Không phải chứ? Hai lần ra ngoài mua quần áo cho Chân Chân thì cả hai lần đều bị hội đồng? Là số anh quá xui hay là số chúng quá hên đây?
Cầm đầu hai mươi mấy tên này cũng là tên cầm đầu lần trước, chỉ có điều hôm nay hắn không mặc áo sơ-mi màu gỉ sét nữa mà mặc một chiếc sẫm màu.
“Lại gặp rồi, trùng hợp nhỉ?” Ngày mai Wagner về nước rồi, rốt cuộc chẳng cần lo đánh đấm với bọn ruồi muỗi này nữa, vậy nên anh khó có lúc tốt bụng, mỉm cười nhạo báng: “Trông mấy người rất có tinh thần đấy!”
“Điện hạ, ngài cũng vậy, rất có tinh thần.” Tên cầm đầu đáp trả.
“Tụi mày còn không chịu ngừng đuổi bắt tao sao?” Thật cố chấp!
“Ngày nào chưa bắt được điện hạ, chúng tôi sẽ không buông tha.”
“Haizzz…” Xem ra trận ác chiến hôm nay không thể tránh khỏi rồi.
Thực sự một chút Wagner cũng chẳng muốn đánh nhau. Anh tình nguyện hao tổn thể lực và tinh lực của mình trên người Chân Chân chứ chả phải lũ đầu trâu mặt ngựa này. Như thế quá lãng phí!
“Được rồi! Muốn bắt tao… thì xông lên đi! Xem xem bản lĩnh của tụi mày có bao nhiêu!” Dù là một chọi hai mươi hay một chọi một gì Wagner anh cũng có thể thành thạo ứng phó hết.
Đầu óc bay xuống dưới tầng hầm, nơi Kiều Chân đang mê man, lúc này Wagner chẳng muốn tốc chiến tốc thắng nữa, càng không muốn có vết thương xuất hiện trên mình, đỡ làm cô nhóc kia lại phải lo lắng. Vì vậy trong khi đánh nhau, anh che mặt rất kỹ, dao găm đâm tới cũng là né trước rồi mới xử lý sau, còn túi nylon quần áo của Chân Chân được anh siết thật chặt.
Tình huống bất lợi như trên làm tay chân anh bị trói buộc, đánh không được lưu loát, иgự¢ bị đấm cho một cú.
Đau thì có đau, may xương phổi vẫn chưa sao.
Từ khi biết đánh nhau tới nay, Wagner chưa từng phải băn khoăn nhiều thế này bao giờ: không muốn bị thương trên mặt, không muốn bị thương trên người, còn không muốn làm mất túi quần áo mua cho Chân Chân như lần trước nữa.
Vòng vây lần này giải quyết quá tốn thời gian, cũng là lần giằng co lâu nhất từ trước đến nay của Wagner, vừa không dám động tay động chân nhiều vừa làm mất phong độ cực kỳ.
Vất vả thoát khỏi đám người kia, Wagner trở lại tầng hầm, trên người tuy không thể nhận ra rằng chủ nhân của cơ thể này vừa ẩu đả xong một trận với hơn hai mươi tên nhưng ở dưới lớp quần áo thì có vô số vết bầm, anh đành âm thầm cắn răng chịu đựng.
Tầng hầm vẫn giống như trước lúc anh đi, chỉ là không thấy bóng dáng Chân Chân đâu. Giật mình buông túi nylon trong tay, anh tìm xung quanh. Phòng vệ sinh… không có! Nhà kho… không có!
Đương tính lên lầu mở rộng phạm vi tìm kiếm thì Chân Chân vừa lúc xuất hiện ở cửa cầu thang, vẻ mặt rầu rĩ.
“Em chạy đi đâu đấy?” Wagner ngước nhìn, trước mừng rỡ rồi sau lại nổi giận, giọng nói nghe có vẻ hơi hờn dỗi.
Vừa rồi không thấy Chân Chân, lòng anh vô cùng loạn, thay vì nói hờn dỗi, có thể nói là lo sợ cũng không sai.
“Em…” Chân Chân nhìn thấy anh, vẻ rầu rĩ trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt bay biến. “Anh! Em… em… em tỉnh lại phát hiện anh không có ở dưới tầng hầm, còn tưởng rằng… anh không quan tâm tới em nữa… bỏ em đi một mình! Em… sợ lắm, đành lên lầu tìm anh Mark.” Cô kích động nhào vào иgự¢ anh. “Anh không đi… Thật tốt quá! Anh à, anh không có bỏ Chân Chân lại, Chân Chân rất mừng. Anh Mark nói với em anh không đi đâu, bảo em cứ an tâm trở về phòng đi, may mà đúng lúc anh về thật. Lúc đó em còn không tin lời anh Mark nói, giờ…” Vừa trông thấy Wagner, cảm giác an toàn ngay lập tức ngập tràn trong cô.
“Đồ ngốc!” Wagner ôm đáp lại cô, giận dỗi biến mất, chỉ còn lại lớp mật ngọt ngào đọng ở đáy lòng. “Anh đã nói rồi, anh sẽ không bỏ em lại, lời của anh không đáng tin vậy à?” Anh dịu dàng vuốt sống lưng cô. “Ngày mai anh mang em về Dolly hi Mia, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại, em phải tin anh.”
“Ngày mai? Ngày mai anh dẫn em đi với anh sao?” Bấy giờ Chân Chân không chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng yên tâm mà cả trái tim cũng vui sướng đến tột đỉnh, vì thế nên càng dùng sức ôm lấy anh.
Cô nhóc chủ động yêu thương ôm ấp, mặc dù rất làm người ta khoái chí nhưng đáng tiếc cô ôm chặt quá, hôm nay cảm giác khoái chí của Wagner kém rất xa so với cảm giác đau đớn ê ẩm trên người. Cô mạnh mẽ như vậy làm ᴆụng tới rất nhiều vết bầm trên người anh, hơn nữa ban nãy иgự¢ còn bị tống cho một cú, vẫn đau tới nghẹt thở, cô lại còn hung hăng nhào vào lòng anh khiến anh đau đến mức muốn rên thành tiếng.
Nhưng dù đau cỡ mấy, Wagner vẫn làm như không có việc gì, nụ cười trên mặt tươi roi rói, còn dùng sức ôm cô trở lại, dường như rất thoả mãn với sự nhiệt tình cô dành cho mình.
Cả buổi chiều, Wagner đều dành thời gian cho Chân Chân.
Vì không muốn để Chân Chân biết mình bị thương, anh không ૮ởเ φµầɳ áo, chỉ kéo khoá quần của mình rồi ôm Chân Chân không ngừng “phi nước đại”, từ “một chút xíu thôi” kéo thành “đến tận năm giờ chiều”.
Trước khi ăn cơm tối, anh lôi Chân Chân đã mệt mỏi rã rời lên giường làm một lần nữa, nói oai là: “Trước khi ăn cơm, vận động chút cho thèm ăn!”. Sau khi ăn xong rồi lại kéo cô ra làm thêm lần nữa, lần này thì bảo: “Có lợi cho tiêu hoá!”
Chân Chân bị anh chơi đùa tới ૮ɦếƭ đi sống lại, liên tục vận động đến nỗi hơi sức để nhấc đầu ngón tay cũng chẳng có.
Hơn bốn giờ tiếp theo, trừ lúc Wagner phải đứng dậy quấn chăn cho hạ thân để đến cầu thang lấy cơm tối từ tay nhân viên phục vụ ra, phân thân của anh trước sau chưa từng rời khỏi cơ thể Chân Chân.
Chân Chân giống như lúc sáng, bị Wagner giày vò tới nỗi mê man, chẳng có bất cứ khái niệm giờ giấc nào, ngủ li bì. Wagner cố tình để cô phải như thế, mỗi khi cô mơ mơ màng màng thì anh sẽ ngừng lại nghỉ một lát, đến khi cô hơi hơi tỉnh táo lại thì lại đè người ta ra tiếp tục cố gắng.
Cũng chẳng phải bất tỉnh thực, Chân Chân giống như bị nhấn chìm trong từng đợt cao trào, hoàn toàn trầm luân và lạc mình trong bể dục tình.
Mặc dù hai người đã sớm làm trọn một buổi chiều nhưng dường như Wagner vẫn không thoả mãn lắm, lại đè Chân Chân trên ghế salon phát tiết thêm lần nữa, xong bấy giờ mới chịu kéo khoá quần lên, ngồi vào bàn ăn, sảng khoái tinh thần dùng bữa.
Chân Chân chẳng còn chút hơi sức, Wagner hiếm khi thể hiện chút săn sóc, giúp cô thay bộ quần áo nữ tu sĩ mà mình đã đặc biệt chọn cho cô, bọc cơ thể cô kỹ tới nỗi không có kẽ hở nào, rồi anh ôm cô cùng ngồi xuống, mình ăn một miếng lại đút cho cô một miếng, mình uống một hớp lại mớm cho cô một hớp.
Một bữa cơm ăn gần cả tiếng đồng hồ, anh vừa đút vừa mớm cho cô vừa khiêu khích các bộ phận trên cơ thể cô, đùa giỡn cô tới tận cùng.
Chân Chân rất xấu hổ cũng rất bất đắc dĩ, lại chẳng có hơi sức đâu từ chối anh nên đành đỏ mặt yên lặng ăn nốt bữa tối của mình.