệc liệu có chấp nhận kí đơn li hôn không?"
Chuyện này thì Lê Hoan có thể khẳng định:
"Chắc chắn."
Cô cầm đơn li hôn vừa soạn xong ra khỏi văn phòng, lái xe đi ăn một bữa trưa hải sản phong phú rồi mới quay về Diệc gia.
Dì Trương thấy cô niềm nở ra đón.
"Cuối cùng cô cũng về, cậu Cẩn lo cho cô từ hôm qua tới giờ, cơm cũng không ăn được hai miếng."
Lê Hoan cười một tiếng.
"Hắn về chưa dì?"
"Cậu ấy sắp về rồi. Đồ ăn dì vừa nấu xong, cô cứ lên lầu trước đi, khi nào cậu ấy về dì sẽ gọi cô xuống."
Lê Hoan chợt nhớ còn một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá cô để ở trong góc tủ quên chưa cầm đi, nghe lời đi lên lầu. Căn phòng không có điều gì thay đổi, góc trống trong tủ quần áo vẫn như cũ. Mỗi chuyện là chiếc hộp đựng dây chuyền của cô đã không thấy đâu.
Lê Hoan nhíu mày tìm khắp căn phòng, tìm tòi một lúc lâu vẫn chưa thấy.
Cô nhấc chân chạy xuống lầu gọi dì Trương:
"Dì có thấy cái hộp màu rượu đỏ con đặt ở trong tủ không?"
Dì Trương mặc tạp dề từ trong bếp đi ra, nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Hình như dì thấy cậu Cẩn có cầm một cái hộp màu đỏ hôm qua."
Vừa dứt lời, tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp vọng vào. Người đã về. Mà hình như đâu chỉ là một người.
Diệc Cẩn âu phục phẳng phiu đi đằng trước, phía sau còn có một cô gái tung tăng nhảy nhót chạy theo phía sau.
"Oa, đây là chị dâu sao?"