Hôm nay, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh vừa kết thúc, giáo viên và học sinh lục tục trở lại trường. Buổi chiều có tiết học phải điểm danh, Tôn Hồi với Phù Hiểu Vi bị đánh dấu. Giáo sư thích dùng 乃út mực đen, sau tên của Phù Hiểu Vi lại thêm một vòng tròn nho nhỏ. Trông thấy động tác khoanh vòng của giáo sư, Tạ Kiều Kiều dẩu môi: "Đáng đời! Gọi hai mươi cuộc điện thoại đều không nhận. Đáng đời cả hai đứa!"
Đáng đời, đáng đời, phải chăng vẫn đáng sống chứ?
Lúc ăn trưa, Tạ Kiều Kiều bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, đối phương hỏi cô bạn cách liên lạc với bố mẹ của Phù Hiểu Vi. Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy buông đũa, chạy thục mạng ra khỏi trường học, tới bệnh viện. Mới ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng khóc thảm thiết vang vọng khắp tầng trệt. Cơn mưa mùa thu này ào ạt tới, ngay cả bầu Trời cũng đang khản giọng cất tiếng buồn đau.
Tôn Hồi khóc lóc điên cuồng, vẫn bám lấy tấm vải trắng không cho ai động vào. Cổ họng cô sớm đã khản đặc, nước mưa đẫm người vẫn đang nhỏ giọt. Cô hét to gọi Phù Hiểu Vi tỉnh dậy, vừa đấm vừa đá chiếc giường ấy. Ai dám tới gần cô, cô lập tức vung tay loạn xạ như điên. Không biết đã có bao nhiêu bác sĩ và y tá bị cô tát, thậm chí trên mặt Đàm Đông Niên cũng có vết xây xước. Tiếng gào khóc khiến bệnh nhân cùng y bác sĩ xôn xao vây xem. Cuối cùng, Hà Châu từ chối kiểm tra, kiên cường chống đỡ thân thể, dùng sức ôm lấy Tôn Hồi, mặc cho cô vừa đẩy vừa đánh rồi bị cô túm tóc, trên mặt bị cô tát hết cái này tới cái khác. Tôn Hồi chẳng nhận ra ai hết, cô chỉ nhận ra mỗi Phù Hiểu Vi đang nằm trên giường thôi.
Tiếng khóc của Tôn Hồi mỗi lúc một yếu đi, tiếng thút thít ngắt quãng, trong cổ họng đã không thể phát ra âm thanh, ánh mắt hoảng hốt vẫn đang rơi lệ, cơ thể cũng bất tri bất giác sụp xuống, mất đi sức lực.
Hà Châu chẳng coi ai ra gì, anh nâng mặt cô lên, lau miệng cô, vệt máu trên môi đã khô, anh liền cúi đầu liếm. Mùi gỉ sắt nhàn nhạt tràn vào khoang miệng. Đợi anh liếm sạch, rốt cuộc Tôn Hồi cũng khép mi, trọng lượng toàn thân treo cả lên người Hà Châu, cô thì thầm: "Đừng đưa Hiểu Vi đi..."
Trên mặt của Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy đã đẫm lệ.
Phù Hiểu Vi đi rồi, đi vào lúc cô bạn hai mươi hai tuổi năm tháng, năm học cuối cùng trên giảng đường Đại Học, ở độ tuổi trẻ trung đẹp đẽ nhất, rực rỡ và tràn trề sức sống.
Cô bạn rời đi mang theo một cơ thể đầy vết thương. Việc cuối cùng mà cô bạn đã làm là chạy, một màn cuối cùng mà cô bạn trông thấy là bầu Trời âm u, những giọt nước từ tầng mây trút xuống, phá Trời lật Đất gầm thét giữa ngày mùa thu này.
Lần đầu tiên gặp Tôn Hồi, Tôn Hồi hỏi Phù Vi rằng: "Có cần tớ giúp không?"
Tôn Hồi ngẩng đầu, cười rạng rỡ như đóa hoa hướng dương, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt khảm trên má cô. Còn Phù Hiểu Vi thì lạnh lùng, mang theo mấy phần vênh mặt nạt người và bảo: "Ờ, giặt giẻ lau hộ cái!"
Tình bạn đơn giản vậy đấy, dẫu các cô vẫn luôn cất giấu bí mật nho nhỏ của riêng mình.
Khi Tôn Hồi tỉnh dậy, trần nhà có vẻ đang quay mòng mòng. Cô choáng váng và chóng mặt. Người trông giữ bên cạnh cô là Thái Nhân Duy. Tôn Hồi hơi đờ đẫn. Hốc mắt Thái Nhân Duy đỏ hoe, cô bạn khản giọng nói: "Mày tỉnh rồi! Có đỡ hơn không?"
Tôn Hồi chớp chớp mắt, lặng im. Thái Nhân Duy gắng gượng nở nụ cười: "Haymày ngủ thêm tí nữa. Kiều Kiều đang ở bên ngoài giúp bọn họ. Phải rồi, Hà Châu mới đi, anh ấy cũng đã không thể đứng nổi nữa, bị bác sĩ dứt khoát lôi đi làm kiểm tra rồi!"
Cuối cùng Tôn Hồi tỉnh táo hơn, mở miệng hỏi: "Hiểu Vi..."
Vừa nói ra hai chữ này thì thấy lệ trong mắt Thái Nhân Duy đột nhiên trào ra, ngập ngừng lăn tròn không rơi. Cô bạn ngẩng đầu hít hít mũi rồi mới nhìn sang Tôn Hồi: "Bố mẹ nó còn đang trên đường đến. Bạn bè của Hà Châu đang lo liệu. Bên ngoài, cảnh sát cũng tới rồi. Hồi Hồi, mày đừng khóc mà, đừng khóc nữa mà!"
Tôn Hồi không cảm giác được là mình đang khóc, chẳng qua khóe mắt ẩm ướt, có thứ gì đấy từ từ trượt xuống, lọt vào vành tai, trước mặt mơ mơ hồ hồ.
Cảnh sát tới cửa, Đàm Đông Niên ở bên ngoài chủ trì.
Di động trên tay anh ta đổ chuông rất nhiều lần, đều bị anh ta nhấn tắt. Vừa cùng cảnh sát nói tới đoạn cuối thì thấy Giang Binh từ đằng trước đi tới. Đàm Đông Niên ngừng lại chốc lát, cuối cùng nói: "Chính là vậy đấy, lúc tôi đến đã không thấy chiếc xe gây tai nạn."
Cảnh sát lấy làm lạ: "Khu vực ấy xưa nay ít người qua lại, cũng hẻo lánh thế kia. Các anh làm sao chạy tới đó?"
Đàm Đông Niên trả lời: "Bạn tôi và bạn gái cậu ấy cãi nhau, mâu thuẫn giữa cặp đôi thôi. Ai biết hai cô gái thế nào lại chạy tới chỗ thôn quê ấy."
Ghi chép khẩu cung xong, Đàm Đông Niên để thủ hạ của Hà Châu tiễn cảnh sát đi. Bấy giờ anh ta mới quay đầu nhìn Giang Binh: "Cậu đến rồi?"
"Anh không nhận điện thoại của ông chủ!" Giang Binh đáp.
"Cậu thấy đấy, ban nãy vẫn đang ghi khẩu cung. Chuyện gì?"
"Ông chủ bảo anh đi gặp ông ấy ngay!"
Đàm Đông Niên nhắn lại mấy câu, chỉnh chỉnh quần áo liền định đi. Thấy Giang Binh luôn ngóng về phía phòng bệnh, anh ta cười giễu: "Sao, cậu muốn ở lại đây?"
Giang Binh khựng người, kế tiếp sải bước đi theo.
Đàm Đông Niên đã chuẩn bị tốt tâm lý, bắt đầu từ khi anh ta đồng ý thỉnh cầu của Hà Châu.
Cuộc đối đầu ngày hôm nay, không phải mày ૮ɦếƭ chính là tao mất mạng. Còn Hà Châu và Tôn Hồi chỉ là tặng phẩm bị kẹp ở giữa. Đàm Đông Niên hiểu quá rõ điều này.
Hà Châu nói với anh ta: "Tôi nhớ lúc Hồi Hồi còn học năm thứ nhất, có một lần, mấy thằng du côn kéo tôi vào trong ngõ, đang đánh hăng bỗng nghe thấy tiếng còi cảnh sát. Về sau mới biết là ghi âm trong di động của Tôn Hồi. Cô ấy chuyên môn lấy ra dọa người ta."
Hà Châu dừng ở đây. Đàm Đông Niên ngầm hiểu, cũng rõ Hà Châu đang lợi dụng
mình. Anh ta chỉ là một lá chắn, chắn trước mặt Hà Châu, nhận lấy lửa giận của cha anh ta.
Quả nhiên, vừa vào thư phòng chính là một cái nghiên mực nghênh đón thẳng mặt. Đàm Đông Niên không né tránh, dưới hàm nhận một cú đập mạnh, nghiên mức lăn xuống sàn. Lão Đàm chỉ vào con trai, giận dữ: "Được, anh được lắm. Đúng là con trai của ta. Vậy mà đóng giả cảnh sát. Ha ha ha, ta đã nuôi một đám vô dụng. Một mình anh đã có thể đùa giỡn bọn chúng quay mòng mòng!"
Lão Đàm phừng phừng lửa giận, mặt đỏ tía tai, ho không ngớt.
Sáng sớm đấu một trận sống mái, Mai Đình Sơn không đạt được ý đồ, lão Đàm cũng không đạt được. Tất cả dường như đều trở về điểm xuất phát, ngược lại còn ầm ĩ gây ra ૮ɦếƭ người, động tĩnh lớn như vậy, ắt phải thu hút sự chú ý của mọi người. Mà lão Đàm có đoạn video thì sao chứ, không quay được bất cứ pha hiểm hóc nào, chỉ có thể lấy ra ngụy trang. Ông ta không thể không khâm phục sự cẩn thận ban đầu của Hà Châu, cùng với sự khôn ngoan hiện tại. Ông ta lại còn có một thẳng con trai cứ luôn đối nghịch với mình. Lão Đàm giận đến không thể đứng nổi, vịn vào bàn và bảo: "Tôi phân nửa đã là kẻ bước một chân vào quan tài rồi, anh cho rằng tôi làm nhiều như vậy là vì cái gì? Còn chẳng phải vì anh sao? Giang sơn tôi đánh hạ tương lai chẳng phải cũng là của anh sao?"
Đàm Đông Niên nói với vẻ mặt hờ hững: "Lúc con học đại học năm hai đã tự gây dựng sự nghiệp. Giờ tên tuổi công ty của con đã vang dội. Tiền con kiếm được đủ để con ăn uống một đời, không cần thứ gì khác!"
"Vì vậy anh muốn bức ૮ɦếƭ cha đẻ của anh, để những năm tháng còn lại của tôi trôi qua trong nhà tù có phải không?"
Đàm Đông Niên nhìn cha mình: "Không. Con đang cố hết sức có thể để cha không lún mỗi lúc thêm sâu nữa!" Buôn lậu, νũ кнí, Gi*t người, anh ta không muốn khiến cho cha đẻ của mình, ngay cả tư cách vào song sắt cũng không còn.
Trong bệnh viện, vết thương của Hà Châu đã được xử lý xong, bác sĩ đề nghị anh đi chụp phim: "Bầm tím nhiều thế này, vẫn nên cẩn thận chút, đừng tiếc tiền!"
Hà Châu lắc đầu, cau mày. Anh mặc áo khoác ngoài mà Lý Vĩ Bằng đưa tới, hỏi gã:
"Hồi Hồi thế nào?"
Lý Vĩ Bằng đáp:"Tỉnh rồi ạ! Bạn học của cô ấy ở bên suốt. Cô bạn học khác thì đi đón bố mẹ Phù Hiểu Vi!"
Hà Châu ngừng thoáng chốc, sau đấy chậm rãi đứng dậy ra khỏi phòng khám, vừa đi vừa hỏi: "Kho hàng Cửu Giang thu dọn thế nào rồi?"
"Sớm đã cho các anh em dọn sạch ạ! Hai gian nhà kho từng có người, với cả vỏ đạn, về cơ bản đều đã dọn sạch sẽ. Mưa suốt một ngày, dấu vết trên đường rất dễ làm sạch, có sợ chỉ sợ mấy tay súng kia. Loạn quá, lỡ bắn trúng cái gì thì tiêu." Lý Vĩ Bằng kể lại từng việc từng việc: "Còn có, địa điểm xảy ra tai nạn xe cộ đổi thành trên đường ở khu vực ngoại ô, không nói ở kho hàng. Dù sao chỗ ấy không có camera, gần quanh cũng chẳng có người, may mà mưa lớn, mọi thứ đều dễ giải quyết."
Trận mưa có vẻ càng ngày càng to, TV trong phòng bệnh đang đưa tin trực tiếp, mấy nơi của thành phố Nam Giang ngập nước, giao thông tê liệt, biển quảng cáo bên đường cũng rơi xuống. Chỉ một buổi sáng, vô số chuyện ngoài ý muốn xảy ra, còn "vụ tai nạn giao thông bất ngờ" này nhỏ bé chẳng đáng kể.
Lý Vĩ Bằng nói tiếp: "Nhiều thủ hạ của lão Đàm cũng bị thương, đưa đến bác sĩ bên đó. Mười tên vệ sĩ bắt được lúc trước cũng cứu ra từ trong kho hàng, bị người ta cho uống thuốc ngủ suốt, ngủ say như ૮ɦếƭ. Ngoài ra, bọn tổng giám đốc Mai đã chạy mất, mấy tên bị Ngô Văn Đạt tóm về, phải cái không bắt được tổng giám đốc Mai."
Đi đến cửa phòng bệnh, Hà Châu phất tay một cái, Lý Vĩ Bằng im re luôn.
Trong phòng bệnh, Thái Nhân Duy nhỏ giọng nói: "Mắt mày sưng hết lên rồi, ngủ đi có được không? Nhắm mắt ngủ một giấc, đừng nghĩ gì hết!" Nghe thấy tiếng động, Thái Nhân Duy quay đầu, bắt gặp Hà Châu đi tới cạnh giường bệnh, nhìn thẳng vào Tôn Hồi.
Tôn Hồi ngơ ngẩn nhìn trần nhà, nước mắt lăn dài. Hình như cô không khóc nữa, hai mắt vô hồn, vẻ mặt cũng không đau đớn, nhưng lệ cứ không ngừng từ trong mắt cô tuôn rơi.
Thái Nhân Duy giải thích: "Cổ họng nó không ổn, miệng cũng bị thương. Bác sĩ bảo gần đây nó chỉ có thể ăn cháo và ít nói chuyện."
Hà Châu cúi xuống, dán lên má Tôn Hồi, cảm nhận sự lạnh giá trên mặt cô. Đó là nước mắt của Tôn Hồi. Anh cũng không nói gì, chỉ để đầu mình và đầu cô dựa sát vào nhau. Tư thế này rất mệt mỏi, trên người anh toàn thương tích, chỉ chốc lát liền đau đến tê liệt. Hà Châu chẳng hề bận tâm, bàn tay to lớn thò vào trong chăn, vây bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Tôn Hồi.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Tôn Hồi cử động, đôi con người đảo sang nhìn Hà Châu, nước mắt nhạt nhòa. Cô há miệng, không phát ra âm thanh, bàn tay từ trong chăn giơ ra chạm vào mặt anh. Khuôn mặt này đã không nhìn rõ nổi ngũ quan. Tôn Hồi chỉ thấy được màu sắc xanh xanh tím tím. Mà Phù Hiểu Vi ngã vào trong vũng máu, là màu đỏ tươi.
Tôn Hồi đổ bệnh. Khi Trời tối, cô sốt cao. Cô nghe thấy bên ngoài phòng bệnh có tiếng khóc không ngớt. Bố mẹ Phù Hiểu Vi ở ngoài đó. Tôn Hồi rất muốn rời giường đi gặp họ, nhưng ý thức của cô mơ màng, căn bản không mở nổi mắt, tiếng khóc bi ai thế kia, máu thịt của cô có vẻ đã lẫn lộn.
Hà Châu nằm cạnh Tôn Hồi, anh không hỏi tình hình bên ngoài, chỉ để ý chăm sóc cô. Cả đêm anh chưa ngủ, lau mồ hôi cho Tôn Hồi, đút Tôn Hồi uống nước, khẽ chuyện trò bên tai cô. Anh không để bất cứ ai vào quấy rầy Tôn Hồi, lau giọt lệ nơi khóe mắt cô, nhắm mắt lại vùi đầu vào hõm vai cô mà hít một hơi thật sâu.
Tôn Hồi không biết mình ngủ bao lâu. Những giấc mơ kỳ lạ, một chốc nhớ đến thời trung học vô tư, một chốc kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, cô nhận được ba vạn tệ phần thưởng của anh rể, vui đến nỗi không khép nổi miệng. Cô quen ba người chị em tốt, Tạ Kiều Kiều hoạt bát, Thái Nhân Duy bác học, Phù Hiểu Vi vừa ngầu vừa lạnh lùng, xuất quỷ nhập thần.
Sau đó cô bị đuổi ra khỏi nhà với khắp người đầy vết thương, vừa khóc vừa làm nũng với Hà Châu. Đảo mắt, Phù Hiểu Vi hỏi cô: "Chu Phong là ai?"
Tôn Hồi cuống cuồng giải thích, nhưng bỗng nhiên giữa một trận mây mù, Phù Hiểu Vi biến mất tăm mất tích.
Đợi Tôn Hồi tỉnh dậy đã không thấy Phù Hiểu Vi, bố mẹ cô bạn dẫn cô bạn về quê nhà rồi.
Tôn Hồi lần nữa khóc lóc thảm thương. Lần này cô đè nén tiếng khóc, vùi đầu vào
đầu gối, nước mắt lã chã tuôn rơi. Vô số mũi kim nhọn đâm vào cơ thể cô. Tôn Hồi cảm nhận được sự ᴆụng chạm của Phù Hiểu Vi, dưới cơn mưa âm u hôm ấy, tay cô bạn lạnh như vậy, đẩy mạnh vào bả vai Tôn Hồi.
Tôn Hồi khẽ gọi tên Phù Hiểu Vi, từng tiếng từng tiếng thê lương.
Hà Châu bật đèn, họ đã về căn hộ quen thuộc, nhưng trong phòng ngủ cũng không còn tiếng cười của Tôn Hồi nữa.
Hà Châu ôm Tôn Hồi, cô gọi tên của Phù Hiểu Vi, anh thì gọi tên cô. Hà Châu không biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy đau đến nỗi không thể hít thở. Anh nghe được tiếng Tôn Hồi khẽ khẽ thổn thức: "Các người đều là đồ dối trá... Dối trá... Tại sao anh phải như vậy, tại sao phải liên lụy đến Phù Hiểu Vi. Những xe cảnh sát ấy thì sao? Những xe cảnh sát ấy thì sao?" Tôn Hồi đột ngột ngẩng đầu, dùng sức đẩy Hà Châu ra, trên mặt toàn vệt nước mắt, song ánh nhìn lại sắc nhọn tựa dao: "Buôn lậu hay báo thù? Các anh đang buôn lậu, các anh có súng, các anh Gi*t người, các anh còn diễn trò, các anh không phải người tốt! Khốn kiếp, khốn kiếp!"
Tôn Hồi bỗng dùng sức lực toàn thân, đẩy Hà Châu và chạy đi. Trái tim Hà Châu bị Ϧóþ nghẹt, anh lập tức đuổi theo, ôm lấy Tôn hồi, đem cô gái không ngừng giãy giụa và khóc lóc ầm ĩ về giường.
Tôn Hồi đã tỉnh lại, cô nhớ ra tất cả, nhớ ra lý do mình bị bắt, đoán được khả năng Phù Hiểu Vi bị bắt, cô còn nhớ cả từng chuyện trước đấy. Hà Châu không cho cô thông báo với Phù Hiểu Vi, Phù Hiểu Vi hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Tôn Hồi xưa nay cũng không ngốc, chẳng qua cô luôn không nghe, không hỏi, không nghĩ đấy thôi. Cô muốn làm cô gái mà Hà Châu thích, nhưng một trận mưa lớn rốt cuộc đã đem cô gái Hà Châu thích cuốn trôi mất rồi.
Tôn Hồi không nói chuyện với Hà Châu nữa, cô nhốt mình trong phòng ngủ, cũng không nghe điện thoại của bạn bè. Cơn sốt cao đã hạ, nhưng không ngớt ho và chảy nước mũi. Thỉnh thoảng hết khăn giấy, Tôn Hồi mở cửa phòng ra lấy, luôn có thể bắt gặp Hà Châu ngồi hút thuốc trên sô pha. Vừa thấy cô đi ra, anh liền dụi ngay điếu thuốc. Tôn Hồi bị mùi khói hun nghẹt, cô ho càng dữ dội. Hà Châu quýnh quáng định dẫn cô đi khám bác sĩ, cơ mà Tôn Hồi mặc kệ anh, lấy khăn giấy rồi lần nữa đóng cửa phòng vào.
