"Nói tôi không có tình thú, hửm?"
Bàn tay to dừng ở hông của cô, chỉ cần dùng sức lôi kéo thêm chút nữa, thân thể của cô sẽ trần trụi bạo lộ.
"Anh có!"
Vào lúc này, dù Thẩm Chanh còn muốn nói anh không có tình thú, cũng không khỏi không nhẫn rồi!
Người đàn ông này là sói, là ác lang hung mãnh.
Một khi chọc giận, cô còn không bị chia thành từng khúc, rồi anh ta sẽ nuốt cô vào bụng, vậy cô đến cặn bã xương cũng không còn.
"Không phải khiến cho tôi muốn ngừng mà không được ư, đừng nói nhảm."
Nụ hôn rải rác, rậm rạp chằng chịt rơi vào cái trán, trong mũi, trong tai, trên môi, xương đòn vai của Thẩm Chanh.
Giờ Thẩm Chanh mới ý thức được, câu \'Anh đây là biểu thị muốn ngừng mà không được với tôi sao?\' của mình gây ra bao nhiêu họa.
Xong rồi xong rồi, trong sạch khó giữ được rồi.
Tay của cô bị anh chế trụ đến đỉnh đầu, hai chân bị chân của anh ngăn chận, đừng nói là phản kháng, dù muốn động một chút, cũng phải xem anh có chịu hay không.
Cô sắp bị anh hôn đến hít thở không thông, dùng sức tránh đầu sang bên cạnh, xoay mặt, thở hổn hển nói: "Thật ra .... Anh có cảm thấy ban ngày làm chuyện như vậy, không có cảm giác gì không."
Cô nói lời này ngoài mặt ý là buổi tối làm chuyện như vậy sẽ tốt hơn, nhưng trên thực tế ý của cô vốn là, không làm là tốt nhất.
Lửa đều trêu chọc lên rồi mới nói cho anh biết không có cảm giác?
Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô, nặng nề mở miệng: "Sao, em biết là cảm giác gì sao?"
Thẩm Chanh: "...."
Cô là non được không, xử nữ được không, cho tới bây giờ còn chưa làm qua việc này được không, người đàn ông này lại có thể châm chọc cô!
Nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ: "Tôi chính là biết!"
Nghe được câu trả lời của cô, Thi Vực cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh giận quá hóa cười, trong mắt lại mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm, "Vậy em nói xem, là cảm giác gì?"
Thẩm Chanh nhàn nhạt mở miệng, "Có thể là cảm giác gì, đương nhiên là dục tiên dục tử đó!"
Bây giờ phim truyền hình, động một chút lại lăn ga giường, dù cô chưa làm qua, cũng đã từng thấy qua từ bên trong được không.
Một người phụ nữ, có trải qua chuyện như vậy hay không, có thể cảm giác được từ phản ứng tay chân của cô.
Thân thể Thẩm Chanh cứng ngắc giống như là thi thể, không có một chút phản ứng, coi như trên miệng nói ra tôi đã làm chuyện như vậy, nhưng thân thể vẫn đã bán đứng cô.
Ở phương diện này, đàn ông trời sinh liền có năng lực thấy rõ.
Cho nên, sau khi Thi Vực nghe xong lời của cô, giương môi cười, "Dục tiên dục tử là cảm giác gì?"
Nghe anh hỏi như vậy, mặt Thẩm Chanh cứng đờ, "...."
Dựa vào!
Cô làm sao biết dục tiên dục tử là cảm giác gì!
Mắt Thi Vực nhìn xuống cô, dùng ngón tay suông dài nâng cằm của cô lên, nụ cười bên môi càng mở rộng, "Nếu em nói được là cảm giác gì, hôm nay tôi sẽ không .... ngủ với em."
Anh cố ý nói chữ ngủ với em đến rất nặng, như là đang uy Hi*p.
Thẩm Chanh cảm thấy, cô đã đủ lạnh tĩnh, đủ bình tĩnh rồi, nhưng mà, người đàn ông này còn lợi hại hơn cô.
Thật sự cắn chặt không tha ở trên đề tài nhạy cảm này.
"Chẳng lẽ anh không biết là cảm giác gì sao?"
Nếu cô đáp không được, vậy thì không ngại học hỏi kẻ dưới.
Nhưng tại sao, lúc hỏi anh vấn đề này, sẽ cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn chứ!
"Em có hy vọng tôi biết không." Thi Vực nhìn cô, ánh mắt sắc bén, giống như là có thể xuyên thấu lòng của người ta, đọc lên được tư tưởng của người ta.
"Gì mà hy vọng với không hy vọng? Anh biết hay không đối với tôi mà nói, không có quá quan trọng."
Lời này, nghe sao mà chua chát ....
Khó hiểu sao, tâm tình Thi Vực lại rất tốt, anh dùng ngón tay vuốt ve cái cằm trơn bóng của cô, không nhanh không chậm mở miệng, "Là không muốn biết tôi ngủ với bao nhiêu phụ nữ? Có qua bao nhiêu lần cảm giác dục tiên dục tử đúng không?"
Dù anh ngủ với một trăm phụ nữ, có ngàn lần cảm giác dục tiên dục tử, thì có quan hệ gì với cô chứ.
"Ai muốn biết hả? Không có hứng thú!"
Mặc dù ngoài miệng Thẩm Chanh nói như vậy, nhưng tại sao trong lòng .... lại bức thiết muốn biết đáp án như vậy.
Xong rồi, cô nhất định là bị Thi Vực - tên yêu nghiệt này làm mê hoặc tâm trí.
Bằng không, cũng sẽ không có nhiều cách nghĩ lộn xộn lung tung như vậy, hơn nữa, đặc biệt sao tư tưởng còn không kiềm chế được!
Như là đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, bàn tay to đang vuốt ve trên cằm cô chậm rãi thả chậm động tác, kế tiếp nâng cằm của cô lên, "Thật sự không có hứng thú?"
"Nói không có hứng thú chính là không có hứng thú."
Kiêu ngạo, khinh thường của Thẩm Chanh, ở trong cái nhìn của Thi Vực, đó là đang ghen.
"Ừ, nếu không có hứng thú, vậy thì thôi."
Anh rút tay từ trên cằm cô về, kéo chăn mền qua đắp lên thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của cô.
Anh đang muốn ngồi dậy, cô gái nhỏ dưới thân lại một phát bắt được góc áo của anh, liếc xéo anh, hỏi, "Ngủ mấy người?"
Thi Vực cười khẽ, "Vừa rồi là ai nói không có hứng thú?"
Một phút trước đã nói không có hứng thú, sao chớp mắt lại không rụt rè rồi.
Thẩm Chanh buông lỏng tay, tránh đi tầm mắt của anh, nghiêng đầu qua một bên.
Thấy cô không nói gì, Thi Vực cúi người tới gần cô, xấu xa lên tiếng, "Dỗ dành tôi, nếu tôi cao hứng, sẽ nói cho em biết."
Anh nói xong, xoay người trực tiếp nằm ở bên cạnh.
Lấy tay gối ở sau ót, nhắm mắt lại, bộ dạng như vậy, không biết có bao nhiêu thoải mái.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này, Thẩm Chanh nghiến răng.
"Dỗ dành em gái anh!"
Đương nhiên, năm chữ kia là cô nói trong lòng.
Cô xoay người xuống giường, dùng tốc độ cực nhanh chỉnh sửa xong quần áo mất trật tự, trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thẩm Chanh vừa rời khỏi phòng ngủ, điện thoại Thi Vực liền vang lên.
Anh tự tay tìm kiếm điện thoại thả trên tủ đầu giường qua, híp con ngươi liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nhận.
Vừa tiếp thông, bên trong liền truyền đến giọng nói gắt gỏng: "Thi Vực, cậu thả chim bồ câu với tiểu gia phải không! Tiểu gia tôi đã chờ cậu 40\' rồi đấy!"
"Chờ, nửa tiếng sau đến."
Không cho một lời giải thích, Thi Vực ném xuống những lời này, liền cúp điện thoại.
Khi Thẩm Chanh chạy tới công ty, đã là chín giờ bốn mươi phút, đến muộn tròn 40\'.
Vừa bước vào bộ phận nhân sự, liền có đồng nghiệp đi lên chuyển cáo: "Quản lý bảo cô đi đến phòng làm việc của bà ấy một chuyến."
Gõ vang cửa phòng làm việc, Thẩm Chanh cũng không đợi được quản lý Triệu đáp lại một tiếng, liền đẩy cửa ra đi vào.
Thấy cô không có quy không có củ, quản lý Triệu đang muốn nổi giận, nào ngờ Thẩm Chanh còn làm ra một hành động không có quy củ hơn ở trước mặt bà ta.
Cô tuyệt không khách khí, ngồi xuống ở trên ghế dựa trước bàn làm việc, sau đó gác chân ở trên bàn làm việc.
Ở công ty lâu như vậy, quản lý Triệu vẫn chưa từng gặp qua cấp dưới kiêu ngạo lại ương ngạnh như vậy đâu.
Lập tức, phổi cũng sắp bị tức nổ tung, vọt một phát đứng dậy, giáo huấn: "Làm một nhân viên, ngay cả quy tắc tối thiểu của nhân viên cũng không nhớ được. Lúc này mới đi làm ngày thứ hai, cô liền muộn gần một tiếng! Cô coi công ty là chợ bán thức ăn, muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?"
Bà ta hít sâu hơi, tức giận đến ngón tay phát run chỉ chân dài thẳng tắp của Thẩm Chanh, lại dạy dỗ: "Còn có, cô nhìn cô xem, đây là tư thế gì? Đứng không đúng tướng đứng ngồi không đúng tướng ngồi! Ở trước mặt cấp trên, cũng không biết thu liễm một chút."
Thấy quản lý Triệu giáo huấn hăng hái như vậy, Thẩm Chanh cũng không có ý định cắt đứt bà ta, thay đổi một tư thế càng không có quy củ hơn, lắng tai nghe.