Chồng À, Ly Hôn Đi! - Chương 02

Tác giả: Ly Ly

Lê Hoan nằm dài trên bờ cát ngắm nhìn bầu trời đen kịt một màu, cố tượng tượng ở bức màn tối thui ấy có vài ngôi sao còn sáng. Nhưng cố gắng đến mấy thì màu đen thuần vẫn là màu đen thuần, chẳng thay đổi được gì cả.
Vào thời điểm Diệc Cẩn khốn khó nhất Lê Hoan kết hôn với hắn.
Khi hắn có đủ mọi thứ trong tay thì hắn lại muốn tìm về thứ hắn lỡ làm mất ngày xưa. Bạch nguyệt quang - Hà Mộng Ân. Cô chỉ biết cô ta là bạch nguyệt quang của hắn khi được bạn bè của hắn nhắc tới.
"Chỉ trách ngày xưa bồng bột, nhìn hắn đau khổ dằn vặt lại không nhịn được muốn cứu rỗi..." Cô thở dài một hơi tận đáy lòng.
"Sai là sai, sao có thể đổ lỗi cho tuổi trẻ bồng bột?"
Chợt một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu. Một cái bóng màu đen đổ lên trên dáng người nhỏ bé của Lê Hoan, sau đó di chuyển sang bên cạnh. Là một người đàn ông, dáng người cao lớn. Vì trời quá tối nên Lê Hoan không nhìn rõ mặt người ta. Anh ta ngồi bó gối bên cạnh cô, ngửa cổ thở bật ra một hơi.
"Mọi quyết định trên đời này nếu đã suy nghĩ kĩ rồi mới gật đầu thì đâu phải bồng bột."
Lê Hoan kì lạ hỏi anh một câu:
"Vậy thì gọi là gì?"
"Đần." Anh ta đáp.
Lê Hoan liếc lên lại liếc xuống trên người anh, nghe được câu trả lời thì có chút bực, mặc kệ chả thèm đoái hoài gì nữa.
Người đàn ông ngứa tay, thò móng vuốt chọc tay cô một cái.
"Ê, thất tình à? Ra đây "lặn" hả?"
"..."
"Nói gì đi, một mình tôi nói nghe kì lắm. Ở đây chỉ có mỗi hai ta, tâm sự tí thì làm sao. Tâm sự với người lạ sẽ không lo về vấn đề bảo mật."
"Anh nói nhiều quá."
Người đàn ông thấy cô cau mày, nhịn cười nằm xuống bên cạnh. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nay, đen thui.
"Trên trời có chân dung người cô yêu à?"
"Không, nhưng tôi có thể tiễn anh cùng anh ta lên trên đó."
Người đàn ông lập tức im miệng. Một lát sau lại không nhịn được mở vỏ sò.
"Không trăng không sao là sắp có mưa đó. Cô không về nhà thật hả?"
Ầm. Một tia chớp cắt ngang qua mặt biển.
Trên đời này có một loại người rất "thiêng", dân gian gọi là "thánh phán", nói toẹt ra là miệng quạ đen. Anh ta vừa dứt lời, vài giọt nước li ti bay nhè nhẹ chạm vào chóp mũi cô, ngay sau đó cơn mưa rào gấp rút trút từ chín tầng trời xuống, đổ ập xuống hai con người nằm dài trên bờ cát.
Lê Hoan muốn chửi một câu đờ mờ, vội bò dậy chạy vào trong xe, cái gì mà thất tình linh tinh beng bị quẳng ra sau đầu. Vừa tính đóng cửa, người đàn ông phía sau vèo một cái chui tọt vào xe mang theo mùi mưa thanh lạnh. Anh ta dùng bàn tay to lớn xoa mái tóc ướt đẫm, sau đó vươn một tay bật hết đèn sưởi trong xe lên.
Xoạch, ánh sáng chiếu rọi, khuôn mặt như được tạc ra tỉ mỉ hiện rõ dưới con mắt Lê Hoan. Dù đã quen nhìn trai đẹp bốn năm trời nhưng vẫn không nhịn được cảm thán: Hàng chất lượng!
Người đàn ông xoa bàn tay lên hai má khiến khuôn mặt tuấn tú bị méo mó thành nhiều kiểu.
"Cho tôi ngồi nhờ một lúc nhé, xe tôi đậu cách đây ba cây số."
-----
Lại nói tới Diệc Cẩn. Hắn đứng trước gương chỉnh lại bộ vest đắt tiền, chải lại mái tóc. Khi hắn xuống lầu thì thấy người giúp việc đang thu dọn đống hỗn loạn trong bếp tối qua. Bà ngẩng đầu chào một tiếng.
"Cậu Cẩn."
