"Trai đẹp anh chớ trêu, tới chỗ như thế này để chơi, có ai không phải là người từng trải?" Nữ hình xăm cười trêu chọc một tiếng, có thâm ý liếc nhìn Thẩm Chanh, "Chẳng lẽ lại còn có non?"
"Để cho cô nói đúng rồi, chị gái, tôi chính là vậy."
Đối với Thẩm Chanh mà nói, đây cũng không phải là một chủ đề quá kiêng kỵ.
Chính là, không phải thì không phải, có gì hay mà phải che che giấu giấu.
Biết nhiều lời là vô vị, nữ hình xăm cắt một tiếng, phẫn nộ bỏ đi.
Về chuyện có phải là non hay không, không còn cách nào chứng thực, cho nên hoàn toàn không có cách dùng điểm ấy mà nói chuyện.
Rất nhanh, nữ hình xăm liền cấu kết với tên đàn ông khác, kề vai sát cánh đi vào quán bar.
Rút tầm mắt về, Thẩm Chanh hừ nhẹ một tiếng với Thi Vực, di chuyển thân thể mình từ trên xe xuống.
Cô vừa ngồi chỗ tay lái buộc dây an toàn, Thi Vực liền mở ghế cửa xe trước ra, trực tiếp ngồi lên.
Thả nghiêng chỗ ngồi, lười biếng nằm nghiêng, cũng không cài giây nịt an toàn, lấy tay chống mặt, cứ như vậy nhìn sườn mặt Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, không vui mở miệng, "Anh tới đây làm gì?"
"Có thể làm gì, đương nhiên là về nhà." Giọng nói ám ách, mang theo hơi thở đầu độc người.
"Không cần xe của anh nữa hả?"
"Một lát nữa sẽ có người lái đi."
"...."
Lái xe ra ngoài, chạy từ từ trên ngã tư đường.
Sắc trời dần dần tối xuống, lúc này mới là lúc vừa bắt đầu cuộc sống về đêm của thành phố.
Chiếc siêu xe thể thao màu đỏ này đặc biệt nổi bật, mỗi khi chạy đến một chỗ, luôn có người chỉ trỏ.
Có người nói người lái xe là phú bà, có người nói người lái xe là tiểu mật bị bao dưỡng, cũng có người nói người lái xe là nhà giàu mới nổi.
Bắt đầu từ khi gặp được Thi Vực, cuộc sống Thẩm Chanh liền bắt đầu trở nên phách lối.
Mà cô, cũng đang từ từ học cách quen dần.
Dần dà, thì từ chối cho ý kiến luôn.
Coi như người toàn bộ thế giới chỉ về phía cô mắng, cô cũng thờ ơ được.
Trong xe không có mở đèn, có chút tăm tối, Thi Vực quay đầu, nhìn mặt Thẩm Chanh, khóe môi bất giác giơ lên.
Anh đang cười, cười rất thỏa mãn.
Mắt Thẩm Chanh nhìn thẳng lái xe, nhưng cảm nhận được ánh mắt của anh, cô nhíu nhíu mày, mang theo vài phần không hài lòng mở miệng, "Nhìn đủ chưa."
Thi Vực cười khẽ, "Xem không đủ thì phải làm sao đây."
"Vậy thì đừng nhìn!"
"Nhưng tôi muốn nhìn."
"...."
Thẩm Chanh không nói chuyện, mà là đưa tay cầm ly nước qua, uống một hớp nước.
"Thích tôi rồi?"
Vấn đề đột ngột này, khiến Thẩm Chanh thoáng liền phun rồi.
"Phốc...." Vừa uống nước vào trong miệng, liền phun toàn bộ đến trên mặt thủy tinh phía trước.
Thẩm Chanh phanh xe, ngừng ở ven đường, rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy lau miệng sạch sẽ, mới đi lau nước trên thủy tinh.
Nhưng tay vừa mới đưa tới, liền bị nắm chặt.
Cô quay đầu nhìn về phía Thi Vực, tức giận mở miệng: "Buông ra!"
Thi Vực không có buông tay cô ra, mà là lạnh mặt, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất hỏi cô: "Rốt cuộc có thích tôi hay không?"
Đáp án này, anh muốn rất lâu rồi.
Rất ít khi nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, đứng đắn như vậy, Thẩm Chanh có chút không quen, cô ho nhẹ một tiếng: "Anh buông tay trước, tôi sẽ nói cho anh biết."
Lời của cô mới rơi xuống, bàn tay to nắm trên cổ tay cô liền buông lỏng ra.
Khóe môi Thẩm Chanh hơi co rút lại, mẹ nó, tốc độ này, thật sự là quá nhanh rồi...
Cô đưa tay đi lau thủy tinh, người đàn ông bên cạnh lại không kiên nhẫn thúc giục: "Nói nhanh một chút!"
Thẩm Chanh cũng không nhìn anh, chỉ là lướt qua thủy tinh đáp lại anh một lời lập lờ nước đôi: "Có đôi khi thích, có đôi khi không thích."
Thật ra những lời này có thể nói ra từ trong miệng của cô, đã là rất hiếm thấy rồi.
Nhưng Thi Vực cũng không hài lòng, không lấy được một đáp án khẳng định liền không thể, đưa tay liền kéo cô tới đây.
Một tay nâng cái ót của cô, một tay nắm lấy cằm của cô, nheo con ngươi âm trầm lại.
"Nói rõ ràng!"
Lạnh lùng quẳng xuống ba chữ, quanh thân nhanh chóng bị một cổ hàn khí bao phủ.
Anh chính là mạnh như vậy, chỉ cần là anh muốn, muốn lấy được, thậm chí là muốn biết, mặc kệ thế nào, đều phải lấy được một đáp án!
Thẩm Chanh không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng cô rất rõ ràng, mình đã không ghét người đàn ông này rồi.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều muốn trốn, muốn tránh, muốn cách anh càng xa càng tốt.
Nhưng hôm nay, cô lại không phiền anh dây dưa!
"Nếu tôi nói là không thích, anh sẽ làm sao?" Cô nhìn anh, thử dò hỏi.
"Nên làm gì thì làm."
Thi Vực cố ý gằn giọng lớn tiếng chữ \'Làm\', khiến Thẩm Chanh nghĩ đến trước đó anh từng nói : Làm cô.
Khụ!
Không phải cô nghĩ ngợi lung tung, là người đàn ông này thật sự rất bá đạo.
Chuyện làm cô ở trên xe, tuyệt đối làm ra được!
"Vậy nếu tôi nói thích thì sao?" Cô câu môi, cười híp mắt hỏi.
"Em nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó."
Quả nhiên, một câu lúc trước của anh là không có ý tốt.
Thẩm Chanh cứ thế nhìn chằm chằm anh, sau đó cười hỏi anh: "Vậy anh yêu thích tôi sao?"
Giọng nói của cô nghe mềm nhũn, giống như là nước, có thể hòa tan trái tim người.
Ở trước mặt Thi Vực, cô xưa nay luôn phách lối cuồng ngạo, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, lúc nào thì từng có ánh mắt và giọng điệu như thế, mềm đến làm cho lòng người say mê.
Người phụ nữ này, chính là một Yêu Tinh!
Thi Vực nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, dạng như vậy, giống như là một một ngạ lang muốn tóm thâu con mồi vào bụng.
"Tôi hỏi, em đáp!"
Đàn ông mà, làm sao có thể nói ra lời buồn nôn như vậy,
Dù thích hơn nữa, cũng chỉ sợ sẽ không dễ dàng nói ra.
Thẩm Chanh đương nhiên biết điểm ấy, cho nên cô xấu xa, không thuận theo không khuất phục, "Có thích tôi hay không?"
Giọng nói này, còn mềm còn nhuyễn hơn vừa rồi, ngọt đến ngán người.
"Thẩm Chanh Tử, đừng khảo nghiệm sự chịu đựng của tôi."
Làm một người đàn ông cường thế lại bá đạo, đương nhiên là không có trả lời vấn đề này của cô.
Biết rõ anh phải tức giận, Thẩm Chanh càng muốn tưới một phát dầu lên trên lửa của anh, cô thu hồi nụ cười, hừ nhẹ một tiếng: "Anh đã không thích tôi, tôi đương nhiên không thích anh!"
Tính khí này, kiêu ngạo này, đúng lúc vừa nổi lên.
"Ai nói tôi không thích."
Giọng nói của anh lạnh dữ dội, giống như là khối băng trong hầm băng đang bị hòa tan, cũng lạnh đến mức đâm người.
Nhìn Thi Vực ở khoảng cách gần như vậy, nhìn khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia của anh, cô đột nhiên lại mỉm cười, "Vậy thì là thích rồi?"
"Ừ."
Anh vẫn trả lời vấn đề của cô.
"Có rất yêu thích không?" Người phụ nữ nào đó nhất quyết không tha.
"...."
Ánh mắt Thi Vực chìm xuống, không nói gì.
Người phụ nữ này, trời sinh chính là một người diễn trò!
Có rất yêu thích hay không, cô có thể không nhìn ra sao?
Rõ ràng còn thông minh hơn hồ ly, lại có thể giả bộ ngốc ở trước mặt anh.
Thẩm Chanh đẩy tay anh nắm cằm cô ra, dùng ngón tay chọc chọc mặt của anh, "Hỏi anh đấy!"
Thi Vực: "...."
Mặt của anh, xưa nay luôn là một cấm địa, người phụ nữ này, lại có thể lỗ mãng ở trên cấm địa hết lần này tới lần khác.
"Họ Thi kia! Anh không thể sảng khoái một chút sao?"
Rõ ràng cô mới là người được hỏi, hiện tại ngược lại cứ thể mà bỏ qua!
Thi Vực dùng hành động để chứng minh, anh cũng không phải là người hiền lành, thu hồi bàn tay đỡ trên ót cô, trực tiếp nhốt chặt eo của cô, liền kéo cô vào trong lòng.