Chọc Giận Bảo Bối - Chương 92

Tác giả: Hề Yên

Trên đường lái xe về dinh thự, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Thi Vực.
Cô mở âm thanh khuếch đại ra, thả điện thoại di động ở bên cạnh.
"Vị trí." Thi Vực mới mở miệng, liền tiết lộ bản tính bá đạo của anh.
"Không quá muốn nói cho anh biết." Trực giác nói cho Thẩm Chanh biết, mục đích của người đàn ông này không đơn thuần.
"Em chắc chứ?" Không phải dò hỏi, mà là mang theo ý vị uy Hi*p.
"Không quá chắc chắn." Thẩm Chanh vội ho một tiếng: "Họ Thi kia, có phải anh trở về rồi không?"
"Không quá muốn nói cho em biết."
"...."
"Vị trí!" Anh lại lặp lại một lần nữa.
Có thể làm cho Thi Vực ở trong khoảng thời gian ngắn nói một câu đến hai lần, cũng cũng coi là một năng lực.
Đương nhiên, chỉ có Thẩm Chanh mới có thể có bản lãnh này.
"Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết?" Muốn biết vị trí của cô, thái độ nghiêm chỉnh hơn một chút rồi hãy nói!
"Không nói?" Giọng nói của anh lạnh lùng, không mang theo một chút nhiệt độ.
"Không nói!"
"Ừ, rất tốt, chờ."
"Tút...."
Nghe đến âm thanh cắt đứt truyền đến từ trong điện thoại, Thẩm Chanh buồn bực.
Thằng nhãi này, quả thật quá bá đạo.
Trước khi nhận được cú điện thoại này, cô vốn định về dinh thự, nhưng hiện tại, cô thay đổi chú ý.
Quay đầu xe, tìm ở trên bảng hướng dẫn ra một quán bar, sau đó chạy theo lộ tuyến phía trên, rất nhanh liền lái đến bên ngoài quán bar.
Dừng xe xong, cô xuống xe đi vào quán bar.
Người bảo vệ tra xét thẻ căn cước của cô, xác định cô đã trưởng thành, mới thả cô đi vào.
Sắc trời không tính là muộn, cho nên người trong quán bar vẫn chưa tính là quá nhiều.
Nhưng, trong sàn nhảy lại đã sớm vang lên âm nhạc điếc tai nhức óc.
Trên sân khấu, mấy người mỹ nữ ăn mặc nóng bỏng đang nhảy múa nhiệt tình, xoay tròn ở trên ống thép, múa mây, bày ra các loại tư thế mờ ám chọc người.
Chậc chậc, quả thực là đất lành của đám đàn ông!
Thẩm Chanh ngồi ở bên quầy bar, uống chút rượu, nhìn những người đàn ông nhiệt huyết ở dưới sân khấu, đang huýt sáo kia.
Đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới, nhìn thấy con mồi hợp khẩu vị liền muốn một ngụm nuốt vào bụng.
Cô thu hồi tầm mắt, dựa vào trên quầy bar, buồn bực uống rượu.
Có đàn ông thấy dáng dấp của cô không tệ, liền tiến lên phía trước: "Này! Mỹ nữ! Một mình?"
Lời dạo đầu cũ rích, thật sự khiến Thẩm Chanh nở nụ cười, cô có thâm ý liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh, "Không thấy được nơi này còn ngồi một người sao? Hả? Nghĩ mời chúng tôi uống rượu?"
Tên đàn ông nhìn về phía chỗ bên cạnh của cô, tay bưng ly rượu run lên, suýt chút nữa vẩy rượu trong ly ra, "Không có, không có người mà ...."
"Không có người?" Thẩm Chanh nhíu lông mày lại, đưa tay đẩy ở bên cạnh một cái, "Đừng lo uống nữa! Nhanh chào hỏi với anh đẹp trai này một tiếng đi."
"OMG ...." Tên đàn ông hoảng hồn thốt lên, ném ly rượu bỏ chạy, xem bộ dáng là bị dọa đến không nhẹ.
"Ha ha!" Thẩm Chanh vịn quầy bar, cười đến ngã trước ngã sau.
"Rất buồn cười?" Có người ở bên tai hỏi.
"Ừ, ha ha!" Thẩm Chanh cười đến gập người, nhưng không biết tại sao, chính là không nhịn được liền muốn cười.
"Vẫn chưa cười đủ sao?" Giọng nói giàu từ tính, mang theo chút không hài lòng.
"...." Cuối cùng Thẩm Chanh cũng ngưng cười.
Dựa vào!
Rốt cuộc tên đàn ông này có bao nhiêu năng lực!
Vẫn chưa tới nửa tiếng, liền tìm được chỗ này rồi. . .
"Sao không cười nữa?" Thi Vực ngồi xuống ở bên cạnh, lấy tay chống khuôn mặt cương nghị, nghiêng mặt, mắt không biểu tình nhìn cô.
Cô cũng không phải bán rẻ tiếng cười!
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn, "Tôi cười còn ᴆụng chạm tới anh."
Cô nói xong, bưng ly rượu lên muốn uống rượu, nhưng Thi Vực lại đột nhiên đưa tay tới, không nói một lời, trực tiếp đoạt lấy.
Anh để ly rượu ở dưới mũi ngửi một chút, sau đó nheo mắt lạnh lại nhìn cô, "Trắng?"