Bà giúp việc trút hết thức ăn bị đổ vào một túi, tách đống thủy tinh ra khỏi nước. Diệc Cẩn chợt dừng bước chân, hắn nhìn những mảnh vỡ của đôi cốc thất thần một lúc.
Bà giúp việc lấy chổi định quét chúng, hắn ngăn lại.
"Chậm đã."
Hắn đi tới, khụy chân xuống gom những mảnh vỡ đặt vào lòng bàn tay. Chúng nát hết rồi, không biết cái nào là của cái nào nữa. Khi hai mảnh vỡ đặt cạnh nhau lờ mờ thấy một chữ "chồng yêu" còn xót lại. Diệc Cẩn đặt chúng vào một cái hộp thủy tinh rỗng ở kệ bếp. Hắn nói:
"Khi nào vợ tôi về thì báo cho tôi."
"Cậu có ăn sáng không? Đồ ăn tôi đặt ở trong bếp."
"Không, dì ăn hết đi."
Diệc Cẩn quay người ra ngoài. Hắn đi đón Hà Mộng Ân.
Sân bay chật ních người, từ lối ra hắn đã thấy cô ta. Hà Mộng Ân thay đổi, cô ta không còn khuôn mặt tròn tròn xinh xắn như ngày trước. Văn hoá ngoại quốc thay đổi một cô gái truyền thống trở thành một phụ nữ ѕєχy. Cô ta cắt tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt nhỏ cùng đôi mắt kẻ đậm. Chiếc váy cúp иgự¢ màu đen cùng đôi giày cao gót màu đỏ khiến cô ta như một nữ thần trong đám đông.
"Cẩn! Ôi honey nhớ anh quá."
Hà Mộng Ân dang tay ôm Diệc Cẩn một cái thật chặt, đôi môi đỏ mọng vừa sát lại gần mặt hắn thì Diệc Cẩn liền quay mặt đi.
Cô ta hơi ngơ người, rồi chớp mắt cười.
"Oh xin lỗi. Em quên là anh đã có vợ. Đúng rồi, anh và chị dâu ổn chứ? Em muốn gặp mặt chị ấy."
Diệc Cẩn lạnh mặt đáp một tiếng.
"Về thôi."
Tâm trạng như mưa bão tháng sáu.
Hà Mộng Ân có chút ngượng ngùng, cô ta buông tay kéo hành lý đi vào xe.
Cô ta và Diệc Cẩn là bạn học từ cấp ba, sau đó học cùng một lớp ở đại học A. Vì hay đi chung nên bị mọi người gán ghép thành một đôi. Ai cũng nghĩ, có lẽ tương lai hai bọn họ sẽ lấy nhau thật. Nhưng Diệc Cẩn lấy Lê Hoan, Hà Mộng Ân theo Trình Hạo Quân ra nước ngoài.
"Mấy năm không về nước, anh chả thay đổi gì cả. Mặt mày thì cứng như đá. Không biết chị dâu coi trọng anh ở điểm nào. Năm đó nếu không phải có em, anh chắc là người cô độc nhất của khoa."
"A đúng rồi, nhà anh còn phòng trống nào không, cho em ở tạm vài ngày, mới về nên em chưa kịp thuê nhà."
"Cẩn! Diệc Cẩn!!!"
Diệc Cẩn giật mình à một tiếng.
"Phòng không có, đến nhà Hứa Tuân ở tạm đi."
Hứa Tuân là chàng trai gọi điện cho hắn hôm qua.
Hà Mộng Ân nhíu mày, khó xử:
"Lỡ bạn gái Hứa Tuân ghen thì sao. Hai bọn họ cũng có không gian riêng chứ..."
"Vậy thì thuê phòng bên ngoài."
Thấy Diệc Cẩn cứng mềm không ăn, Hà Mộng Ân không cố chấp nữa, yếu ớt ừ một tiếng.
"Cẩn, anh có số của chị dâu không, cho em đi."
Diệc Cẩn liếc mắt sang.
"Làm gì."
"Khi nào anh có việc không có nhà thì em rủ chị ấy ra ngoài chơi. Chẳng lẽ anh còn cấm người ta không được giao tiếp? Suốt ngày lù lù như anh à?"
Cô ta nói thế, Diệc Cẩn mở điện thoại, bấm vào một dãy số đã lâu không chạm tới, ngay cả lưu tên cũng không lưu. Hắn cũng không chắc đây có phải số của cô không.
Diệc Cẩn mím môi, chậm chậm lướt vào giao diện mạng xã duy nhất của hắn, muốn tìm số điện thoại của cô trên đó. Thế nhưng khi bấm vào, một dòng chữ nhỏ đập vào mắt hắn.
"Bạn đã bị đối phương chặn. Tìm hiểu thêm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc