Nhưng sau khi thấy Chân Chân bên trong, anh nhất thời ngẩn ra. Chân Chân trông thấy Wagner đột nhiên tung cửa lao vào và bắt gặp bộ dạng của mình thì cũng hoàn toàn choáng váng.
Hai người đăm đăm nhìn nhau khoảng năm giây, Wagner mới chợt lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng: “Em… em… em đang làm gì vậy?”
Anh cứ cho rằng Chân Chân có thể hoặc đang thoi thóp hoặc đang ngất xỉu bên trong, tình cảnh nào anh cũng chẳng muốn thấy, nhưng tuyệt nhiên anh không ngờ mình lại thấy… Chân Chân ngồi trên bồn cầu, mở rộng hai chân, một tay cầm hộp thuốc mỡ, một tay đưa về phía chỗ kín của mình, ngón tay ấy hình như còn đang chôn trong cơ thể cô, chầm chậm cử động.
Chân Chân đỏ mặt, vội vã rút tay, kẹp chặt hai chân, vớ lấy quần áo bên cạnh hốt hoảng che đậy hạ thân mình, ngượng ngùng đến nỗi muốn độn thổ. “Ừm… Chỗ đó của em… hơi đau… nên… em muốn… thoa chút thuốc…”
“Thuốc này không thể dùng nữa.” Wagner đến gần cô, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ hồng, ánh mắt sáng quắc.
“Vì sao?” Chẳng phải cô đã chứng minh nó không có độc rồi ư?
“Tên nhân viên ngày hôm qua mang hộp thuốc này tới không rõ danh tính, không phải người trong club, cũng không phải tay chân của Mark, cho nên hộp thuốc này rất bất minh, đừng dùng nữa.”
Chân Chân ừ một tiếng tỏ ý mình đã rõ, nhưng vẫn không chấp nhận ý kiến của anh, cao giọng bảo: “Chả sao! Dù sao thuốc này ngày hôm qua chúng ta đã dùng rồi, hiệu quả cực tốt, chẳng có tác dụng phụ, hôm nay dùng thêm cũng không sao.” Nếu bị độc ૮ɦếƭ đã sớm ૮ɦếƭ! Bôi rồi thì bôi thêm lần nữa cũng thế cả thôi, giờ có lo cũng chẳng kịp nữa.
“Em bôi xong chưa?” Cô nhóc này nói cũng đúng, ăn một lần thạch tín hay ăn hai lần thạch tín đều như nhau, trên thực tế bản chất chẳng sai biệt bao nhiêu. ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ một lần hay hai lần có gì khác nhau?
*thạch tín: một loại thuốc rất độc
“Còn chưa… Em chỉ có thể bôi ở bên ngoài thôi, những chỗ sâu bên trong thì… em không có cách…”
“Với không tới?” Wagner đoạt lấy hộp thuốc mỡ trên tay cô. “Để anh giúp em bôi cho!”
“A? Không cần! Không cần!” Mặt Chân Chân hồng chín như con tôm luộc, vội vàng lắc lắc nguầy nguậy, thân giữ không được mà e lệ cũng chẳng xong.
Wagner không nói hai lời, dứt khoát nâng một chân cô lên, quét chút thuốc mỡ rồi nhanh chóng cho ngón tay đầy thuốc chui vào trong cơ thể cô.
“A… Anh! Anh!” ௱ôЛƓ Chân Chân ngồi trên bồn cầu, sau lưng là két nước lạnh toát. Đôi mắt cô mở lớn, nhìn chằm chằm Wagner gần trong gang tấc.
Cùng là ngón tay nhưng sao ngón tay của anh với ngón tay của cô tiến vào cơ thể lại mang đến hai cảm giác khác nhau? Giống như là cùng viết một chữ mà mỗi người đọc thành hai kiểu ấy!
Ngón tay Wagner ở trong cơ thể cô chuyển động, thoa đều thuốc mỡ vào trong vách tường hoa kính của cô. “Vậy đủ sâu chưa?”
Chân Chân trả lời một cách hết sức nhẫn nhịn. “Ừ…”
“Còn chưa đủ?” Wagner quan sát vẻ mặt cô, rút ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong suốt dính trên ngón tay mình. Anh đã bôi toàn bộ thuốc mỡ vào bên trong vách tường hoa huy*t, hiện tại dính trên tay chỉ còn lại dịch ngọt tiết ra lúc cô động tình.
Tiểu huyệt của cô mở rộng như cái miệng nhỏ của một đứa trẻ chưa được cho ăn chán chê, mân mê chờ đợi người đút cho mỹ vị.
“Không đủ sâu cũng không cần lo, anh còn có biện pháp khác.” Anh ૮ởเ φµầɳ dài với ҨЦầЛ ŁóŤ xuống, bôi thuốc mỡ đầy hết cả phân thân thô to của mình, ngay cả hai viên cầu bên dưới cũng chẳng chừa, sau đó nhanh như chớp lao vào cái miệng nhỏ tham lam kia.
“Ừ… A!” Lưng Chân Chân dựa vào két nước nương theo động tác của anh, rầm một tiếng ᴆụng mạnh về phía sau. Lưng bị va chạm rất đau nhưng hạ thân cô lại có được cảm giác thoả mãn.
“Biện pháp này hay không?” Wagner đứng ngay phía trước bồn cầu, từ từ rút vật cứng ra sau đó mạnh mẽ đâm vào. “Có đủ sâu chưa? Nếu vẫn chưa đủ thì anh có thể sâu hơn thêm một chút!”
Chân Chân bị anh tham nhập kịch kiệt sớm thần trí đã bay lượn lên chín tầng mây, chẳng còn hơi đâu chú ý trả lời anh nữa.
Đây đúng là một biện pháp bôi thuốc siêu siêu siêu hay. Mỗi chỗ trong âm đ*o đều được bôi đều thuốc, dù là mấp mé bên ngoài hay tận sâu bên trong, cũng chẳng phải tốn nhiều công lắm, chỉ có điều quá trình và thời gian bôi thuốc hơi lâu một chút…
Hơn một giờ sau, Wagner mới giúp Chân Chân bôi thuốc xong. Chân Chân ngồi ở trên bồn cầu đã chẳng còn chút sức lực, thân thể mềm nhũn co rúc trong lòng anh, chỉ còn hổn hển chút hơi thở mong manh…