Cổ họng của Tôn Hồi vẫn khản đặc, vết thương trên môi và lưỡi vẫn chưa khỏi. Cô chưa từng bị ốm ghê gớm thế này. Trong một tuần ngắn ngủi mà cô gầy mất một vòng, đôi mắt to hơn rõ rệt, có điều ảm đạm và tối tăm. Hà Châu ngơ ngẩn đứng trước cửa phòng ngủ, nắm lấy tay cầm run rẩy không thôi.
Căn hộ này trước kia ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ. Nơi đây, Hà Châu đã ôm Tôn Hồi, cô gái tựa vầng Thái Dương bé nhỏ ấy mãi mãi tỏa ra nguồn sáng nóng ấm. Anh nhìn thấy sức sống trong giá lạnh, anh giãy giụa đi về phía ánh sáng từ trong bóng tối. Nhưng nay Tôn Hồi sắp lấy đi mọi thứ cả rồi, chỉ vì sự lừa dối của anh, vì thờ ơ của anh đối với Phù Hiểu Vi.
Hà Châu cảm thấy thêm một giây phút nữa thì anh sẽ phát điên.
Cuối cùng anh đi trước Tôn Hồi một bước, rời khỏi căn hộ. Đêm tháng Mười hóa ra lạnh như vậy. Không khí càng lúc càng loãng. Cả đường, anh đều há miệng thở hổn hển, chiếc xe phóng đi không kiểm soát, chạy tới công ty nằm trên con phố cà phê internet. Mang theo khuôn mặt bầm tím, anh lao vào và khóa mình trong văn phòng tối om.
Một tiếng sau, Thẩm Khiết nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến. Cô ấy đứng trong văn phòng, thoáng lộ vẻ bất an.
Trong văn phòng chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt Hà Châu, nhuộm thêm mấy phần ầm trầm và kỳ quái.
Hà Châu chậm rãi hỏi: "Cô học võ mười mấy năm, còn học cả điều tra sao?"
Thẩm Khiết sững người, nghe Hà Châu nói tiếp: "Lần đó, Tôn Hồi bị Chu Phong dẫn đi, cô phát hiện vệt bánh xe trước nhất, cũng đoán luôn được phương hướng."
Lúc này Thẩm Khiết chưa mở miệng, chẳng qua thuận theo phán đoán mà di chuyển tầm mắt. Cô ấy không biết có gì đó không đúng, nhưng nghe Hà Châu nói: "Mấy người biết xem thứ này. Ban đầu tôi căn bản không nhìn rõ ngay ra. Tôi dựa vào biểu hiện của cô mới có được kết luận. Cho nên...." Một chiếc túi da đẩy tới trước mặt Thẩm Khiết. Hà Châu cất lời: "Thẩm Tiệp! Cục công an thành phố?"
Hô hấp của Thẩm Tiệp ngừng trệ, dây thân kinh bất giác kéo căng.
Hà Châu nói: "Mới tốt nghiệp trường cảnh sát, quả thực không giỏi điều tra lắm. Tôi cũng tốn công sức lớn mới tra được. Cô theo tôi hai tháng nay, vẫn không tìm thấy đồ, chi bằng tôi giúp cô một tay..." Anh chỉ vào chiếc túi da: "Có một đoạn video, liên quan tới kho bãi Hải Sơn. Cô mang về đi, tôi không yêu cầu gì cả!"
Thẩm Tiệp mờ mịt cầm cái túi lên, lập tức mở ra xem qua. Bên trong có một tập giấy A4 và một chiếc MP4. Cô ấy rút một tờ giấy A4, lọt vào tầm mắt trước tiên là bốn chữ to tướng "TẬP ĐOÀN HẢI CHÂU". Thẩm Tiệp không dám tin: "Anh.... tại sao?"
Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn không thể chiếu rõ vẻ mặt của Hà Châu, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Tôi nói rồi, tôi không cần gì hết, giao cho họ đi!"
Hôm ấy, Hà Châu nhìn thấy tấm ảnh chụp Mai Cẩn An gửi tới, anh lẩm bẩm với Thẩm Tiệp, cái gì anh cũng không cần, giao cho bọn họ đi. Bọn họ đây không phải Mai Đình Sơn, cũng không phải lão Đàm, mà là đám người đằng sau lưng của Thẩm Tiệp.