Đi ra từ bộ phận nhân sự, Thẩm Chanh mang theo Diệp Tử đi bộ phận hành chính.
Vừa bước vào, đã bị thư ký ở quầy lễ tân lễ phép chặn lại: "Hai vị, có hẹn trước không?"
Thẩm Chanh không có trả lời vấn đề của cô ta, chỉ là kéo tay Diệp Tử đến phía trước cô, nhíu mày, lạnh nhạt hỏi, "Còn cần hẹn trước sao?"
"Diệp .... Diệp tiểu thư ...."
Thư ký nhận ra Diệp Tử, lập tức có vẻ có chút thất kinh.
Thẩm Chanh thấy ánh mắt cô ta nhanh chóng trốn tránh, còn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, lập tức phát giác được gì đó, "Sao? Tổng giám đốc của các cô đang tiếp khách?"
Nghe cô hỏi như vậy, thư ký lập tức trả lời thuận theo lời của cô: "Đúng, hiện tổng giám đốc đang bàn chuyện với khách hàng, tạm thời không tiện gặp người, cho nên ...."
Cô ta chưa nói câu kế tiếp ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, muốn đuổi người đi.
"Cho nên gì?"
Thẩm Chanh giả bộ như không hiểu, muốn cho cô ta nói rõ ràng.
Thư ký giống như đọc được sát khí từ trong ánh mắt của cô, có vẻ có chút thiếu tự tin, "Mời các người lát nữa lại đến."
Thẩm Chanh không nói năng gì, đưa tay liền đẩy thư ký ngăn cản trước mặt đến bên cạnh, lôi kéo Diệp Tử đi tới.
Chuyện Diệp Tử là vị hôn thê của Thẩm Minh, cho tới nay cũng không có công khai, nhưng thư ký lại đã sớm biết được chuyện này.
Cho nên, Diệp Tử muốn đi vào, dù cô ta có lớn gan hơn nữa cũng không dám ngăn cản.
Đành phải vội vàng chạy về phòng thư ký, gọi điện thoại thông báo cho Thẩm Minh.
Thế nhưng đường dây điện thoại lại bận, gọi liên tiếp vài cuộc đều không gọi được, thư ký gấp đến độ dậm chân.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đóng chặt, bức màn kéo kín, từ bên ngoài hoàn toàn không thể thấy được tình hình bên trong.
Nhưng, Thẩm Chanh và Diệp Tử vừa đi tới bên ngoài, liền đã nghe có âm thanh lục tục truyền ra từ bên trong....
Loại tiếng ngâm rên khó nghe đó, một tiếng cao hơn một tiếng, Thẩm Chanh nghe đến trong dạ dày thẳng bốc lên, không nhịn được muốn buồn nôn.
Coi như không thấy được bên trong, nghe âm thanh cũng nghe ra được người ở bên trong đang làm cái gì.
Âm thanh phóng đãng như vậy, quả thật khiến người ta chịu không nổi.
Bình thường, một người phụ nữ gặp phải vị hôn phu của và người phụ nữ khác cẩu thả, sẽ có hai loại phản ứng.
Một loại là khóc lớn chạy đi, một loại khác là phá cửa xông vào.
Nhưng Diệp Tử, cũng không ở trong hai loại đó, mà là thuộc về loại thứ ba.
Nghe bên trong truyền ra âm thanh phóng đãng, cô bé lại có thể không có một chút xíu phản ứng.
Giống như người đàn ông đang chìm đắm trong hương ôn nhu của người khác ở bên trong không có một chút quan hệ với cô bé.
"Mỹ nhân, rất xấu!"
Hơn nữa, cô bé còn chớp mắt to vô tội, nói với Thẩm Chanh một câu như vậy.
Đối với phản ứng của cô bé, Thẩm Chanh tỏ vẻ không hiểu: "Xấu?"
"Đúng rồi! Mỹ nhân chị nói đi, lỗ tai nghe loại âm thanh này có thể hư mất hay không?"
"Em không tức giận?"
"Tại sao em phải giận? Anh ta yêu người phụ nữ nào, vui vẻ với người phụ nữ nào thì vui vẻ thôi, dù sao em cũng không thích anh ta!"
"...."
Vị hôn phu của mình và người phụ nữ khác lăn lộn trên đất, lại có thể không tức giận, hơn nữa cobf như người không có việc gì ....
Diệp Tử này, cô thích.
Thấy Thẩm Chanh không nói gì, Diệp Tử kéo kéo tay cô, nhìn cô, nghiêm trang hỏi: "Mỹ nhân, chị dẫn em đến đây có phải là muốn để cho em nghe bọn họ gì kia không?"
"Nghe thì tính là cái gì, em muốn xem không?" Thẩm Chanh nâng khóe môi, cười đến quyến rũ khôn cùng.
"Ưm! Khẩu vị quá nặng, mỹ nhân, em không chịu nổi!" Đối với cái này, Diệp Tử là kháng cự, cô chính là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, ngay cả nụ hôn đầu tiên là hương vị gì cũng không biết, làm sao dám xem thứ này.
"Em không muốn nhìn, liền nhắm mắt lại."
Thẩm Chanh không có ý định miễn cưỡng Diệp Tử, bởi vì mục đích ban đầu của cô, cũng không phải muốn nhìn hình ảnh ghê tởm người ở bên trong này.
Cho nên Diệp Tử có nhìn hay không, thật ra cũng không có quá quan trọng.
"Chuẩn bị điện thoại cho tốt, ghi âm."
Nghe được Thẩm Chanh căn dặn, Diệp Tử có phần ngạc nhiên không hiểu, đang định hỏi cô ghi âm làm cái gì, nhưng không đợi cô bé hỏi ra lời, đã bị chuyện phát sinh kế tiếp làm kinh ngạc đến ngây người rồi.
Ầm một tiếng vang, Thẩm Chanh nhấc chân liền đá văng cửa phòng đóng chặt.
"Á!"
Người phụ nữ đang nằm ở trên bàn làm việc dục tiên dục tử kinh hô một tiếng, cuống quít đẩy người đàn ông đang rong ruỗi ở trên người cô ta ra.
Nhanh chóng kéo váy dài bị vén đến bên hông xuống, cũng không kịp mặc vào ҨЦầЛ ŁóŤ ném ở một góc, nắm túi xách bên cạnh lên che mặt của mình.
Một động tác này, giống như là đã từng diễn luyện qua không ít lần, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến, cô ta từng bị bắt rồi nắm túi xách rời đi với bao nhiêu người đàn ông khi làm chuyện này rồi.
Thẩm Minh đang ở trạng thái sục sôi lại bị cô đẩy như vậy, không thể không nhanh chóng rút thân thể của cô ra, nhấc quần lên.
"Chậc chậc chậc, hai vị thật sự tính dừng lại."
Sau khi Thẩm Chanh đi vào, không nhịn được chậc lưỡi.
Nhìn một nam một nữ trước mặt, cô lấy tay bịt mũi, như là cảm thấy ngay cả trong không khí đều tràn đầy những hương vị ghê tởm người.
Nhìn thấy cô, Thẩm Minh mới đầu là khi*p sợ, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng.
Mặt anh ta không đổi sắc đi đến trước mặt Thẩm Chanh, áp chế lửa giận, hạ thấp giọng, "Tôi mặc kệ hôm nay cô đến đây vì mục đích gì, tóm lại, có lời gì chúng ta ngồi xuống nói thật tốt, cô đừng ở chỗ này gây rối."
Thẩm Chanh lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ.
Nói với nam cặn bã này? Thật không phải là đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của cô sao.
Cô không nói gì, trực tiếp vòng qua Thẩm Minh đi đến trước bàn làm việc, rút mấy tờ khăn giấy ra từ trong hộp giấy.
Thẩm Minh không hiểu hành vi của cô, cũng không biết cô muốn làm gì, cho nên không có ngăn cản.
Khiến anh ta không ngờ chính là, Thẩm Chanh lại có thể dùng khăn giấy che tay, lấy túi xách mà người phụ nữ dùng để che mặt xuống, sau đó ném trên mặt đất.
"Á!"
Người phụ nữ hét lên một tiếng, đang muốn lấy tay che mặt, Thẩm Chanh đã nhanh hơn cô ta một bước, lấy điện thoại di động ra chụp đuợc mặt mày cô ta.
Quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bù, sắc mặt ửng hồng, mỗi một chỗ trên người đều lưu lại dấu vết hoan ái.
Thẩm Minh bước nhanh đi tới, muốn ςướק đoạt điện thoại của Thẩm Chanh, Thẩm Chanh không cho anh ta cơ hội này, lui về phía sau một bước nhỏ, ấn chụp ảnh, liên tiếp chụp được vài tấm hình.
Thẩm Minh che người phụ nữ ở phía sau, căm tức nhìn Thẩm Chanh, "Cô đừng quá đáng, việc riêng của hai chúng ta, cô đừng liên lụy đến người khác!"
"Người khác?" Giống như là đang nghe được buồn cười rất lớn, Thẩm Chanh thoáng liền mỉm cười, "Cho nên người phụ nữ này, là một con gà... anh tùy tùy tiện tiện tìm từ khu Hồng Đăng đến tiết dục sao."
"Cô đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn ...." Mặt Thẩm Minh âm trầm, nói lời hung dữ với cô, "Thẩm Chanh, hôm nay nếu cô dám làm ẩu, cũng đừng trách tôi không khách sáo với cô!"
Thẩm Chanh giận quá hóa cười, cười đến rất sáng lạn, "Anh ngược lại nói xem, không khách khí như thế nào đây?"
"Đây là địa phương của Thẩm Minh tôi, hôm nay cô có bản lĩnh đi vào, tôi liền có biện pháp khiến cho cô nằm ra ngoài!"
"Chậc chậc, thật lợi hại."
Diệp Tử đứng ở ngoài cửa, nghe đối thoại của hai người, miệng há lớn, hiển nhiên là có chút ngu muội.
Cô bé sửng sốt một hồi lâu, mới sực nhớ ra gì đó, vội móc điện thoại từ trong túi áo ra, cúi đầu đi vào.