Chọc phải người đàn ông nóng nảy - Chương 9

Tác giả: Tả Ninh

Bấy giờ Wagner đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi cửa tầng hầm.
Nhưng anh chưa kịp đặt một chân ra khỏi cửa, Chân Chân vội hỏi với theo: “Anh đi đâu vậy?”
Wagner không thèm quay đầu đáp: “Ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Tầng hầm thông gió không tốt, ở lâu sẽ làm иgự¢ thấy khó chịu, thiếu khí. Wagner dù đang trong hoàn cảnh bị đuổi Gi*t nhưng vẫn muốn đi dạo, hoạt động gân cốt, anh khinh bỉ việc cả ngày cứ ru rú ở nơi ẩm ướt, thiếu ánh sáng này, giống như một con chuột trốn chui trốn nhủi không dám ra ngoài sáng.
Chân Chân lập tức ngẩng đầu. “Tôi cũng đi!”
“Không được, không an toàn.” Wagner lạnh nhạt cự tuyệt cô. “Chuyện xảy ra ở quán lẩu hôm qua, cô không phải không nhận ra là đi cùng tôi sẽ gặp nguy hiểm đó chứ?”
“Đã nguy hiểm sao anh còn muốn ra ngoài?” Thà rằng đem mạng mình ra đùa cũng muốn hít thở không khí ư? Trốn ở tầng hầm này chẳng phải rất an toàn sao?
“Bởi dù gặp nguy hiểm, tôi cũng có thể an toàn trở về.” Có thêm cô nữa sẽ không an toàn, vì anh sẽ phải lo bảo vệ cả cho cô, lo cho cả hai người bọn họ.
“Mang tôi theo đi mà! Không cần để tôi ở lại đây! Tôi cam đoan sẽ không trở thành gánh nặng của anh. Nếu bọn người xấu đuổi theo, anh chỉ cần lo cho mình là được rồi, không cần lo cho tôi.” Đôi mắt sưng đỏ của cô mê man, ánh mắt nhìn anh lại tội nghiệp đáng thương cực kỳ.
Anh sẽ bỏ cô lại được sao, không thèm quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của cô?
Wagner đối với sự cầu xin của cô làm như không thấy, càng thêm lạnh lùng bảo: “Chỗ này có nước, có đồ ăn, buổi tối tôi sẽ về. Nước hoặc đồ ăn nếu thiếu cô có thể lên lầu bảo người đem xuống thứ mình muốn. Chỉ cần nói cô là bạn của Mark, sẽ có nhân viên đưa đến cho cô.”
“Anh ơi, cầu xin anh! Anh dẫn tôi đi cùng đi! Đừng để tôi lại một mình ở chỗ này! Tôi không muốn ở một mình đâu! Tôi… tôi… tôi… sợ lắm…” Chân Chân chịu đựng chỗ mắt cá chân đau nhói, nhảy xuống giường túm chặt lấy anh.
“Sợ? Không thể nào! Ngày hôm qua cô còn cao giọng nói với tôi ‘anh là đương sự còn không sợ thì tôi đây sợ cái gì’, bây giờ thì lại biết sợ rồi? Mới có một ngày mà đổi ý nhanh vậy à? Tôi còn tưởng rằng cô ăn gan hùm, chẳng có chuyện gì trên đời làm cô sợ chứ!”
Người không biết không sợ, cô nhóc này dù đã biết mà vẫn không sợ.
Nếu ngay cả việc đi theo một kẻ đang bị mafia đuổi đông Gi*t tây như anh cô còn không sợ thì lúc này chuyện ở một mình dưới tầng hầm này một ngày có gì đáng sợ đâu? Cô nhóc này quái lạ thật!
“Đừng… đừng vơ đũa cả nắm thế chứ!”
Chân Chân hiện cũng chẳng biết chính mình sợ cái gì. Sợ cô đơn? Sợ trống vắng? Sợ cảm giác bị người ta vứt bỏ? Sợ sự thật rằng mình chỉ còn có một mình? Tóm lại, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải ở lại đây, dưới căn hầm trống rỗng, sâu hút, lạnh lẽo này, cô lập tức thấy sợ hãi kinh khủng.
Ông nội mất, cô tự nhiên sẽ đem anh trở thành người duy nhất trên thế gian này còn có thể dựa vào; hơn nữa ông nội còn tận miệng giao cô cho anh, cô không thể tưởng tượng được bản thân không có ông nội lẫn không có anh thì phải sống tiếp thế nào nữa?
Từ việc ngày hôm qua anh Ϧóþ chân cho cô, cô đã hết lòng tin anh là người tốt, sẽ không làm hại mình, mỗi việc anh làm đều là vì muốn tốt cho mình. Cô chính là một cô gái đơn thuần như vậy, vô cùng dễ dàng tin cậy một người, cũng vô cùng dễ dàng hoàn toàn tin tưởng một người.
Một chút phòng bị cũng không có.
Khó trách ông nội cô lại lo lắng cô sẽ bị lừa, bị bắt nạt, một cô gái ngốc nghếch thế này, nếu không có người giúp đỡ thì làm sao không có thể không bị người khác ăn Hi*p được?
Tuy thế, Wagner vẫn tàn nhẫn quyết định gỡ hai bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt mình của cô ra. “Nơi này rất an toàn, cô đợi ở đây tuyệt đối sẽ không có việc gì.”
Anh chẳng phải không thể lý giải tâm tình của cô. Ông nội cô ૮ɦếƭ, cô nghiễm nhiên sẽ đem anh trở thành phao cứu sinh, ỷ lại anh; anh không cho cô đi theo sẽ làm cô cảm thấy rằng mình đang bị vứt bỏ, xúc cảm này còn tệ hại hơn cả phải cùng đi với một tên lúc nào cũng bị rình Gi*t, bất an cực điểm.
Nhưng anh không hề có nghĩa vụ phải chăm sóc, an ủi tâm tình của cô. Cô chỉ là một cô gái nhỏ mồ côi anh thương tình nhặt về, tương lai thành nữ giúp việc tầm thường trong nhà anh, anh cần gì phải băn khoăn lo lắng cho suy nghĩ của một nữ giúp việc? Huống hồ nếu lần này anh mềm lòng chăm lo cho tình cảm của cô, lần sau anh dám khẳng định mình cũng sẽ lại ngoan ngoãn đi vào vết xe cũ.
Thân là vương tử như anh tuyệt đối sẽ không để một đứa con gái quấn lấy chân mình!
Chân Chân thấy anh vẫn muốn bỏ lại mình, cũng chẳng còn tâm trí đâu thuyết phục gì nữa, cuống quít lao đến ôm chặt thắt lưng anh. “Đừng đi! Đừng bỏ tôi lại, anh ơi!” Anh còn muốn đi, cô liền quấn lấy người anh cho anh hết đi!
Wagner cảm nhận cả cơ thể con gái ấm áp dán sau lưng, đường cong duyên dáng, chẳng chút khe hở tiếp xúc với mình, nháy mắt cơn xúc cảm ập đến, bộ phận mẫn cảm trên người đột nhiên thức tỉnh, thẳng tắp ngóc đầu, tư thế sẵn sàng chờ “ra trận”.
“Bỏ ra!” Anh lạnh lùng thốt ra những chữ này, sắc mặt nghiêm khắc trông là lạ.
“Không!”
“Cô có biết ôm một tên con trai là chuyện nguy hiểm tới cỡ nào không?” Chẳng kém gì việc cùng một kẻ đang bị đuổi Gi*t như hắn chạy nhông nhông bên ngoài.
“Tôi không biết… Tôi chỉ biết không thể để anh bỏ tôi lại ở một mình trong này…” Chân Chân bướng bỉnh cãi lại, thậm chí không thèm buông anh ra, ngược lại còn ôm anh càng thêm chặt.
Wagner cúi đầu ngắm cánh tay trắng nõn của cô đang ôm ngang thắt lưng mình, một loại cảm giác nóng rực làm anh thập phần mù mờ, chẳng biết giờ phút này mình muốn cái gì.
Chỉ là hai ngày chưa chạm vào phụ nữ, anh đã mẫn cảm như vậy? Bị ôm một chút liền phản ứng?
Sự thật này làm anh bội phần kinh ngạc.
Anh có nên lập tức đi tìm Mark hỏi vài đứa con gái? Nhưng… bên người anh bây giờ không phải đang có một đấy sao? Trận hoả này cũng là do cô gây ra, anh cần gì phải bỏ gần mà tìm xa, nhờ gái dập hoả, chẳng thà tìm ngay kẻ khởi xướng là cô luôn đi?
Cô gái này non nớt như vậy, ngây ngô như vậy, còn hơi gầy, hơi ngốc, hơi khờ, nhưng dù sao cũng là con gái, chắc cũng thể cho anh chút khoái hoạt… Chỉ cần là phụ nữ, anh sẽ không buông tha!
Anh xoay người, nhìn Chân Chân chằm chằm. “Được rồi, tôi không đi.” Không cho phép anh bỏ cô lại? OK, anh đồng ý với cô!
Chân Chân sửng sốt, câu trả lời của anh quá đột ngột, thái độ quay ngoắt 180 độ khiến cô không phản ứng kịp ngay được.
“Hiện tại tôi có chuyện còn muốn làm hơn cả ra ngoài hóng gió.” Anh nâng người cô lên, gằn từng chữ: “Cô muốn biết là chuyện gì hay không?”
Chân Chân chớp chớp cặp lông mi nho nhỏ, hoang mang gật đầu.
“Nhưng… chuyện này một người thì không thể làm được, cô có đồng ý giúp tôi làm không?”
“À… Ừ… Chuyện gì thế?” Ánh mắt anh nhìn cô bỗng nhiên trở nên là lạ, như là coi cô thành một món điểm tâm ngọt ngon lành, hận không thể một hơi bỏ vào miệng ăn sạch. Loại cảm giác kỳ quái này khiến Chân Chân không khỏi chân tay luống cuống, chẳng biết làm cách nào để quăng nó ra khỏi đầu.
“Làm chuyện cả tôi và cô đều vui vẻ.” Anh dụ dỗ nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc