"Mặc vào."
Mang theo tiếng ra lệnh, rõ ràng đã lạnh đến mức dọa người, lại ngoài ý muốn ấm lòng của một người nào đó.
Thẩm Chanh kinh ngạc ngồi xuống, mặc cho anh choàng áo ở trên người của cô, cũng không có từ chối và phản kháng.
Cho tới bây giờ cô đều giống như mèo hoang, duỗi móng vuốt ra liền có thể cào người khác đến cả người đầy thương tích, có lúc nào thì ngoan ngoãn như vậy đâu.
Thấy cô bất động, Thi Vực nghiêng thân, dùng tay thon dài khép áo khoác lại thay cô.
Thân hình của cô rất nhỏ, áo của anh dễ dàng có thể bao bọc cô, che bộ phận lộ rốn ra của cô.
Mặt của anh cách cô rất gần, toàn bộ hơi thở nhè nhẹ thổi lên trên mặt của cô.
Mùi thơm ngát nhàn nhạt, trộn lẫn một mùi xì gà nồng đậm, nhanh chóng chui vào phổi của cô.
Trước kia, cô phản cảm với đàn ông hút thuốc, chỉ là bởi vì cô không thích hương vị kia.
Nhưng hiện tại, cô lại không ghét vị khói thuốc, hơn nữa còn không biết là bắt đầu từ khi nào.
Trước kia cô đã từng thấy ở trên một quyển sách một câu nói như vậy: Khi bạn đột nhiên thay đổi một thói quen nào đó, nhất định là bởi vì một người.
Như vậy cô thay đổi thói quen này, là bởi vì đàn ông này?
Dựa vào!
Sao có thể!
Cô nhanh chóng thu suy nghĩ về, muốn xua tan những thứ khó hiểu đó ra khỏi đầu, ra khỏi trong lòng.
Mà khi mặt của anh đột nhiên dán qua, cô lại có thể không trốn!
Chẵng những không trốn, còn đặc biệt gặp quỷ.... nghênh hợp lên.
Anh giống như là một tên yêu nghiệt, có một khuôn mặt đẹp mắt đến phụ nữ cũng đố kỵ, hàng mi, mũi, miệng và cái cằm của anh, đều rõ ràng giống như đao khắc.
Mắt thấy môi của anh muốn dán tới đây, lòng của cô bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy lên.
Căng thẳng, đúng, là căng thẳng, lần đầu tiên cô có cảm giác căng thẳng!
Mặt của anh càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, mắt thấy muốn hôn lên ....
"Đi thôi."
Thi Vực tiến đến bên tai của cô nhẹ nhàng nói một câu, liền đứng dậy, bước nhanh đi ra ngoài.
Thẩm Chanh thất thần một giây, sau đó mới ý thức tới, bị anh đùa giỡn.
Mẹ kiếp, đây cũng quá dọa người rồi!
Cô nhảy xuống ghế cao, trả tiền, mới đi ra phía ngoài.
Đi ra quán bar, Thi Vực đang nghiêng dựa vào trên xe anh hút thuốc, tư thế lười biếng lại tùy tính, khiến cho anh tăng thêm vài phần quyến rũ và ngang tàng phóng túng.
Anh giống như là một vương giả, giữa phong cách lẫn cử chỉ đều biểu lộ rõ ràng ra sự cao quý.
Thật ra cô ta cũng coi như là có vài phần tư sắc, dáng người tương đối nóng bỏng, là phụ nữ thuộc về loại hình hồ ly tinh.
Hơn nữa thường hay ra vào ở quán ăn đêm, ngay cả trong xương cốt đều mang theo vẻ lẳng lơ nhiệt tình.
Loại người phụ nữ này, thông thường mà nói, chỉ cần tốn chút công phu, tùy tùy tiện tiện có thể nắm lấy một người đàn ông.
Nhưng hôm nay cô, chọn sai đối tượng.
Coi như cô ta cố ý lộ bả vai ra, học Thẩm Chanh nâng ngón tay lên, người đàn ông trước mặt cũng không có phản ứng, mà là lại hít một hơi khói, mờ ám phun đến trên mặt Thẩm Chanh.
Thấy Thi Vực còn chưa dời đi mục tiêu, nữ hình xăm sử dụng đòn sát thủ, nâng chân lên, lấy tay chậm rãi sờ từ vị trí mắt cá chân đến bắp đùi.
Sau đó, lè lưỡi, dùng đầu lưỡi liếm qua ở trên môi, đưa ra một động tác câu dẫn.
Có người đàn ông đi ngang qua bên cạnh, bị cô ta trêu chọc đến tâm viên ý mã, ngay cả ánh mắt cũng không nỡ dời.
Có thể coi là cô ta ra sức hơn nữa, Thi Vực cũng không có phản ứng, càng không cảm giác với cô ta.
Thẩm Chanh rất hài lòng với nét mặt của anh, đưa tay, nắm chặt cổ áo của anh, dùng sức kéo anh xuống, ôm cổ của anh, đẩy môi tới.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền kết thúc nụ hôn này.
Nhìn thấy Thẩm Chanh hôn Thi Vực, nữ hình xăm không nhẫn nại được, lại trực tiếp nhích lại gần, muốn dùng phương thức giống nhau dể tìm được cảm giác tồn tại.
Nhưng thân thể của cô ta vừa mới di chuyển qua, Thẩm Chanh liền đứng lên, nhón chân lên, dùng mảnh tay nâng cái cằm cương nghị này lên, cười quyến rũ, "Dẫn tôi về nhà đi!"
Cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng tùy tính như vậy, nhưng không tìm được một chút cảm giác tùy tiện ở trên người cô.
Làm tinh anh giới kinh doanh, nhân tài kiệt xuất trong đám người, sao bên cạnh Thi Vực lại có thể thiếu phụ nữ.
Nhưng chỉ không có một loại như Thẩm Chanh này.
Lạnh nhạt, tỉnh táo, ở dưới tình hình gặp phải bất cứ chuyện gì, cô đều thấy biến không loạn.
"Trai đẹp, chúng ta hẹn hò đi, tôi không có phiền toái như cô ta vậy, tôi không cần đi khách sạn, cũng không tới nhà anh, có thể xe chấn, cũng có thể toilet chấn ...." Cô gái hình xăm nâng hung khí ngạo người của mình lên, nhìn Thi Vực, giọng nói mềm yếu, giống như một vũng nước.
Dạo này, đàn bà không biết xấu hổ có nhiều hơn, nhưng không biết xấu hổ đến mức mặt hàng cực phẩm như bà cô này thì, Thẩm Chanh thật đúng là nhìn thấy lần đầu tiên.
Quay đầu, nhẹ trào phúng, "Còn đất chấn thì sao!" (đất chấn: còn có nghĩa là động đất)
Hình xăm nữ:....
Ở dưới cái nhìn của Thi Vực, người nào đó đây là tranh gió .... Ghen.
Nhìn Thẩm Chanh, anh chậm rãi nhếch môi, ôm trọn một nụ cười nghiền ngẫm.
Lưu manh, quyến rũ, hấp dẫn vùi sâu trên người tản ra ở trong hơi thở đó.
Dưới màu đỏ, thoạt nhìn khuôn mặt càng tuấn mỹ hơn, bộc phát tinh sảo, hoàn mỹ.
Nữ hình xăm xem xét, trái tim lại say rồi.
Ngâm ở quán bar lâu như vậy, thật đúng là chưa từng gặp qua đàn ông hợp khẩu vị như thế.
Không nắm bắt, cô ta không cam lòng.
"Trai đẹp, bằng không đi nhà tôi, Tђยốς tгáภђ tђคเ, áo mưa, cần gì có đó, bảo vệ tránh lo âu về sau."
"Chuẩn bị đầy đủ như vậy, còn muốn đàn ông làm gì, về nhà tự mình giải quyết là được rồi mà."
Thẩm Chanh nhìn cô ta, cong khóe môi lên, cười má lúm đồng tiền như hoa, ra vẻ bộ dáng hồn nhiên vô hại.
Quả nhiên là hai người phụ nữ một sân khấu, dù không diễn, cũng đã đủ đặc sắc rồi.
Cuối cùng đôi mắt Thi Vực liếc nhìn nữ hình xăm, khóe môi giương nhẹ, cười như không cười, "Cô?"
Anh thích sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao giờ sẽ nói chuyện với loại phụ nữ phong trần này, nhưng hôm nay vì Thẩm Chanh, phá một tiền lệ.
"Tôi sao? Trai đẹp, chẳng lẽ anh cảm thấy tôi không được sao? Anh xem, tôi rất xinh đẹp, иgự¢ lớn, vóc người lại đẹp, hơn nữa kỹ thuật trên giường là hạng nhất...."
"Ừ." Thi Vực đáp nhẹ một tiếng, kế tiếp liền mỉm cười, "Đáng tiếc quá."