Đến giờ dùng bữa sáng, Mark lại xuống tầng hầm, tự mình bưng thức ăn đến cho Wagner và Chân Chân.
Ngày hôm qua, Chân Chân cùng Wagner tổng cộng làm bốn lần, buổi sáng và buổi tối, mỗi buổi một lần, rạng sáng làm thêm hai lần. Vốn Wagner còn muốn sáng nay rời giường lại thêm một lần nhưng vừa có ý định hành động thì Mark tới nên đành phải thôi.
Đối với việc người ngoài làm cản chuyện tốt của mình, sắc mặt Wagner rất khó coi.
Ngược lại, Mark chăm chú ngó Kiều Chân đắp chăn nằm vùi trên giường, cổ cô còn in rõ những vết hôn hồng hồng mờ ám. Hắn xấu xa cười cười: “He he he… Khó trách cậu không chịu để cô ấy làm vũ công của tôi, thì ra là muốn độc chiếm hưởng dụng! Bạn tôi này, cậu hạ thủ nhanh thật đấy!”
Chân Chân mím môi nhịn đau, miễn cưỡng bước xuống giường. Cô bọc mình trong một cái chăn, nhặt quần áo dưới đất lên, khó khăn lê bước vào phòng tắm, đóng cửa, vội vã mặc quần áo vào.
Chỗ đó của cô vừa tê vừa đau, một ngày ngắn ngủi hôm qua bị Wagner “sử dụng” rất nhiều lần, bây giờ cảm giác như nó đã bị mài rách, mài hư mất rồi.
Mark không những mang đồ ăn sáng đến cho hai người dưới hầm mà còn mang đến một thông tin.
“Tên nhân viên ngày hôm qua cậu tả, tôi đã hỏi Thomas, cũng chẳng có ấn tượng gì.” Rồi Mark cầm một xấp hình đưa cho anh. “Cậu xem qua đi! Đây là ảnh của tất cả nhân viên nam trong club, bao gồm cả bảo vệ, cậu xem trong đó có tên nhân viên cậu bảo không.”
Wagner nhanh chóng lướt qua xấp hình trên một lần. “Không có.”
“Không có?” Mark cả kinh. “Vậy xem ra… cậu ta không phải nhân viên trong club.”
“Không phải nhân viên trong club thì tại sao lại xuất hiện ở đây?” Chỉ có thể giải thích rằng hệ thống an ninh của Huyền Nhật có sơ hở lớn.
“Tôi sẽ kêu Thomas điều tra rõ.” Liên quan đến vấn đề an ninh của Huyền Nhật, nét mặt Mark nghiêm túc và nặng nề hẳn lên.
Wagner cũng không ngờ tên phục vụ đó lại không phải nhân viên của Huyền Nhật. Trước nay anh vẫn tưởng rằng Huyền Nhật có hệ thống an ninh rất đáng tin cậy, ổn định nhất thế giới, thậm chí nếu so ra thì cũng chỉ đứng sau hoàng cung Dolly hi Mia.
Mà giờ, một tên ngoại nhân lại có thể ung dung ra vào nội bộ Huyền Nhật ngay trong thời gian cấm cửa không buôn bán. Huyền Nhật sợ rằng phải chấn chỉnh lại hệ thống an ninh, nâng cấp mức độ bảo mật ngay thôi, có vậy mới sống được!
Wagner đã quan sát cử động của tên nhân viên ngày hôm qua, tên ấy không hề có ý gây bất lợi cho anh. Nhưng lòng người khó dò, một kẻ thân phận không rõ đột nhiên thò đầu đến chỗ mình vẫn xem là căn cứ an toàn thì dĩ nhiên không khỏi khiến anh cảm thấy bất an, dẫu tên đó chẳng hề có hành động gì quá đáng chăng nữa.
Đoán không ra là đối phương là địch hay bạn, lại xuất quỷ nhập thần lọt vào Huyền Nhật, cảm giác mọi thứ không nằm rõ trong lòng bàn tay mình thật xa lạ làm lòng anh đột nhiên khó chịu. Tuy nhiên cũng chỉ dừng ở mức khó chịu thôi, chưa đến nỗi làm anh khủng hoảng. Cứ coi như tên đó có ý đồ bất lương với Wagner đi nữa thì anh, thất hoàng tử của Dolly hi Mia, chắc chắn sẽ không để đối phương được như ý.
Ăn sáng xong, Wagner ngồi trên ghế xem tạp chí, Chân Chân chạy vào phòng tắm, lâu sau cũng không ra ngoài.
Khoá cửa phòng tắm dưới tầng hầm bị hư, trước khi Wagner vào ở vẫn chưa từng có ai ở qua, mà ở đây cũng chỉ có một tên đàn ông là anh, chả cần sửa làm gì, vậy nên khoá hư vẫn cứ để nguyên đó.
Chân Chân khép chặt cửa, ngồi trên bồn cầu, cúi thấp đầu nhỏ. Ngồi vậy hồi lâu, cô mới chần chừ móc trong túi áo ra hộp thuốc mỡ mà ngày hôm qua mình đã bôi rất nhiều lên người kia.
Wagner lật tạp chí nhanh như chớp, mắt lướt lướt như xem hàng bên vỉa hè, thói này rất khó sửa. Thấy Chân Chân nửa ngày vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, anh nghi ngờ bước tới, gõ một cái lên cánh cửa phòng tắm. “Em không sao chứ? Sao lâu vậy còn chưa ra? Có chỗ nào không khoẻ à?” Dù bị táo bón đi chăng nữa thì chừng ấy thời gian cũng đủ để giải quyết rồi chứ?
Chân Chân ở trong phòng tắm hồng hộc trả lời: “Em… em… em sắp ra rồi. Anh… không cần… lo… Em ổn…”
Wagner đứng bên ngoài đợi thêm một lát, quan sát đồng hồ trên cổ tay. “Em thật sự không sao chứ?” Đã hơn 40 phút rồi, coi như không phải táo bón mà là tiêu chảy thì chắc cũng phải xong rồi nhỉ?
Chân Chân ở trong phòng tắm không lên tiếng đáp nữa, mặc cho Wagner gõ cửa bên ngoài.
“Này! Em…”
Không có tiếng động, vẫn không có tiếng động.
Sự im lặng này khiến иgự¢ Wagner dâng trào căng thẳng, không khỏi hoài nghi có phải bên trong xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô nhóc kia tiêu chảy đến nỗi ra nước, tê liệt tay chân, ngất xỉu ở bên trong? Nghĩ vậy, anh liền vội đẩy mạnh cửa lao vào.