"Anh uống một ngụm là biết ngay thôi."
Thẩm Chanh cho rằng, kẻ có tiền chắc là không biết uống loại rượu giá rẻ này.
Huống chi, anh còn không phải là kẻ có tiền bình thường.
Anh uống rượu, ít nhất cũng là năm con số, đối với loại rượu trắng một con số này, hẳn là không có cảm giác.
Đừng nói là bảo anh uống một ngụm, chỉ bảo anh ngửi thêm một chút, anh đều sẽ cự tuyệt.
Nhưng mà, cô nghĩ sai rồi.
Loại đàn ông tuấn mỹ giống như yêu nghiệt trước mặt này, lại có thể vươn tay, đưa ly rượu tới bên môi, ưu nhã uống một ngụm.
Giống như là loại rượu đỏ, thưởng thức ra hương vị, mới cho ra đánh giá: "Tệ!"
Thẩm Chanh hừ nhẹ: "Không có phẩm vị!"
Tuy rằng rượu rẻ một chút, nhưng uống có cảm giác là được, quản nó tệ hay không tệ làm gì.
Cô lại muốn một ly rượu trắng, đang muốn uống, lại bị Thi Vực ngăn lại.
Anh nắm tay bưng ly rượu của cô, từ từ nắm chặt, môi mỏng khêu gợi vẽ ra một độ cong giống như lạnh lại như nóng, "Sao, là cảm thấy chỗ nào của tôi không có phẩm vị?"
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, đáng tiếc giãy giụa không thoát, tức giận nói: "Chỗ nào cũng không có phẩm vị!"
Nghe được lời của cô, Thi Vực khẽ nhíu mày, "Vậy nhìn trúng em thì sao?"
"Cũng không có ...." Thẩm Chanh suýt chút nữa đã bị anh quấn vào trong, cũng may cô kịp thời phản ứng kịp, mới không có rớt xuống hố.
"Nhìn trúng tôi, đó là thưởng thức lớn nhất của anh!"
Cô đứng thẳng thân thể, trước иgự¢ mềm mại như ẩn như hiện, rước lấy ánh mắt nóng rực của Thi Vực, "Nhìn trúng nơi này thì sao?"
Dời theo tầm mắt của anh, Thẩm Chanh theo bản năng lấy tay che trước иgự¢: "Cút!"
A, tên cầm thú này, ở đâu cũng có thể nổi lên thú tính!
Bàn tay to nắm lấy cô càng thu chặt lại hơn, giống như là đang muốn Ϧóþ nát xương cốt của cô.
"Hồn nhạt! Đau!"
Thẩm Chanh giãy dụa, nhưng nói gì thì Thi Vực cũng không chịu buông tay, ngược lại Ϧóþ càng chặt hơn, trong con ngươi bắt đầu toát lên hơi thở nguy hiểm.
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát mặt của anh.
Tay của anh đột nhiên tăng thêm vài phần lực đạo, Ϧóþ đến Thẩm Chanh xù lông, trực tiếp cắn tay của anh.
"Ưm...."
Cắn mạnh một cái, khiến Thi Vực phát ra một tiếng hút khí trầm thấp.
Dù coi như bị cô cắn, anh cũng không có ý định buông ra, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên người, cuối cùng ngừng ở bụng của cô.
Ánh mắt, làm lạnh, đóng băng, lại bị lửa giận lắp đầy.
"Người phụ nữ chết tiệt, em cắn nghiện rồi à?"
Bình thường lúc Thi Vực đang tức giận, sẽ gọi tên đầy đủ của Thẩm Chanh, hiện tại dùng năm chữ người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt để thay thế, nói rõ đã không thể dùng tức giận để hình dung tâm trạng vào giây phút này của anh.
Dùng nổi giận, hoặc là giận dữ lôi đình, tương đối thích hợp.
Bàn tay tụ lực, nắm chặt, lại hung hăng Ϧóþ một cái!
"Dựa vào! Đau!!"
Thẩm Chanh kêu lên đau đớn, nhưng anh không những không giảm lực nhẹ, ngược lại còn tiếp tục dùng lực, thật giống như là muốn phát tiết toàn bộ tức giận trên tay của cô.
"Đau đau đau ...."
Thẩm Chanh nhíu mi tâm, dùng sức vỗ anh đánh anh, nhưng anh vẫn thờ ơ, không chịu buông tay cô ra.
Không có cách nào, cô chỉ đành trả lời vấn đề của anh: "Trời nóng như vậy, lộ một chút cũng sẽ không ૮ɦếƭ!"
Hơn nữa, cô cũng là lần đầu tiên mặc đồ hở rốn!
Tuy rằng mục đích ban đầu của cô, là để chứng minh mình là một người phụ nữ nói lời giữ lời, cho dù cũng không biết hôm nay anh sẽ về nước.
"Nóng hơn nữa, em cũng phải chịu đựng cho tôi!"
Thi Vực hất tay của cô ra, ly rượu trong tay cô cứ như vậy bay ra ngoài, rơi trên mặt đất vỡ nát.
Thẩm Chanh xoa tay đau nhức kịch liệt, đang muốn mắng chửi người, trên vai liền phủ thêm một cái áo khoác, phía trên đó, vẫn còn lưu lại hương vị độc hữu của Thi Vực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc