Thực ra thì nhân lực ở Huyền Nhật tại Bagdad, bao gồm cả bản thân Mark, không vượt quá 20 người nên cũng chẳng phải chỗ tối bí mật nào cả. Đám xã hội đen kia muốn trà trộn vào Huyền Nhật chắc chắn không khó, vậy mà sao chúng không xông vào club bắt Wagner mà trái lại còn để anh thoải mái, yên ổn? Không phải rất kỳ lạ ư?
Dù là ai chăng nữa thì chỉ cần động não suy nghĩ một chút liền phát hiện ra điểm khác thường ngay.
Có trách cũng chỉ có thể trách mười ngày qua Wagner quá tuột dốc, quá lười biếng, làm cho sự cảnh giác của bản thân giảm theo.
“Hoá ra tên phục vụ từng xâm nhập vào Huyền Nhật và cho tôi thuốc mỡ là người của anh?” Wagner bỗng nhớ ra.
“Thuốc gì?” Lạc Man lạ lùng hỏi lại: “Tôi chỉ phái người canh chừng ở ngoài cửa Huyền Nhật chứ đâu có phái ai xâm nhập vào đó.”
“Chẳng lẽ tên đấy không phải người của anh à?” Không phải người của Lạc Man cũng không phải người của Mark, thân phận của tên phục vụ giả kia càng ngày càng khó đoán!
“Điện hạ, mặc dù thủ phạm Gi*t đứa em trai thứ hai của tôi không phải là hoàng tử Nelson nhưng ngài ấy làm chúng tôi tổn thất tới ba tỷ là thật. Số tiền đó chúng tôi không thể không đòi về.”
Lạc Man tạm dừng rồi mới tiếp: “Vì để được gặp điện hạ tối nay mà tôi đã tốn biết bao công sức và thời gian, ngài có biết không? Lúc xế chiều, tôi vừa nghe báo ngày mai ngài sẽ trở về nước và đêm nay là đêm cuối cùng ngài ở Bagdad thì liền vội vã dụ ngài ra khỏi Huyền Nhật, thừa dịp ngài không ở đó, bắt cô nhóc bên cạnh ngài. Lúc ấy Mark liều mạng ngăn cản tôi. Tôi đành phải năm lần bảy lượt bảo đảm không làm tổn thương hai người, chỉ thiếu nước cầu xin cậu ấy, cậu ấy mới miễn cưỡng đồng ý để tôi mang cô nhóc kia đi.”
Bắt cô nhóc khiến Wagner tự tìm tới cửa tức là không hề vào Huyền Nhật quấy rầy anh, cũng tức là không hề vi phạm hiệp ước với Mark, đồng thời tạo cơ hội cho Lạc Man gặp Wagner một lần. Ngược lại, nếu Lạc Man phái người xông vào Huyền Nhật bắt Wagner mà lại lỡ để anh chạy thoát nữa thì mọi chuyện coi như xong!
“Điện hạ, ngài là bạn của Mark còn tôi là đại ca của những người này. Anh trai của ngài làm chúng tôi tổn thất tới ba tỷ, tôi nào có thể làm ngơ mà phải đòi lại công bằng cho các anh em mình. Nếu ngài không giải thích rõ ràng với tôi, tôi làm sao giải thích cặn kẽ lại cho họ? Điện hạ, nỗi khó xử của tôi, mong ngài thông cảm.”
Thông cảm? Nghe Lạc Man thao thao một tràng dài nhưng Wagner chỉ bắt mỗi một trọng điểm: “Mộ của ông nội Chân Chân có phải do mấy người đào lên không?”
“Ngoài đào mộ ông ta lên bỏ trước cửa Huyền Nhật thì còn có cách nào dụ được ngài ra ngoài nữa?” Lạc Man xem đây là một việc hiển nhiên.
Wagner nén những lời định nói lại, Ⱡồ₦g иgự¢ cảm thấy rầu rĩ.
Bây giờ anh đã thực sự cảm nhận được con người của Lạc Man. Bề ngoài hắn trông có vẻ lương thiện, vô hại nhưng thân là đại ca của một băng đảng xã hội đen chuyên buôn heroin, buôn νũ кнí thì quả thực không chuyện ác nào là hắn không làm, đến cả việc đào mộ của một người quá cố cũng chẳng đáng là bao.
“Mới đầu tôi cũng lo lắm. Lỡ như chẳng dụ được ngài ra ngoài hay cùng lắm ngài chỉ liếc nhìn một cái rồi sai người khác chôn quan tài thì sao? Vậy nên tôi đánh cuộc vào tình cảm của ngài dành cho cô nhóc kia. Nếu ngài thật sự yêu quý cô nhóc ấy thì nhất định sẽ tự mình đưa mộ phần người thân của cô nhóc về chỗ cũ. Nói không chừng sau khi về nước, ngài còn định nhờ Mark tìm vài người thường xuyên canh chừng mộ phần, tránh lại để cho người khác đào lên. Điện hạ, tôi thắng cuộc, đúng không?” Mà không thắng cũng chẳng sao, thua keo này ta bày keo khác. Lạc Man trước nay thủ đoạn vô vàn, chắc chắn rồi hắn sẽ còn sử dụng những chiêu trò tàn độc hơn để đạt được mục đích.
“Điện hạ, ba tỷ kia nhất định phải bồi thường cho chúng tôi. Chúng tôi làm ăn buôn bán không phải dễ dàng, mỗi đồng tiền đều là máu và mồ hôi của các anh em, họ còn phải chăm lo nuôi sống gia đình. Các tổn thất gián tiếp có thể bỏ qua, tuy nhiên ba tỷ nhất quyết phải đền. Chỉ cần nhận được tiền, tôi bảo đảm, tôi không chỉ trả cô nhóc kia lại cho ngài mà còn trực tiếp phái người hộ tống ngài đến sân bay, đưa ngài an toàn về nước.”
Bấy giờ, một tên đàn em đi tới bên cạnh Wagner, đưa cho anh một tờ giấy.